Thông tin hiện tại của ký chủ như sau:
Tên: Tiêu Phạm Nhạc
Giới tính: nữ
Tuổi: 10
HP: 180/180 (Tự động phục hồi: 1/1 giờ)
Kỹ năng: Né tránh cấp 2, Thông thái cấp 2, Mê hoặc cấp 1.
Vật phẩm: thuốc hồi HP tổ đội cao cấp, thẻ triệu hồi ngẫu nhiên, 10 điểm may mắn.
Điểm phát triển: 110
Kinh nghiệm: 130/200
Cấp độ: 3
Nhiệm vụ: nhiệm vụ tân thủ, nhiệm vụ hàng ngày, nhiệm vụ hệ thống.
Số nhân vật đã triệu hồi: 1
Xác định đối thủ: 1
Xác định đồng minh: chưa xác định.
Theo dõi: trống.
Thông tin của ký chủ sẽ được cập nhật thêm.]
- .......
Cô vừa hình như vừa nghe nhiệm vụ là theo dõi Bạch Hạ? Thật đấy à? Cái nhiệm vụ này thì khác việc bảo cô đi chết chỗ nào?
[Nhiệm vụ hệ thống hoàn toàn khả thi]
Cô... không tin tưởng hệ thống được...
- Điểm may mắn là cái quái gì nữa?
[Tăng tỷ lệ thành công đối với các cơ hội ngẫu nhiên của ký chủ]
- Ồ... Dùng để triệu hồi nhân vật được không?
[Có thể. Nhưng ký chủ cần 100 điểm may mắn mới có thể chỉ định triệu hồi đúng chính xác 100% nhân vật muốn triệu hồi]
- ....
Cô mới có 10 điểm may mắn...
- Con nhóc kia....
Phạm Nhạc giật mình, vội vã chạy. Bất đắc dĩ phải tới tìm thì không nói, giờ nhiệm vụ hoàn thành cô chẳng dại gì để tên kia nhìn thấy. Chạy là thượng sách, nếu không bị bắt được là trốn ngủ trưa thì phiền.
Phạm Nhạc lén trở về.
Nhìn trước nhìn sau, Phạm Nhạc va phải người. Lồm cồm bò dậy, đang thầm nghĩ nhất định là bị phạt rồi thì khi nhìn lên thấy một bộ mặt làm cô chết đứng.
- Bạch.... Bạch Hạ....
Có thể nào đen như vậy à? Vừa mới có nhiệm vụ theo dõi hắn, hắn liền mò về?
Bạch Hạ cầm con dao bạc, cười nhạt ngồi xuống trước mặt Phạm Nhạc. Khuyên tai của hắn lóe sáng. Tình huống này chân chính là loại tình huống nguy hiểm rồi đây. Chẳng qua, với khoảng cách này, khuôn mặt này... Quá nghịch thiên!
Phạm Nhạc nhịn không được đỏ mặt. Có thể nào khuôn mặt này bớt đẹp trai đi không hả?
Phạm Nhạc thật hối hận khi miêu tả Bạch Hạ có ngoại hình vô cùng xuất sắc như thế. Còn là loại hình tượng người đàn ông lý tưởng trong lòng của cô nữa. Bây giờ sắp sửa bị khuôn mặt này quyến rũ rồi...
- Mẹ...
Phạm Nhạc chợt nghe tiếng con tim tan vỡ. Ân ân, hắn là do cô tạo ra, gọi cô bằng mẹ cũng không phải không đúng. Chẳng qua tiếng "mẹ" này thật sự đập nát trái tim thiếu nữ của cô rồi.
Người đàn ông lý tưởng trong lòng của cô gọi cô bằng mẹ...
Phạm Nhạc cô bây giờ đến chết cũng muốn rồi. Trái tim bé nhỏ của cô tổn thương trầm trọng! Tâm hồn yếu đuối mong manh đã vỡ vụn!
Tên kia, màu bồi thường cho mẹ ngươi!
Nhìn khuôn mặt mang biểu cảm tan nát của Phạm Nhạc, Bạch Hạ không nhịn được cười. Một tay hắn vỗ mặt cô.
- Xem ra ta thật sự là được tạo từ trong cái hình tượng người đàn ông lý tưởng của ngươi... - Bạch Hạ bật cười.
Phạm Nhạc giật mình. Thẹn quá hóa giận, cô trừng mắt.
- Ngươi cười cái gì hả?
Mắt trừng được một nửa, Phạm Nhạc liền bị cái khuôn mặt đẹp nghịch thiên kia đập cho tan nát hết ý chí.
- Sao? Không được cười?
Bạch Hạ xoay con dao bạc, đưa tới trước cổ Phạm Nhạc. Phạm Nhạc đổi sắc mặt. Chết cô rồi, quên mất hắn muốn lấy mạng cô!
- Ngươi làm sao biết được?
- À, cái này phải cảm ơn ông chú của ta...
Trong đầu Phạm Nhạc nhớ tới một cái tên. Cô nghiến răng.
Lâm! Phạm! Hoàng!
Phạm Nhạc nguyền rủa cái tên này trong đầu không biết bao nhiêu lần. Em trai của cô, vì sao lại ám hại cô như vậy hả? Nếu như không nói, tên này tuyệt đối sẽ không biết khuôn mặt của hắn có khả năng quyến rũ cô.
- Bạch Hạ, ngươi muốn cái gì đây? - Phạm Nhạc thu hồi tâm tình.
- Muốn cái gì? - Bạch Hạ cười một tiếng. - Tất nhiên là cái mạng nhỏ của ngươi rồi, mẹ.
Phạm Nhạc tim đập mạnh. Cô đẩy tay Bạch Hạ, lập tức bỏ chạy. Làm ơn đi, cô chưa muốn chết bây giờ đâu. Đời loli của cô còn chưa tới một tháng đó!
- Mẹ à, người có năm phút để chạy đấy.
Phạm Nhạc thật cảm ơn chính mình đã cho Bạch Hạ cái sở thích vờn con mồi này. Cô còn định bỏ cái thói quen này đi, bởi nhiều độc giả nói rằng việc vờn con mồi của hắn câu giờ quá nhiều. May mà chưa kịp bỏ đã chết mất rồi.
Quả nhiên cuộc sống chỉ có thể dựa vào chính mình!
Nhưng... Bạch Hạ bắt cô nhất định rất dễ...
- Mộ Mộ, ta rốt cuộc phải làm gì đây hả? Còn thế này là ta sẽ chết đó!
Phạm Nhạc lắc lắc Mộ Mộ trong tay. Mộ Mộ thậm chí còn chẳng thèm phản ứng. Suýt chút phát điên đem nó vứt đi, nhưng cô vẫn còn bình tĩnh được.
- Mẹ, thời gian của ngươi hết rồi.
- !!!
Có tính nhầm không vậy hả?!?
- Đến đây là hết rồi nhé.
Trong đầu Phạm Nhạc lóe lên suy nghĩ làm liều.
- Mộ Mộ, sử dụng điểm may mắn, dùng thẻ triệu hồi.
[Sử dụng thẻ triệu hồi. Để đảm bảo an toàn, yêu cầu ký chủ tránh xa.]
Bạch Hạ nhíu mày, buông tha Phạm Nhạc, cẩn trọng lùi lại. Dưới chân Phạm Nhạc xuất hiện một vòng tròn phát sáng. Cô thật sự mắng thầm Mộ Mộ. Thế quái nào vòng tròn này theo chân cô, cô chạy đi đâu cho thoát giờ đây hả?
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn tất triệu hồi một nhân vật.]
Phạm Nhạc cảm thấy bất an.
[Điểm may mắn ngẫu nhiên sử dụng. Nhân vật được triệu hồi sẽ xuất hiện tại vị trí triệu hồi.]
- ....
Điểm may mắn của cô dùng vào việc đó thôi hả?
- Có chuyện gì vậy?
Giọng nói trong veo mang theo sự lười biếng phát ra từ trong ánh sáng. Âm thanh kia làm tim Phạm Nhạc suýt chút bay ra khỏi lồng ngực. Nhìn cái bóng người bước ra mà cô muốn quỳ lạy luôn xuống đất.
- Tử...
Không phải như cô đang nghĩ đó chứ?
Số cô quá đen rồi!