Beta: Quảng Hằng
“trên này cũng có” Ngải Đăng kéo cánh tay Tiêu Tiêu xuống dưới mông cô, đặt lên trên lều, cảm giác vật to lớn như muốn vượt ra ngoài. Tiêu Tiêu bĩu môi, nam nhân này thật không biết chịu đựng sự đụng chạm, mỗi lần hơi thân thiết lại nổi lên phản ứng.
“Ha ha, không chơi nữa, chúng ta đi thôi” Tiêu Tiêu nói xong liền nhớ đến thân phận, lại bị Ngải Đăng đè xuống. Cách lớp quần áo ngăn cách hai người, Tiêu tiêu vẫn nhịn không được kêu lên một tiếng, nơi tiếp xúc có chút nóng lên, khiến cô khó chịu.
"Bảo bối, không lẽ em muốn nam nhân của em bị mất mặt bên ngoài" Tay Ngải Đăng rất dùng sức, áo lót đã bị cởi ra, buông lỏng trên vai Tiêu Tiêu, vật tròn trịa của cô vừa vặn nắm trong một nắm tay, làm Ngải Đăng muốn ngừng mà không được.
"A, dừng lại, ở đây rất dễ bị phát hiện" Tiêu Tiêu dãy dụa muốn thoát, người này thực sự phát tình cũng không nhìn địa điểm, nhưng chưa kịp đứng lên đã bị Ngải Đăng đẩy một phát khiến cả người vô lực, đỉnh đồi trước ngực bị anh nắm càng trở nên cứng rắn.
"Ưm, ưm... Khó chịu" Tiêu Tiêu ghé trên vai anh ngâm ra tiếng, kĩ xảo Ngải Đăng càng làm càng thuần thục, mỗi lần đều khiến toàn thân cô mềm yếu, chỉ có thể dựa vào sự chống đỡ từ anh mới không ngã xuống.
"Đợi lát nữa sẽ không còn khó chịu, ngoan, bảo bối, mở chân ra nào" Hướng dẫn tiêu tiêu tách hai chân ra, ngón tay đẩy quần lót của cô, u huyệt đã ẩm ướt, biết cô đã động tình, chậm rãi đem ngón tay thăm dò vào trong, tìm kiếm điểm khoái cảm kia của cô.
"A, bên phải một chút, ân, ưm" Ngón tay Ngải Đăng thám hiểm trên người, khiến tiêu Tiêu không nhịn được phập phồng. Ngải Đăng nhìn biểu tình mê hoặc như thế của cô, nhịn không được liền mở khóa quần , lôi ra nhục bổng sớm đã sưng đỏ, nhấn mạnh một phát đi vào.
Tiêu Tiêu trong sự va chạm mạnh đến đỉnh này, vô lực cắn bả vai Ngải Đăng, nhỏ giọng rên rỉ, trong thân thể kịch liệt run rẩy, hô hấp Ngải Đăng càng ngày càng dồn dập, cảm giác mất hồn bên dưới khiến anh sung sướng híp híp mắt.
Bên trong bản xướng ca non nớt, trong tiếng chông của giáo đường thánh thần, hai người kịch liệt yêu cầu lẫn nhau, không hề giữ lại chút kính dâng, khoái cảm xúc phạm khiến cả hai đạt đến cao triều trước nay chưa từng có. Kích tình qua đi, Tiêu Tiêu ngay cả khí lực lên tiếng cũng không còn, quần áo dù chưa cởi nhưng toàn thân đã hỗn độn không còn hình dáng. Trái lại, ngoài áo gió bị Tiêu Tiêu cào có hơi nhăn trên mặt, mọi thứ khác trên người Ngải Đăng đều rất hoàn hảo.
"Bảo bối, vẫn khỏe chứ?" Đau lòng nhìn Tiêu tiêu tựa vào trong lòng ngực mình, sắc mặt đỏ bừng, bộ dáng mệt mỏi, Ngải Đăng có chút tự trách, đều do chính mình quá vọng động, thể lực của cô làm sao có thể so được với mình.
Tiêu tiêu không nói gì , đầu gắt gao chôn trong cổ áo Ngải Đăng, nhắm mắt lại, thầm nghĩ sẽ ngủ một giấc.
"Ngoan, chúng ta về nhà", gọi điện thoại, lại ôm ngang Tiêu Tiêu ra ngoài, đi đến giữa chừng thì dừng lại, cởi áo gió của mình choàng trên người Tiêu Tiêu, sợ cô cảm lạnh.
Tiêu Tiêu ngay cả cơm chiều còn chưa ăn vẫn ngủ thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng ăn cơm trưa người hầu đưa tới, có cảm gíac như đã quên điều gì, Tiêu Tiêu gõ đầu một cái vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc là quên chuyện gì đây?
Đến khi cô ra khỏi phòng, đi xuống lầu mới nhớ hôm nay ngủ quên đã trễ mất khóa học của cô Percy, nghĩ tới người phụ nữ ngiêm túc kia, trong lòng Tiêu Tiêu phát lạnh, Percy sẽ không vì cơn tức giận mà không dạy mình chứ...
"cô nói bậy bạ gì? Làm con mèo nhỏ của ta sợ hãi" Bá tước phu nhân ôm một con mèo đen xuất hiện phía sau Tiêu tiêu, vẻ mặt không tốt nói. Trong mắt bà, người như thế không được xuất hiện trong phòng này, cô ta dưới sự che chở của bá tước, hừ, quả là cùng một đức hạnh với bà mẹ tạp chủng kia, đều là người chuyên đi dụ dỗ.
“Xin lỗi phu nhân, thật ngại quá” Tiêu Tiêu vội vàng xin lỗi, cô không muốn chọc tới người đàn bà này.
“Hừ, thực sự nghĩ mình là chủ nhân, nhìn thấy ta còn không cần hành lễ sao?” Katerine bới móc cô, bà ta chán ghét bất luận kẻ nào dây dưa với tạp chủng kia.
Tiêu Tiêu há miệng muốn phản bác nhưng vẫn ngậm lại, thành thật quỳ gối hành lễ. katerine nhìn Tiêu tiêu nghe lời như vậy, càng cảm thấy cô dễ khi dễ, lập tức đố kị không còn.
“Tuy nói dân đen không có giáo dục, nhưng nếu ngươi hầu hạ Ngải Đăng, nên tuân theo quy củ nhà chúng ta” Katerine ôm con mèo đen vênh váo tự đắc ra lời dạy dỗ. Nhưng những lới này lại làm cho Tiêu Tiêu nhịn không nổi nữa, bà ta cho mình là ai? Người hầu?
"Vì tôi nghĩ bác là mẹ Ngải Đăng, mới tôn kính gọi bác một tiếng phu nhân, nhưng bác cho rằng những lời bác nói, nên nhận được sự kính trọng của tôi sao?" Tiêu Tiêu đứng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt Katerine.
"cô lấy thân phận gì mà dám cãi lời ta?" Thanh âm Katerine lập tức trở nên bén nhọn, trong phủ bá tước, bà ta chính là dưới một người trên vạn người, ngoài Ngải Đăng kia không thường xuất hiện nói chuyện, vẫn chưa có ai dám nói như vậy với bà ta.
Tiêu Tiêu không kiên nhẫn cùng bà ta phân rõ phải trái, cô còn muốn tìm cô Percy thỉnh tội, liền xoay người đi lên lầu, muốn gặp người dọn phòng hỏi chút tình huống.
"Đứng lại, đứa con gái đê tiện kia, ta cho phép cô đi sao?" Cơn tức của mình còn chưa tiêu, làm sao có thể dễ dàng để cô ta đi như vậy. Nhìn ý tứ không hề muốn dừng lại của Tiêu tiêu, Katerine nổi trận lôi đình, giơ tay lên phía trước bắt được cánh tay Tiêu Tiêu kéo xuống, Tiêu Tiêu không ngờ bị kéo, chân không đứng vững, lập tức liền lăn từ cầu thang xuống, lăn mấy vòng mới dừng lại.
"A, Tiêu Tiêu ôm đầu kêu đau, trên mu bàn tay vì móng tay dài nhọn của Katerine mà in lại vệt máu dài. Bây giờ vì va chạm ở trán gây đau đớn, trong óc trống rỗng.
đang cùng cha trong phòng họp hội nghị thảo luận, Ngải Đăng mơ hồ nghe tiếng Tiêu Tiêu gọi, trong lòng kinh hãi, không chút suy nghĩ liền xông ra ngoài.
một màn trước mắt làm Ngải Đăng giận đỏ mắt, Katerine đứng một bên ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Tiêu té ngã trên mặt đất. Anh vẫn bảo vệ Tiêu Tiêu rất kĩ, chỉ cần thoáng đụng phải liền đau lòng nửa ngày, chưa từng gặp qua bộ dạng Tiêu Tiêu chảy máu, trong nháy mắt như muốn giết Katerine.
Ngải Đăng xông lên ôm Tiêu Tiêu, xem xét thương thế của cô, lưng bàn tay vốn trắng nõn không tì vết lại bị hai vết thương thật sâu hở miệng, càng không ngừng thấm máu ra bên ngoài, cái trán cũng bị rách nát, đỏ một mảng lớn.
"Bảo bối, đừng sợ nha, ngoan" Ngải Đăng môi trắng bệch ôm lấy Tiêu Tiêu chạy về phòng, anh sợ mình còn ở đây một giây sẽ đá vào người Katerine.
Từ phía sau Ngải Đăng đi tới, bá tước Kerr Ôn nhìn thê tử bất động có chút lắc đầu, việc này bà ấy chắc chắn không thóat khỏi liên quan rồi, nhìn người quản gia phía sau phân phó "Đưa phu nhân về phòng, mấy ngày này ở phòng ăn năn"
Bà ta đang đứng kieu ngạo ở một bên, nghe thế giận dữ kêu lên" Ông muốn giam giữ tôi? Chuyện này không liên quan tới tôi, chính cô ta tự té xuống"
Bá tước Kerr Ôn lười giải thích, vung tay ra phía sau chỉ quản gia mang người hầu đến cưỡng chế, mời Katerine về phòng. Tiếng kêu lải nhải cuối cùng xa dần. Kerr Ôn bá tước xoa trán, thật là một người đàn bà ngu xuẩn, nếu không đem đi, bà ta nghĩ Ngải Đăng sẽ bỏ qua cho bà ta sao, ánh mắt của Ngải Đăng vừa rồi là ánh mắt khiến mình còn kinh hãi.
"Bác Sĩ đến chưa?" Bá Tước ngồi trên sô pha hỏi Bối Đức phía sau
.
"đã mời rồi, có lẽ sẽ đến nhanh thôi. " Bối Đức cũng chưa nhìn thấy Ngải Đăng tức giận như vậy, ánh mắt kia quả thực đẫm máu đáng sợ, nếu nghiêm trọng một chút, có khi là...
Trong phòng, Ngải Đăng ôm Tiêu Tiêu vẫn không nhúc nhích ngồi trên giường, vốn muốn cho cô nằm thẳng xuống, nhưng không thể đụng vào, vừa động cô liền kêu đau, không còn cách nào khác đành phải để cả hai duy trì tư thế này.
"Bé ngoan, đừng ngủ, trò chuyện với anh nè." Ngải Đăng nhìn hai mắt Tiêu Tiêu nhắm chặt, trong đầu nổi lên một trận sợ hãi, ngoài tiếng hô sau khi đau, Tiêu Tiêu cũng không có động tĩnh gì, chỉ có thể toát mồ hôi lạnh theo cô, nhìn cái trán của cô mà đau lòng không thôi.
"Em nhớ mẹ, nhớ thần Thần" Tiêu Tiêu suy yếu lẩm bẩm, cô hiện tại nhớ nhà quá, cô rất nhớ, nhớ Dạ Bố Trí, còn có mẹ làm bánh giòn. Nước mắt theo khóe mắt nhắm chặt chảy ra, Ngải Đăng vươn tay nhận lấy, vô số giọt nước mắt nóng bỏng như một tảng đá nặng nề đánh vào lòng anh.
"Bảo bối, thực xin lỗi" Ngải Đăng khó chịu hôn lên nước mắt cô, không nghĩ tới cô rơi lệ, đều là lỗi của anh, không bảo vệ tốt cho cô, nghe thấy Tiêu Tiêu gọi mẹ, trong lòng anh run rẩy đau. Đau đến mức hít thở không thông, hiện tại anh bức thiết muốn tìm cái gì đó phát tiết, hướng tới người hầu đang đứng ở một bên quát lớn "Còn không mau đi xem, chết tiệt, bác sĩ sao còn chưa tới?”
Khi Phi Lực cuối cùng cũng mang bác sĩ đến là lúc Ngải Đăng đã như bão nổi bên cạnh rồi, cầm chặt lấy mép giường trong tay, khiến mặt giường in dấu tay thật sâu. Bác sĩ bị Phi Lực một đường chặn đầu lôi đến đây, thật vất vả mới có khẩu khí đáp trả, nhưng bị ánh mắt Ngải Đăng làm cho run sợ trong lòng.
Kết quả sau khi kiểm tra không quá xấu, xương cốt không bị gãy, chỉ bị chấn động não nhẹ, chân trầy da mấy chỗ. Bác sĩ kê cho Tiêu Tiêu thuốc an thần, làm cô tạm thời ngủ. Ngải Đăng đem cô nằm ngang trên giường, giúp cô ngủ yên ổn, đau lòng vuốt dọc băng gạt trên tay cô, Ngải Đăng mặt lạnh như băng, anh sẽ không bỏ qua cho người đàn bà kia, hôm nay bà ta thương tổn Tiêu Tiêu, bà ta phải trả gấp bội cho cô.
Cảm giác có người mở cửa, Ngải Đăng quay đầu lại sợ tiếng người ầm ỹ sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Tiêu, vào phòng là bá tước Kerr Ôn, ông ngồi đợi trên sô pha ngoài sảnh một lúc lâu sau thấy Phi Lực mang theo bác sĩ ra ngoài, mới quyết định qua đây xem.
"cô ấy có khỏe không?" Thấy ý bảo của Ngải Đăng, bá tước Ôn thấp giọng hỏi, đi bộ đến phía sau Ngải Đăng nhìn Tiêu Tiêu đang nằm yên lặng trên giường.
Ngải Đăng thậm chí không liếc mắt nhìn cha một cái, tâm tư anh hiện tại đều ở trên người Tiêu Tiêu.
"Khụ, mời một người hộ lí chăm sóc đi, muốn ăn gì thì cho phòng bếp đi làm, có gì thì từ từ nói, đợi thân thể cô ấy tốt lên nói sau" một người là vợ đã theo mình mấy chục năm, một người là con trai, Kerr Ôn bá tước bị kẹp ở giữa, thật là khó xử. Bên ngoài thoạt nhìn Ngải Đăng rất bình tĩnh, nhưng dù sao cũng là con mình, do mình sinh ra, dù sao chuyện này cũng sẽ không chấm dứt như vậy.
"Ngải Đăng, Katerine dù sao cũng là mẹ con..." Bá tước càng nói càng nhỏ, bị cái nhìn soi mói trên khuôn mặt không chút biểu cảm của Ngải Đăng làm cho không nói được nữa.