Beta: Lạc Lạc
Trước cửa những người đứng hai hàng đang mặc trang phục thống nhất chỉnh tề, mà đứng ở giữa đội ngũ chính một ông lão nghiêm túc , mặc áo sơ mi trắng cùng tây trang đuôi én tóc đã bạc trắng, xe dừng hẳn, ông lão tiến lên hai bước, một tay cung kính mở cửa xe tay kia thì giúp đỡ người trên xe bước xuống. Ngải Đăng nắm tay Tiêu Tiêu xuống xe, cùng ông lão dùng ngôn ngữ Na Uy hàn huyên vài câu.
Ánh mắt đảo qua một bên Tiêu Tiêu, trên mặt ông lão hiện lên một tia kinh ngạc không dễ dàng phát giác, nhưng lập tức lại khôi phục đến mặt trạng thái không chút thay đổi . một lát sau, từ đằng xa một người hầu nam đã chạy tới nói nhỏ vài câu với ông lão kia, ông lão gật gật đầu xoay người về phía Ngải Đăng làm một động tác mời.
Theo phía sau Ngải Đăng đi vào bên trong, kiến trúc đã rất khác biệt, tim Tiêu Tiêu bắt đầu đập loạn, gắt gao nắm chặt tay Ngải Đăng, tới gần anh hạ giọng hỏi "Chúng ta đi đâu đây?"
"đi gặp cha anh" Ngải Đăng nở nụ cười trấn an Tiêu Tiêu, nắm tay cô.
"Vừa rồi người kia là ai vậy?" Lúc mới gặp Tiêu Tiêu còn tưởng rằng ông ấy là cha Ngải Đăng, nhưng là bây giờ nhìn lại giống như không phải. Người ngoại quốc mũi đều thực cao, mắt rất sâu.
"Là quản gia Bối Đức, đi theo cha anh đã nhiều năm "
"Oa, cảm giác nghiêm khắc thật." Tiêu Tiêu không được tự nhiên thè lưỡi.
"Bối Đức so với người khác tốt hơn" Khó nghe được Ngải Đăng dùng những từ này nói về người khác, cái này cũng chứng minh ấn tượng của người này ở trong lòng anh rất tốt.
đi qua một đường dài hành lang lộ thiên, mọi người đứng ở trước một cái cửa bằng gỗ nhìn sơ qua đã có niên đại rất lâu đời rồi, cạnh cửa là hai người đàn ông mặc y phục đen canh gác, thấy Ngải Đăng một hàng cung kính hành lễ cũng đẩy cửa ra. Tiêu Tiêu vốn nghĩ đằng sau cánh cửa sẽ là một mảnh cảnh tượng nghiêm túc nặng nề, nhưng tình huống thực tế lại hoàn toàn ngoài dự kiến của cô, bầu không khí so với bên ngoài cửa cũng trái ngược, cảnh sắc bên trong làm cho Tiêu Tiêu cảm thấy giống như về tới Trung Quốc, cửa sổ gỗ lim có khắc hoa, bồn cây cảnh xanh um, lửa đỏ thắp trong đèn lồng, hết thảy có vẻ quen thuộc như vậy , cùng chỗ ngồi trong căn biệt thự không hợp nhau.
"Khụ, khụ" Sau rèm cửa truyền đến vài tiếng tiếng ho khan, rất thấp nhưng có vẻ rất dùng sức.
Bối Đức quản gia nghe được động tĩnh bên trong tiến lên vài bước nhỏ giọng nói vài câu.
Qua thật lâu, bên trong mới truyền đến một tiếng hừ lạnh, Tiêu Tiêu nghe không hiểu ngôn ngữ Na Uy, chỉ có thể tự mình đoán hàm nghĩa đại khái trong đó, bên trong một chút không thấy mở miệng, Tiêu Tiêu bất an kéo kéo tay anh.
Ngải Đăng cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu có chút khẩn trương , không để ý còn có những người khác ở đây, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán Tiêu Tiêu, trấn an cô không cần sợ hãi. Môi còn chưa rời khỏi trán cô, chỉ nghe thấy trong rèm truyền đến tiếng ho khan lớn hơn nữa, một trận tiếng xột xoạt vang lên, mành bị một lực lớn kéo ra , đi ra là một ông già ngoại quốc to lớn, trừ trang phục màu trắng cung đình khiến cho ông thoạt nhìn căn bản không giống một ông lão đã ngoài bảy mươi, ánh mắt màu xanh ngọc , hình dáng tương tự Ngài Đăng, liếc mắt một cái có thể nhận ra được hai người có quan hệ máu mủ.
"@#%. . . . . ." Kerr Ôn bá tước nói chuyện với Ngải Đăng ngữ khí có chút nghiêm khắc, mày nhanh chóng nhíu lại.
Ngải Đăng mím môi, kéo Tiêu Tiêu ra phía sau, cũng không hề cãi lại. Động tác của Ngải Đăng khiến Kerr Ôn bá tước chú ý, ánh mắt của ông rốt cục dừng ở trên người cô gái nhỏ, trong nháy mắt là hoảng hốt cùng khiếp sợ, quay đầu nhìn về phía Bối Đức quản gia chất vấn, Bối Đức vô tội lắc đầu tỏ vẻ cũng không hiểu được.
Kerr Ôn bá tước vươn tay run run chỉ vào Tiêu Tiêu một bên hỏi Ngải Đăng"@¥%&. . . . . ." .
Ngôn ngữ xa lạ khiến Tiêu Tiêu cảm thấy rất không tự nhiên, đặc biệt còn đang nhắc tới cô, Ngải Đăng giống như cảm thấy điểm ấy, dùng Anh ngữ nói "Mong cha dùng Anh ngữ đi, người yêu của con cô ấy nghe không hiểu tiếng Na Uy " . Anh ngữ là ngôn ngữ phía chính phủ Na Uy, ở Na Uy gần như mỗi người đều có thể nói thuần thục Anh ngữ.
Kerr Ôn bá tước hiếm khi thỏa hiệp thế này, dùng Anh văn lại lặp lại một lần lời nói "cô là người Trung Quốc?"
"Vâng"
"Con lần trước nói chính là cô ta?" Kerr Ôn bá tước nhìn Tiêu Tiêu trong ánh mắt có loại hoài niệm nói không nên lời, như là xuyên thấu qua cô đi tơ vương người kia.
"Vâng"
Bên trong trầm mặc thật lâu, yên lặng đến nỗi Tiêu Tiêu liền dễ dàng phân biệt ra được tiếng thở dồn dập của ông lão kia .
"Ta đã biết, hai người đi xuống đi" Kerr Ôn bá tước lại thâm sâu liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu, xoay người đi vào trong rèm, lần này bước đi có vẻ hơi lảo đảo, một chút cũng không giống vẻ mạnh mẽ ban đầu .
đi xa khỏi phòng, Tiêu Tiêu còn không ngừng quay đầu, một ông lão dùng loại ánh mắt này nhìn kỹ mình, sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhưng cuối cùng ánh mắt màu lam của ông lộ ra thần sắc thương tâm như vậy, lại khiến Tiêu Tiêu lại có chút đau lòng, có thể là nguyên nhân yêu ai yêu cả đường đi chăng.
"Cha anh. . . Ông ấy. . . Giống như rất thương tâm?"
"Thương tâm?" Ngải Đăng ngừng lại, hai tay khoát lên trên vai Tiêu Tiêu .
"Em và mẹ anh rất giống nhau sao?" Tiêu Tiêu chỉ có thể nghĩ đến là vì nguyên nhân này, chẳng lẽ năm đó gạt bỏ bà là có ẩn tình ? Chẳng lẽ bá tước Kerr Ôn rất yêu mẹ Ngải Đăng ?
"không giống" Ngải Đăng khẳng định nói, Tiêu Tiêu tuyệt đối không giống mẹ của anh, mẹ anh trong ấn tượng chỉ biết cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, buồn bực không vui ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn phương xa, không có một chút giống Tiêu Tiêu cơ trí cùng đáng yêu.
"không giống sao?" Tiêu Tiêu bĩu môi có phần không hiểu nhỏ giọng lập lại một lần, chẳng lẽ bởi vì cô là người Trung Quốc, cho nên gợi cho Kerr Ôn bá tước nhớ lại?
"không được nghĩ tới người khác" Ngải Đăng bá đạo nhéo mặt Tiêu Tiêu, mất hứng nói.
"Phốc" Tiêu Tiêu bật cười nhận ra Ngải Đăng đang ghen, người này thật là đáng yêu, tham muốn giữ lấy đã đạt đến một loại cảnh giới khác rồi.
"Bảo bối, mệt sao?" trên đường giằng co lâu như vậy, Ngải Đăng sợ cô mệt mỏi.
Ngải Đăng không nói còn không cảm thấy, hiện tại phát hiện thực sự có chút mệt nhọc, che miệng ách xì một cái, đưa tay ôm Ngải Đăng.
Lúc này nùng tình mật ý nên hai người không biết, cách đó không xa phía trước cửa sổ, một thân ảnh đang xuất thần nhìn một đôi xứng như vậy , khóe mắt bá tước Kerr Ôn có chút nóng, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bã, chẳng lẽ trên thế giới này thực sự kỳ ngộ ư, nếu như không có, vì sao con ông cũng sẽ gặp được người định mệnh, lần này ông còn có thể dẫm vào vết xe đổ của mình sao?
Chờ đến giữa trưa, Tiêu Tiêu đã ghé vào trên vai Ngải Đăng ngủ, cẩn thận đem cô đặt ở trên giường, phủ mền lông lên, lại đứng lên nhìn nhìn phòng bốn phía, cùng căn phòng lúc trước cũng không có gì khác nhau, nhưng hiện tại có Tiêu Tiêu, phòng có lẽ cần sửa lại, Bé ngoan khẳng định không thích quá nhiều thứ trong phòng , nhẹ nhàng mở cửa, anh phân phó người gọi cho Bối Đức quản gia, nói cho ông biết, sáng mai tìm người đến đem phòng trang hoàng lại, giường cũng đổi một cái mềm hơn.
"Thiếu gia, ngài ở cùng với vị tiểu thư kia sao?" Bối Đức quản gia nghe hiểu ý tứ của Ngải Đăng, muốn vì vị tiểu thư yêu thích kia thay đổi phòng ,từ nhỏ nhìn thiếu gia lớn lên, chưa từng nhìn thấy anh săn sóc một người nào như thế, xem ra là thật lòng.
"Đúng" Bé ngoan chỉ có thể sống chung một chỗ cùng anh.
"Nhưng như vậy không hợp lễ chế" Tuy rằng rất muốn che chở thiếu gia, nhưng ở chung một phòng thực dễ dàng đưa tới lời dèm pha, đối với thanh danh của vị tiểu thư kia cũng không tốt, thiếu gia chẳng lẽ không biết nếu yêu cô thì không nên đem cô đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió sao.
Nghe qua Bối Đức nhắc nhở, Ngải Đăng mới ý thức tới sự thật là anh quên suy tính, trong giới quý tộc thị phi nhiều, người rảnh rỗi cũng nhiều, đặc biệt cô gái rỗi rãnh lại có quyền càng nhiều, nếu bị các cô bắt được nhược điểm tuy nói sẽ không sinh ra thương tổn thực tế gì đối với Tiêu Tiêu, nhưng mà nghe này những lời nói huyên thuyên quả thật làm cho người không thoải mái, trầm ngâm một lát, anh phân phó cho Bối Đức đem căn phòng thứ hai tên Tử Thanh ở bên cạnh sửa sang.
Tiêu Tiêu tỉnh lại ngoài cửa sổ mặt trời đã xuống núi, cảm giác được hơi thở quen thuộc sau lưng, bên hông bị bàn tay to kéo dài qua ôm chặt , khóe miệng mang ý cười xoay người, Ngải Đăng khi ngủ không giống như bình thường luôn lạnh nhạt đối với từng người, lông mi so với con gái còn dài hơn, môi mỏng lộ ra một chút phấn nộn, làn da của anh tốt lắm, tốt đến nỗi làm cho Tiêu Tiêu ghen tị.
Mặt đột nhiên bị đôi môi anh khẽ hôn xuống, không nghĩ tới lại trời đất xoay chuyển bị người đàn ông phía trên áp đảo dưới thân, nụ hôn nhẹ nhàng cũng trở thành nóng bỏng dây dưa, lmôi lưỡi quấn quýt, không khí trở nên loãng, nụ hôn thật sâu vừa qua đi, Tiêu Tiêu mới lấy lại tinh thần .
"Trứng thối, rõ ràng đã thức rồi." Tiêu Tiêu thở gấp đánh Ngải Đăng.
"Ha ha" Ngải Đăng lại trộm vài ngụm hương, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp. Anh luôn có tính cảnh giác, hơi có chút động tĩnh đã bừng tỉnh, lúc Bé ngoan vừa mới xoay người thì anh đã tỉnh.
Tiêu Tiêu đánh giá một chút bốn phía căn phòng, tường giấy là màu xanh đậm , rèm cửa sổ màu sắc cũng không nhạt hơn nhiều lắm, tóm lại toàn bộ phòng rất nặng buồn, thực áp lực.
"Đây là phòng của anh?"
"Đúng"
"Màu sắc quá xấu, u ám có cảm giác lạnh lẽo " Người này thật đúng là cực đoan, gian phòng này nếu ở trong đó sẽ có cảm giác là nhà sao? Tuyệt không thoải mái một chút nào.
"Bé ngoan không phòng ở này"
"Anh không ở chung phòng với em sao?" Tiêu Tiêu theo bản năng hỏi lại, hỏi xong sau đó có chút ảo não bản thân sao lại chủ động như thế, tức giận liếc qua Ngải Đăng, lại đổi lấy tiếng cười nhẹ của anh.
"Cách đây không xa"
"Oh" Tiêu Tiêu làm bộ dạng như thực sự không sao, nhưng mà trong lòng có chút khó chịu, cô đã quen có Ngải Đăng bên cạnh rồi, hơn nữa một mình ở một cái trong căn phòng xa lạ, cô sợ .
"Bảo bối, còn một giờ nữa mới ăn cơm, chúng ta làm việc gì đó đi" Ngải Đăng không có ý tốt nhắc nhở.
"Làm cái gì?" Tiêu Tiêu còn đắm chìm ở trong cảm giác buồn bực phải ở một mình, không kịp phản ứng, chỉ một giây sau cô cuối cùng biết Ngải Đăng muốn làm gì .
không tới vài giây đồng hồ cô đã bị cởi hết quần áo, bàn tay to cũng bắt đầu khẩn cấp lang thang, môi cũng lui xuống phía dưới mút ở đỉnh rất tròn hồng mai nở rộ, trước vẫn là ôn nhu liếm hôn, sau độ mạnh yếu càng lúc càng lớn.
"Đừng. . . Đau. . . A, ngay bây giờ. . . Em muốn ăn cơm" Tiêu Tiêu vô lực kháng cự, vừa tới ngày đầu tiên ngay tại phòng làm loại chuyện như thế này, nếu như bị người ta biết sẽ không tốt.
Ngải Đăng không ngừng động tác, chỉ lôi kéo tay Tiêu Tiêu xuống chạm vào dục vọng đang cháy của mình, anh muốn dừng lại đã không được ữa rồi. Tiêu Tiêu vừa tức vừa vội cũng đành phải mặc anh bài bố, nếu không cho anh, sợ là không thể an bình. Anh tựa như một mãnh sư, dục hỏa đặc biệt lớn, gần như mỗi ngày đều phải làm. Vừa mới bắt đầu kỹ thuật vẫn không được thuần thục , ngay sau đó đã thực hoàn hảo, chờ sau lại chậm rãi thuần thục, luôn biến đổi biện pháp ép buộc cô, luôn tra tấn khiến cô run run khóc kêu, toàn thân co rút không kềm chế được mới có thể dừng lại.
Chờ bọn họ tới nhà ăn thì mới phát hiện đã trễ rồi, trên bàn cơm hình chữ nhật có hai người Tiêu Tiêu chưa thấy qua , đối diện bá tước Kerr Ôn hẳn là vợ chính thức của ông, chỉ là ăn cơm chiều mà thôi nhưng bà lại ăn mặc vô cùng hoa lệ, tuy đã có tuổi nhưng vẫn mặc váy đầm dài thắt dây lưng cổ áo thấp, làn váy kéo đến chân, thoạt nhìn cũng rất nghiêm trang. Người phụ nữ này khiến cho Tiêu Tiêu cảm giác thật không tốt, có phần bài xích. Khi bọn họ cùng lên sảnh ăn người phụ nữ đó vốn không thèm liếc mắt nhìn qua bọn họ, chỉ cho là không khí bình thường, chỉ chú ý duy nhất vào chiếc vòng tay.