• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Phạm Nhạc ngậm kẹo mút, chạy lon ton. Cô mặc váy lolita dễ thương, tóc buộc hai bên với nơ hồng, chân mang giày búp bê. Tay ôm Mộ Mộ, miệng ngậm kẹo mút, nhỏ nhỏ dễ thương, thu hút không ít ánh mắt.

Ba mẹ đang nói chuyện tình cảm, con nít không nên xen vào nha.

Tiêu Phạm Nhạc ôm Mộ Mộ, lên bãi cỏ ngồi chơi và ăn đống bánh kẹo được mua cho. Ba mẹ cô đưa cô đi chơi từ một giờ chiều, giờ đã là bốn giờ chiều, cũng nên để họ có không gian riêng tư. Dù sao mẹ của cô cũng là tiểu tam.

- Tiêu Nhạc.

Tiêu Phạm Nhạc quay đầu lại. Cô gái đứng trước mặt cô ăn mặc đơn giản, đeo khẩu trang, kính và đội mũ đen. Tay cô ta cầm một cây kẹo mút. Tiêu Phạm Nhạc không hiểu, tròn mắt nhìn. Cô ta ngồi xuống.

- Ăn kẹo không?

Tiêu Phạm Nhạc thận trọng nhìn cô gái, sau đó cầm lấy cây kẹo.

- Không nhận ra tôi à?

Cô gái tháo khẩu trang. Tiêu Phạm Nhạc đông cứng.

- Tần Hàn!

Tiêu Phạm Nhạc lập tức ôm Mộ Mộ tránh ra xa. Tần Hàn đeo lại khẩu trang, lắc lắc đầu.

- Tôi không phải Tần Hàn. Tôi xuyên không. Tôi tìm tới đây vì Tần Hàn đắc tội với cô. Tôi không muốn phải gánh tội trạng của cô ta.

Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày. Cô chậm rãi tới gần, ngồi xuống với khoảng cách vừa đủ. Không phải cô tin người, cô chỉ là tự tin mình trốn được. Cô muốn ngồi lại nghe Tần Hàn kể rõ, chứ không phải la toáng lên rồi bỏ đi.

Sau vụ việc kia, Tần Hàn rơi vào hôn mê sâu. Tuy nhiên cô ta rất nhanh tỉnh lại trước khi người ta bảo cô ta hết chữa được rồi. Thời điểm cô ta tử vong, cô ta được hệ thống chọn để ký chủ mượn xác hoàn hồn. Sau khi Tần Hàn hồi phục, cô ta bị cảnh sát thẩm vấn. Để không làm ảnh hưởng danh tiếng cả hai bên cũng như không bị cho là điên, cô ta quyết định giấu nhẹm mọi chuyện đã xảy ra.

Theo lời khai của Tần Hàn, Tiêu Phạm Nhạc trốn ra ngoài chơi. Với phỏng đoán của cảnh sát thì có lẽ là muốn xem buổi tối ở một thành phố lạ mà mình chưa tới bao giờ. Dù sao thì trẻ con có thể làm bất cứ điều gì và họ không cho rằng Tiêu Phạm Nhạc là ngoại lệ. Tần Hàn nói rằng mình ra ngoài ngắm cảnh đêm vì buổi tối đó tiết trời mát mẻ, cũng như để bình tâm vì trước đó có chút ám ảnh. Điều này hoàn toàn hợp lý vì theo camera trên đường đi thu được, thật sự là Tiêu Phạm Nhạc tung tăng đi trước, còn cô ta thì tới sau.

Để biện hộ cho thái độ lúng túng của mình trên camera, Tần Hàn nói rằng là do cô ta được Lâm Phạm Nhạc hẹn nhưng không định tới nên khá là hoang mang. Sau khi đi thêm một đoạn thì cô ta gặp phải một đám người bắt đi. Tiêu Phạm Nhạc lang thang quanh đó lúc này mới chạy tới, bị bắt luôn. Theo kết luận của cảnh sát, đó có thể là bọn buôn nội tạng.

Sau đó người của đoàn phim đi tới. Trước đó cô ta nói với đoàn phim như vậy là bởi cô ta đang hoang mang. Cô ta thấy Lâm Phạm Nhạc có điều gì đó kỳ quặc sau khi từ bỏ sự nghiệp, nhất là khi Lâm Phạm Nhạc lúc mới tới còn dọa cô ta với mấy người diễn viên khác một lượt.

Bởi vì đông người chạy tới nên đám người kia bỏ chạy. Bởi vì chống cự nên cả hai đều bị thương. May mắn là vẫn còn sống sót. Theo cảnh sát điều tra thì họ cho rằng Tần Hàn khai báo đúng, vì thế không phiền tới Tiêu Phạm Nhạc nữa.

Còn về đoạn ghi âm cuộc gọi, người giữ nó là một diễn viên mới nổi. Mọi chuyện cứ tưởng rằng đã kết thúc, không ngờ cô ta lại tung đoạn ghi âm đó lên. Tần Hàn đã chối bỏ đoạn ghi âm đó. Nhờ vào vật phẩm cao cấp của hệ thống, cô ta có cơ hội xóa đi thông tin cuộc gọi trong máy cô diễn viên kia. Giọng nói trong đoạn ghi âm kia lại không có giọng của Tiêu Phạm Nhạc. Qua giám định giọng nói, đó không phải giọng Lâm Phạm Nhạc. Hơn nữa thời điểm đó Lâm Phạm Nhạc đang ở cùng Lâm Phạm Hoàng tại một nhà hàng, chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo. Còn giọng của Tần Hàn, cô ta nói có lẽ do cô diễn viên kia cắt ghép từ trong các đoạn phim cô ta diễn.

Lâm Phạm Nhạc không phải dạng vừa. Lấy lực lượng fan mà mình có, cô lập tức đè được những ý kiến nghĩ xấu về mình. Sau đó cô khởi kiện cô diễn viên kia vì tội nhạo báng, vu khống người khác. Mọi chuyện kết thúc ở đây.

- Tôi đoán cô cũng xuyên không. Tôi không rõ lắm mọi chuyện, chỉ biết có thù oán gì đó. Không đời nào một đứa trẻ nhỏ xíu lại đi giết người.

Tiêu Phạm Nhạc nhún vai với Tần Hàn, không đáp lời. Tần Hàn thở dài.

- Ước mơ của tôi không phải diễn viên. Tôi muốn làm một nhà phân phối thời trang, vì thế tôi sẽ giải nghệ.

Tiêu Phạm Nhạc nhìn lên trời.

- Lựa chọn tốt đấy. Dù vừa rồi cô có tẩy trắng thì khi cô nổi tiếng sớm hay muộn cũng có người tra ra việc cô hãm hại Lâm Phạm Nhạc lần đó. Khi đó cô phải chịu nhiều đả kích.

Tần Hàn gật đầu.

- Tôi đã tìm ra nhà thiết kế rồi. Trước có tới tìm cô nhưng cô chưa tỉnh. Tôi chỉ muốn giải thích mọi chuyện.

Tiêu Phạm Nhạc cười nhạt một tiếng, ôm Mộ Mộ đứng dậy rời đi.

- Đừng tưởng vậy là xong. Tôi sẽ còn để mắt tới cô đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK