Với tình trạng của Phạm Nhạc hiện tại, trong số hai người còn lại là Tiếu Thanh và Hải Nghiên thì có vẻ không có lựa chọn nào khả thi hơn La Lạp.
Ngoại trừ nữ chính, chắc còn có thể chọn nam chính, nữ phụ, nam phụ và các nhân vật phụ khác. Có điều tính ra Hải Nghiên có thể thích hợp hơn, bởi Bạch Hạ rất yêu Hải Nghiên.
Bạch Hạ chỉ là nam phụ, trong đó nữ chính là Hải Nghiên. Hải Nghiên chỉ là một cô gái bình thường, ngoại trừ cô từng được huấn luyện để gia nhập hàng ngũ sát thủ. Tuy nhiên cô đã sớm trốn khỏi và tiếp tục sống bình thường. Bạch Hạ từng cùng khóa huấn luyện với cô, có chút quen biết. Sau đó Bạch Hạ phát triển, sau này gặp lại Hải Nghiên mới sinh ra tình cảm.
Đáng tiếc hắn chỉ là nam phụ, Hải Nghiên không yêu hắn mà lại yêu đối thủ của hắn. Vị đối thủ này, cũng không phải nam chính. Thế mới nói Tiêu Phạm Nhạc cô ngược người ta quằn quại.
Mặc dù năng lực của Hải Nghiên rất thấp, thế nhưng lấy vị trí của cô ta trong lòng Bạch Hạ thì hẳn có thể ngăn hắn.
- Được rồi, vậy thì chọn Hải Nghiên.
Tiêu Phạm Nhạc gật gù, mắt vô tình thấy Tử Huyết nhìn qua. Cô nhìn qua cửa. Ồ, là ba cô.
- A Nhạc, con tỉnh lại rồi!
Tiêu Phạm Nhạc giật giật ống truyền máu, cười. Tiêu Gia Huy liền đó vội vã rời đi. Đây hẳn là gọi bác sĩ tới đi. Tiêu Phạm Nhạc sợ bệnh viện. Trước kia mỗi lần thức dậy mà thấy mình ở trong bệnh viện thì sẽ nháo khóc, thậm chí sẽ chạy loạn, nhiều lúc sẽ im luôn không tiếp xúc ai. Nói chung phản ứng rất đa dạng. Được vài lần thì Tiêu gia đám người gọi luôn bác sĩ tới nhà, không đưa Phạm Nhạc tới bệnh viện nữa.
Tiêu Phạm Nhạc thở dài, gác qua suy nghĩ trong đầu mà ngoan ngoãn nằm yên. Bên vai hơi đau, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn. Tử Huyết lượn tới trước mặt cô, bay mấy vòng tỏ vẻ đang chờ đợi. Nhìn mặt là biết tâm trạng không tốt, nến không lấy tính cách Tử Huyết hiện tại hẳn là luôn treo trên môi nụ cười tà mị rồi.
Đợi sau khi kiểm tra xong, Tiêu Phạm Nhạc cuối cùng cũng được ăn. Cô sắp đói chết luôn rồi, hạnh phúc là đây chứ đâu!
Tiêu Phạm Nhạc ngoan ngoãn ăn cháo. Tuy cô không thích cháo, nhưng có ăn là tốt rồi, đang đói chết được. Đám người nhìn cô chằm chằm không dễ chịu, cơ mà thây kệ. Cô chỉ là một con nhóc mười tuổi mà thôi, cô chẳng thèm quan tâm bọn họ nghĩ cái gì.
- Nhạc Nhạc.
Nghe giọng của Y Lạc là Tiêu Phạm Nhạc đã bực rồi. Cũng có trẻ trung gì đâu, sao mà giọng nói nhão hơn cả bùn vậy?
Tiêu Phạm Nhạc trực tiếp lơ luôn Y Lạc.
- Nhạc Nhạc!
A, tức giận rồi.
Tiêu Phạm Nhạc nhượng bộ, quăng cho Y Lạc một ánh mắt, cũng không dừng việc ăn.
- Con làm sao lại bị như vậy? Có phải là không nghe lời lại chạy lung tung không?
Tiêu Phạm Nhạc khinh thường trả lời, tiếp tục ăn. Dựa vào gì muốn dạy dỗ cô? Còn lâu nhé!
- Con...!
- Y Lạc, để con bé ăn đã!
A, cảm ơn ông nội. Đúng là ăn không ngon với con đàn bà này mà.
- Nhưng mà chuyện gì đã xảy ra...?
- Khụ...!
Con bà nó chứ! Không phải nói để cho cô ăn à?
- A Nhạc, ăn chậm thôi. - Tiêu Gia Huy vỗ nhẹ lưng cho cô.
Tiêu Phạm Nhạc câm nín, sau uống nước rồi tiếp tục ăn. Được rồi, cô chấp nhận đấy, không thèm quan tâm mấy người.
- ....
Tiêu Phạm Nhạc vứt muỗng xuống bàn, quay lưng hờn dỗi. Ăn một chút cũng không cho, cứ nhìn cô chằm chằm. Xin lỗi nhé, cô biết cô khả ái, nhưng không phải đồ miễn phí cho mấy người nhìn free đâu!
Bảo bối dỗi rồi! Dỗ đi!
A, vai đau.....
Tiêu Phạm Nhạc ôm vai, thầm nguyền rủa. Cô cũng thắc mắc vai mình bị làm sao đây. Chắc không phải gãy, nhưng là bị gì cơ...
- Vai em bị thương, đừng cử động mạnh.
Tiêu Phạm Nhạc quay lại. Tiêu Chí Thanh đem cô bế lên.
- Đã ăn no chưa?
Tiêu Phạm Nhạc dụi dụi vào vai Tiêu Chí Thanh, tỏ vẻ tâm trạng đang tốt. Cuối cùng cũng có người dỗ. Quả nhiên là anh trai cả tốt nhất nha!
- No rồi~~~
Ăn vừa là được. Cô chỉ là không muốn mập thôi, mấy tô cháo đó sao đủ cho cô no chứ!
- Được rồi, vậy trả lời một câu rồi anh đưa em về phòng ngủ.
Tiêu Phạm Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- .... - quả nhiên là đang muốn giáo huấn cô.
Cô cũng rất muốn biết đã xảy ra cái gì có được không hả!?
Tiêu Phạm Nhạc trong đầu suy tính nhanh một đoạn, tìm cách xử lý vấn đề. Cô không thể nào là do Tử Huyết được. Được rồi, giả ngơ tìm chút thông tin để bịa đặt hợp lý nào.
- Xảy ra?
- Vai em có vết thương, giống như vết cắn rồi còn bị cào nữa.
- ....
Vừa cắn vừa cào? Tử Huyết, ác quá rồi đó! Ta bị máu không đông mà!
Cắn với cào thì cô nói là chó cắn được không nhỉ? Chắc là không được rồi. Nói ra thì khác gì bảo Tử Huyết là chó chứ. Cô ta đang ở đây, nói bậy bạ cái là cô ta chém cô thành đống thịt bầy nhầy mất.
- Không biết! - Tiêu Phạm Nhạc rất tỉnh mà trả lời.
- ....
Đây chính là cách giải quyết đơn giản nhất rồi nha. Cô đúng là thông minh!
***
Xin chào mọi người. Chào mừng đến với Góc đố vui của Mộ Mộ!
[Xin chào khách mời ^^. Qua chương này khách mời chắc đã có đáp án cho câu hỏi kỳ trước? Đó là đáp án B! Chúc mừng khách mời trả lời chính xác!
Hệ thống lại đang cập nhật câu hỏi.
Hệ thống đặt câu hỏi: Chương sau ký chủ bị gọi là nấm lùn và bị chọc ghẹo, trong lúc tức giận, ký chủ sẽ:
A. Cắn cho chết, dám gọi bà là nấm lùn!
B. Tìm một người khác thay mình đòi công bằng, vì mình là "bảo bối"!
C. Cầm dao đe doạ, cho nhóc biết lợi hại!
D. Bày trò giấu đồ, chọc phá
Khách mời, nhớ vote trước khi đi. Chúc may mắn ^^]
*thỏ nhỏ vẫy tay*