"Cho em." Tiêu Tiêu nằm ở trên giường nghênh ngang vươn tay với Ngải Đăng.
"Cái gì?" Ngải Đăng đang mặc quần áo, nghi ngờ quay đầu hỏi.
"Anh nói mà, cho em kinh hỉ "
"Nga, đợi lát nữa Y Sinh đến đây, ngoan ngoãn làm xong kiểm tra sẽ nói cho em biết"
thật vất vả đợi đến khi Y Sinh xác định đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày, Ngải Đăng thế này mới nhẹ nhàng thở ra, khoác lên người cô lớp áo khoác thật dày rồi ôm cô xuống lầu.
"Chúng ta phải lái xe đi ra ngoài sao?" Nhìn Ngải Đăng đem cô ôm vào trong xe, hai tay Tiêu Tiêu ôm lấy cổ anh hỏi, vừa rồi vốn tưởng tự mình đi, nhưng Ngải Đăng lại không cho, bởi vì Y Sinh nói miệng vết thương của cô là ở đầu gối, hiện nay không nên vào đi đứng hay hoạt động thời gian dài .
"Ừm."
Vừa ngồi vào trong xe, Tiêu Tiêu mà bắt đầu ghé vào Ngải Đăng trên đùi, hướng trong túi tiền anh sờ sờ, "Tìm cái gì?" Ngải Đăng giơ tay lên để tiện cho cô nơi nơi sờ soạng.
"Di động đâu?" Tiêu Tiêu hiện tại rất khẩn cấp muốn nhìn thử tối hôm qua rốt cuộc Ngải Đăng đã viết những gì, lấy điện thoại di động ra giải mật mã xong. Hình nền đã được thay bằng hình cô tự chụp hôm qua, miệng cười toe toét thật to, nhìn lại thật ngốc.
Lật đến mã số của cô, phía trên chỉ viết hai chữ"Bé ngoan" vô cùng đơn giản, thật sự là rất không sáng ý rồi, vậy mà lần trước cô còn cảm thấy anh thực lãng mạn, không phục, tự tay chỉnh sửa thêm vào, "yêu nhất Bé ngoan" , ừm, thế này mới thuận mắt một chút.
"không hay" Ngải Đăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát biểu bình luận nói.
"Sao lại không hay" Cái tên này rất đáng yêu a!
Ngải Đăng cầm di động qua, nhấn nhấn vài cái, đổi thành" Bé ngoan của anh " , trong mắt anh, đối với Bé ngoan yêu là không chỉ có thể hay có vẻ, cũng không có"yêu nhất" chỉ có"Chỉ yêu" .
Giải quyết vấn đề xưng hô thân mật , Tiêu Tiêu bắt đầu lấy thức ăn từ trên tủ lạnh trên xe ra, thức ăn là sáng nay mới được để vào, có nước quả salad, sữa tươi, bánh sừng bò, cùng thịt bò gói giấy bạc.
Tiêu Tiêu cắn một miệng đầy bánh theo thói quen đưa đến bên miệng Ngải Đăng cho anh ăn cùng
“Chúng ta sẽ đi đâu, đi xa quá nhỉ.”
Nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ, Tiêu Tiêu có chút nghi hoặc, mới sáng sớm tinh mơ đã muốn đi đâu?
"Sắp đến rồi " Ngải Đăng nhấn ga, nhưng không nói thêm gì, nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của cô, còn đắc ý nở nụ cười.
Xe một đường thông suốt lái đến trên bãi đáp máy bay trong sân bay, nơi này Tiêu Tiêu có biết, đây là địa bàn công ty hàng không dưới cờ gia tộc là Magnus, lúc này cách đó không xa có một máy bay nhỏ đang ngừng lại, chẳng lẽ Ngải Đăng chuẩn bị mang cô về nước thăm người thân?
Nhưng không lâu sau, Tiêu Tiêu nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ từ trên phi cơ đi xuống liền kích động, là mẹ cùng Dạ Bố Trí.
"Mẹ, mẹ" Tiêu Tiêu vừa kêu vừa mở vội cửa xe định chạy vụt ra ngoài, , lại bị Ngải Đăng bế lên từ phía sau, bước nhanh nghênh đón.
"Mẹ, Dạ Bố Trí, sao mọi người tới đây" Tiêu Tiêu quá mức vui mừng và kinh ngạc từ trong ngực Ngải Đăng giãy xuống dưới, nhào vào lòng Hà Thanh Lăng, cô nhớ...quá nhớ...quá nhớ mẹ rồi, Hà Thanh Lăng vuốt cái trán còn có chút sưng đỏ của Tiêu Tiêu rất đau lòng, ngày hôm qua Ngải Đăng gọi điện thoại tới nói Tiêu Tiêu ngã từ thang lầu xuống, lúc ấy khiến cho bà sợ tới mức thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, sau lại nghe anh nói không có trở ngại, mới thoáng an lòng một chút nhưng nghĩ đến việc con gái mình cô độc một mình ở nước ngoài hiện tại lại sinh bệnh không có thân nhân tại bên người, đang thương lượng cùng Loan ba ba định đến Na Uy thăm Tiêu Tiêu, vừa vặn Ngải Đăng cũng có ý này, liền sắp xếp máy bay riêng ngày hôm sau đến nhà đón mọi người đến đây. Loan ba ba cùng Loan Thần Thiên bận rộn không thể nào đi được, chỉ có thể phái người đàn ông còn lại của nhà bọn họ là Dạ Bố Trí làm đại biểu tới thăm Tiêu Tiêu. Dạ Bố Trí nhìn thấy dáng vè khỏe mạnh của Tiêu Tiêu. Khóe miệng luôn mím chặt dọc theo đường đi mới buông lỏng xuống.
"Con xem con gầy đến thế này kìa, ăn cơm không ngon sao?" Hà Thanh Lăng bước đến liếc mắt nhìn Ngải Đăng, không phải nói sẽ chăm sóc con bà thật tốt sao.
"Con ăn được rất nhiều ạ , mẹ ngồi máy bay lâu như vậy, mệt mỏi không?"
"Mẹ khỏe, chỉ có Dạ Bố Trí trên suốt đường đi không hề chợp mắt, thằng bé này đã nói với nó là con không sao rồi, vậy mà nó vẫn không yên lòng.” Hà Thanh Lăng yêu thương vỗ vỗ đầu nhỏ mái đầu của Dạ Bố Trí, nhỏ như vậy đã biết yêu thương người trong nhà rồi.
"Ha ha, Dạ Bố Trí lại đây, để cô nhìn xem nào, oaaa, rất cao lớn nha" Tiêu Tiêu làm ra vẻ cao hứng như có con sắp sửa trưởng thành, Dạ Bố Trí hiện tại so với lúc mới gặp hoàn toàn khác hẳn, mặc bộ Âu phục nhỏ nhắn may sát người, mang giày đen nhỏ. Loan gia đã chăm sóc thằng bé rất khá.
"Được rồi, Bé ngoan, về nhà trước rồi nói sau" Hành lý đã sắp xếp lên xe xong, Ngải Đăng ra hiệu cho Tây Đinh lại đây ôm lấy Dạ Bố Trí, cùng nhau bước vào xe.
"Tiêu Tiêu, con sắp hù chết ba và mẹ rồi, đang êm đẹp sao tự dưng lại ngã lầu chứ?” Mới vừa lên xe, Hà Thanh Lăng liền khẩn cấp hỏi, ngày hôm qua lúc Ngải Đăng gọi điện thoại đến cũng không có nói nguyên nhân, chỉ nói thương thế của Tiêu Tiêu thôi .
"Ha ha, mẹ ơi là con không cẩn thận mà." Tiêu Tiêu không muốn làm cho mẹ lo lắng, cho nên cũng không nói ra là kế mẫu của Ngải Đăng đẩy ngã .
"Con bé này, luôn không làm người khác bớt lo mà a, lát nữa con gọi điện thoại cho anh với ba ba con đi bọn họ đều rất lo lắng cho con đó.”
"Dạ được, con về sẽ gọi ngay"
"Nga, đúng rồi, Tiêu Tiêu, mấy ngày hôm trước có một cô gái đến nhà chúng ta tìm con đó, nhưng con không có nhà nên cô ấy đã đi mất rồi."
Hà Thanh Lăng vừa bước vào đã liếc một vòng đánh giá nội thất bên trong xe một cách kín đáo, hai hàng ghế ngồi song song, có quầy bar và tủ lạnh, thiết kế màn hình kiểu rạp hát, hết thảy cũng làm cho bà có chút giật mình, dù bà biết Ngải Đăng có tiền, nhưng không nghĩ đến dụng cụ đi lại cũng trang trí xa hoa đến mức này, nhà bà cũng thuộc hàng phú hào, nhưng so với Ngải Đăng thực sự còn kém rất xa.
"cô gái? cô gái đó ra sao?" Từ nhỏ bởi vì gia đình, nên bạn bè của Tiêu Tiêu cũng không nhiều.
"Tóc ngắn, mang theo hai ba lô, vẻ mặt mệt mỏi, mẹ thấy thế nên bảo cô ấy vào nhà ngồi chơi một chút, nhưng khi nghe nói con không có nhà, cô ấy cảm ơn một tiếng rồi đi ngay.”
"Là Tiểu Vũ!" Nghe mẹ miêu tả Tiêu Tiêu lập tức liền đoán được, "Mẹ, cô ấy chỉ đến một mình sao?"
"Đúng vậy, chỉ một mình."
"Nhưng Tiểu Vũ đâu có gọi điện thoại cho con, cô ấy tìm con sao lại không nói cho con biết chứ" Tiêu Tiêu cảm thấy rất kỳ quái, lập tức mượn di động gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, lại nhận được tín hiệu bên kia đã tắt máy làm cho Tiêu Tiêu khá nóng nảy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Lần cuối cùng là Tiểu Vũ lien lạc về bức tranh đã hai tháng trước đây.
"Ngải Đăng" Tiêu Tiêu xoay người ôm cánh tay Ngải Đăng đáng thương xin giúp đỡ.
"Ừm, anh sẽ bảo người đi thăm dò" Ngải Đăng vừa thấy bộ dáng này của liền Tiêu Tiêu hiểu được ý của cô, Tiểu Vũ? Người này giống như từng nghe nói qua.
trên đường trở về Tiêu Tiêu vẫn rất trầm lặng, lúc mình gặp khó khăn cũng chính Tiểu Vũ đã giúp đỡ cho cô, nhưng hiện tại Tiểu Vũ xảy ra chuyện, mình lại không ở bên cạnh cô, Tiêu Tiêu thật sự cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu." Ngải Đăng hôn nhẹ lên trán Tiêu Tiêu, không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bã ủ rũ của cô.
Vốn Ngải Đăng là muốn an bài mẹ vợ vào ở trong nhà, nhưng Hà Thanh Lăng không đồng ý, nếu vào ở như thế, có vẻ rất không lễ phép, vì thế Ngải Đăng đành phải sắp xếp khách sạn cho mẹ vợ, ngay tại địa phương cách gia tộc Magnus không xa.
Tiêu Tiêu vừa thấy mẹ không chịu ở chung với mình, liền không chịu cũng muốn dời qua ở cùng với mẹ, điều này thực sự làm khó Ngải Đăng, Tiêu Tiêu hiện tại đang dưỡng thương, ăn uống tắm rửa đều phải thực sự cẩn thận, không thể có chút sai sót.
"Tiêu Tiêu nghe lời mẹ, tuy không ở chung với mẹ nhưng mỗi ngày mẹ con mình đều gặp mặt mà" Hà Thanh Lăng kéo Tiêu Tiêu ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương trên người cô, nhìn thấy băng bó cùng dùng thuốc đều thật cẩn thận làm bà an lòng không ít.
"Người ta nhớ mẹ mà." Tiêu Tiêu làm nũng nói.
"Con bé ngốc này, trước kia mỗi ngày đều ở chung không phải con lúc nào cũng muốn chạy đi du lịch khắp nơi à.” Mẹ Hà lấy thứ gì đó trong rương ra ngoài đưa cho Tiêu Tiêu, có bộ cài tóc kim cương hình thỏ mà Loan Thần Thiên mua cho cô, có thức ăn mà mẹ Lưu làm cho cô, và bộ trang phục mốt nhất hiện nay Loan ba ba mua cho cô.
"A, đúng là trâm cài mà lần trước con muốn mua nè" Tiêu Tiêu hưng phấn cầm lấy trâm cài, đây là tác phẩm mới nhất năm nay của Thiên yêu, lần trước lúc xem tạp chí cô có nói cô thích thứ này, không nghĩ tới Thần Thần còn nhớ rõ.
"Còn có của con nữa, đây là con làm cho cô đó" Dạ Bố Trí lấy từ chiếc túi bên hông ra con diều xếp cẩn thận, tự khi nó được nhận nuoi, mọi người đều dạy nó kêu Tiêu Tiêu là cô, cũng không thể cứ mỗi ngày hét to Trán Cát, Trán Cát, đối với danh dự Tiêu Tiêu cũng không tốt.
"thật xinh đẹp, Dạ Bố Trí tuyệt quá nga!" Tiêu Tiêu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bố Trí, không để ý đến mặt Ngải Đăng tối sầm, "Bẹp" hôn một cái.
"Hắc hắc, hắc hắc" Dạ Bố Trí xoa mặt cười ngây ngô.
Chờ dàn xếp mẹ xong xuôi, Tiêu Tiêu đi theo Ngải Đăng trở về, buổi chiều còn có một cuộc kiểm tra thân thể, trước khi đi, Ngải Đăng để cho Tiêu Tiêu lên xe trước, mình và mẹ Hà nói riêng mấy câu.
“Lễ đính hôn sẽ cử hành vào thứ hai tuần sau." Ngải Đăng đi thẳng vào vấn đề.
"Vội như vậy? Tôi cùng ba nó vẫn chưa chuẩn bị gì mà." Hà Thanh Lăng nhíu mày, Tiêu Tiêu là con gái bảo bối duy nhất của bà, bà cũng không muốn Tiêu Tiêu chịu một tia ủy khuất.
"Tôi sắp xếp xong hết rồi, bác trai bác gái chỉ cần tham dự là được"
"Cái này không thể được, chờ tôi và cha và anh trai con bé thương lượng rồi nói sau" Nếu muốn đính hôn, cũng phải đợi cha mẹ hai bên gặp mặt thảo luận, rồi mới hẹn ngày chuẩn bị chứ.
"Được"
Lúc quay về nhà, Tiêu Tiêu vẫn không ngừng đùa nghịch diều trong tay, cái này vừa thấy cũng biết là Loan ba ba dạy Bố Trí làm, mới trước đây Baby cũng thường làm diều cho cô chơi, bây giờ nhìn nó cảm thấy thật thân thiết.
"Bảo bối, anh muốn đến gặp cha một chút, em ngoan ngoãn nhé." Ngải Đăng đem mọi thứ mà mẹ cô mang đến cho cô về phòng ngủ, nửa ngồi ở bên cạnh Tiêu Tiêu, sờ sờ tóc của cô.
"Vâng, vâng" Tiêu Tiêu ngửa mặt lên hôn vội lên má Ngải Đăng một chút lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu những hình ảnh trên thân diều.
Ngải Đăng mở cửa, đi về hướng thư phòngcủa cha.
Bá tước Kerr Ôn nghe thấy tiếng đẩy cửa vào, từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, gở kính mắt xuống nói"đã trở lại?"
"Vâng, ngài tìm tôi?"
"Nghe nói mẹ của Tiêu Tiêu đã tới?"
"Đúng vậy." Ngải Đăng căn bản là không có ý định giấu diếm cha mình.
"À, tìm thời gian cho mọi người gặp mặt đi" Bá tước Kerr Ôn vuốt vuốt mũi, trầm tư một lát.
"Lễ đính hôn tuần sau sẽ gặp "
"Ha ha" Nghe thấy Ngải Đăng nói như vậy, bá tước Kerr Ôn lại cười phá lên, "Sợ ba không đồng ý sao?"
"Ngài sẽ sao?" Ngải Đăng nhìn thẳng ánh mắt của ông ta hỏi lại một câu.