Trong khoảng thời gian qua, Tiêu Phạm Nhạc đã phát triển hơn rất nhiều. Cô đã triệu hồi được thêm hai nhân vật nữa là Tiếu Phi, hồ ly tinh trong một bộ tiên hiệp của cô và Tu Văn, nam chính thân yêu của Hải Nghiên. Nhờ có sự rèn luyện của Tử Huyết và những nhân vật mang tính cách khủng bố mà cô đã triệu hồi, cô thay đổi rất nhiều. Không chỉ là lật mặt, tâm tính cũng lạnh hơn rất nhiều.
Tiêu Phạm Nhạc nhờ vào độc của Y Lạc, kỹ năng Kháng độc có cấp độ cũng khá. Sau đó nhờ nhiệm vụ và vào giao diện đổi đồ mua cũng như tự học nhờ kỹ năng thành thục, cô có kha khá kỹ năng. Các kỹ năng khác nhờ vào kỹ năng Thành thục cũng lần lượt lên cấp, đồng thời Thành thục cũng tự lên cấp. Điều khiến cô lo lắng là Cấm kỵ cũng đã lên cấp sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ giết một nhân vật mới vừa rồi.
Cảm giác rất thành tựu.
Tiêu Phạm Nhạc ôm Mộ Mộ, quay lưng đi ra phía sân. Vất vả lắm mới dụ được Thanh Tuyền vào góc khuất trong vườn đó. Nếu mà có quay phim lại thì chắc hiệu ứng cũng không tệ đâu.
- A Nhạc, em đi đâu đấy?
Tiêu Phạm Nhạc lon ton chạy tới, ôm Tiêu Chí Hào. Thời gian này cô gần như thu phục được ba ông anh trai rồi, chỉ có Tiêu Chí Long vẫn quá cứng đầu.
Bây giờ thì Tiêu Phạm Nhạc đã biết được bí ẩn về chiều cao của Tiêu Chí Hào rồi. Hóa ra tên này giỏi chơi thể thao. Bóng đá bóng chuyền bơi lội chạy bền chạy nhanh nhảy xa hay cái gì gì đó đều rất giỏi. Đặc biệt là bóng rổ.
Lại còn không cao mới lạ đó.
- Anh, em thay đồ sau đó anh dẫn em đi chơi bóng với Phong Phong được không?
Tiêu Chí Hào cười cười, đặt Tiêu Phạm Nhạc xuống đất.
- Được chứ.
Loại anh trai tồn tại không khác mấy với chị gái này thật khiến người ta cảm thấy an tâm. Ngoại trừ thật sự rất đàn ông không giống phụ nữ thì tính tình rất ôn nhu, còn biết vào bếp và biết làm bánh ngọt nữa. Có anh trai thế này thật hạnh phúc.
Tiêu Phạm Nhạc lon ton chạy đi thay đồ. Mới thay bộ đồ thể thao xong liền chạy xuống ngay không rườm rà. Cô lại chẳng phải trẻ con, tóc cũng có thể tự buộc không cần An Như buộc hộ nữa.
- Nhóc đi đâu đấy?
Tiêu Phạm Nhạc nhìn qua Tiêu Chí Long đang cầm chai nước lò dò đi ra từ dưới bếp. Cô bĩu bĩu môi chạy đi.
- Đi chơi!
Tiêu Chí Long đặt chai nước trên kệ gỗ để đồ trang trí. Rón rén lại gần Tiêu Phạm Nhạc đang ngồi chăm chú mang chiếc giày thể thao màu hồng nhỏ xinh, anh chàng cầm bím tóc cô giật một cái.
- Á!
Tiêu Phạm Nhạc quay phắt lại. Tiêu Chí Long làm như không có gì vừa huýt sáo vừa rời đi. Tiêu Phạm Nhạc ấm ức nhìn theo. Lửa giận đầy mình, coi như có là người lớn cũng không nhịn được nữa. Cái tên này có sở thích quái đản là giật bím tóc của cô đó. Một ngày hai mươi bốn giờ giật cũng phải trên bốn mươi tám cái.
Nhịn không nổi đâu nhá.
- Oa oa!
Tiêu Chí Long giật mình quay lại. Con nhỏ anh giật tóc không biết bao nhiêu lần rồi không khóc sao tự nhiên hôm nay lại khóc?
- A Nhạc, sao thế?
Tiêu Chí Long vừa nghe giọng Tiêu Chí Hào là giật mình. Mau dỗ con nhóc nín, nếu không anh lập tức ăn đòn rồi!
- Này nhóc con, đừng khóc nữa. Này!
Tiêu Phạm Nhạc huơ huơ tay nhỏ đánh Tiêu Chí Long mấy cái cho có, sau đó càng khóc lớn. Cô thừa biết Tiêu Chí Long chỉ thích ăn đòn của cô mà không bao giờ đáp trả, đánh chẳng có ích lợi gì. Lúc trước hù dọa vậy thôi chứ anh ta sẽ chẳng bao giờ đánh cô cả, hơn nữa còn thích chọc cho cô đánh anh ta nữa. Vì thế cô chả ngu mà tốn sức, cứ đề Tiêu Chí Hào đánh hộ thôi.
- Cái thằng nhóc này, lại chọc A Nhạc rồi!
Tiêu Chí Hào vừa vào lập tức đã đem Tiêu Chí Long đánh mấy cái. Tiêu Phạm Nhạc ôm Tiêu Chí Hào giả khóc nức nở, báo hại Tiêu Chí Long bị đánh đến nằm bẹp dưới đất. Tiêu Chí Hào ôm Tiêu Phạm Nhạc rời đi, còn vỗ lưng an ủi.
- Không sao không sao, anh đánh nó rồi. Nín đi.
Tiêu Phạm Nhạc ôm cổ Tiêu Chí Hào, sụt sịt. Tiêu Chí Long nhìn theo, tức giận gào lên:
- Anh đừng để nó lừa, nó giả khóc đó!
Tiêu Phạm Nhạc làm mặt quỷ với Tiêu Chí Long, sau đó lại giả vờ la khóc. Dù sao Tiêu Chí Hào cũng không thấy mặt cô. Trái lại tên Tiêu Chí Long kia lập tức nhận được một ánh mắt cảnh cáo làm anh ta lập tức ngậm mồm lại. Tiêu Phạm Nhạc cười khoái chí.