Tiêu Chí Hào đem Tiêu Phạm Nhạc đặt xuống đất. Cô chạy vài vòng, sau đó kích động ôm Vương Ngôn một cái, lại chạy qua ôm Tiêu Chí Phong một cái, rồi chạy lung tung. Tiêu Chí Phong nhăn mặt phủi phủi tay và quần áo. Vương Ngôn đờ người nhìn theo Tiêu Phạm Nhạc. Tiêu Chí Hào bất đắc dĩ cười cười nhìn Tiêu Phạm Nhạc ôm quả bóng chạy tới và nhìn anh với ánh mắt lấp lánh.
- Vui như vậy sao?
- Em muốn nữa!
- Được rồi.
Ném được năm trái là Tiêu Phạm Nhạc đã nằm ở chiếc ghế cạnh sân bóng ôm luôn chai nước ngọt. Quả bóng hơi nặng với sức cô, ném vài trái đã mệt lử rồi. Nhưng thật sự cảm thấy rất vui nha.
Tiêu Phạm Nhạc nhìn Tiêu Chí Hào đang cầm trái bóng giảng giải gì đó với hai đứa nhóc kia, lim dim mắt. Còn chưa kịp ngủ thì thấy có gì đó ướt ướt bên má. Cô giật mình tỉnh dậy. Là một con chó rất lớn.
- Đại Bạch!!!
Đại Bạch là tên con chó cưng của Vương Ngôn. Nó là một con chó lớn màu trắng, rất thông minh.
Dắt theo Đại Bạch là người chị gái của Vương Ngôn, Vương Lan.
- Chị Lan Lan!
Vương Lan cười một tiếng. Đại Bạch kêu gâu gâu mấy tiếng rồi liếm tay Tiêu Phạm Nhạc. Ở phía xa Vương Ngôn lạch bạch chạy tới.
- Gần tối rồi, về thôi.
Tiêu Chí Hào nhìn tới, bắt đầu nhặt lại mấy trái bóng.
- Chí Phong, em dẫn A Nhạc về trước đi.
Tiêu Chí Phong bĩu môi, quay lưng đi mất. Tiêu Phạm Nhạc xoa xoa đầu Đại Bạch, lại đứng lên trên ghế xoa đầu Vương Ngôn sau đó nhảy khỏi ghế lạch bạch chạy theo Tiêu Chí Phong. Vương Ngôn không khỏi bực bội lườm con chó nhà mình đang ngồi gãi tai. (tg: thứ không có tiền đồ)
Tiêu Phạm Nhạc chạy về sau Tiêu Chí Phong một lúc, bị An Như kêu la sao tiểu thư lại để lấm bẩn hết cả rồi mang đi tắm. Ngồi hưởng thụ An Như sấy tóc cho, Tiêu Phạm Nhạc ôm lấy Mộ Mộ gật gù ngủ. Mãi đến lúc được gọi đi ăn cơm mới lò dò đi xuống bếp.
Tiêu Phạm Nhạc ngồi vào chỗ, bắt đầu ăn. Còn chưa kịp nuốt trôi nửa chén cơm đã nghe Y Lạc nói:
- Ba, mai là ngày nghỉ, con muốn đưa Nhạc Nhạc đi mua sắm. Ở trong nhà mãi không tốt, nên ra ngoài nhiều chút, sẵn bồi đắp thêm tình cảm.
Tiêu Phạm Nhạc đặt đũa và chén cơm xuống.
- Không muốn! Con không đi với dì! Có đi thì đi với chị xinh đẹp!
Tiêu Gia Nguyên nhíu mày. Tiêu Phạm Nhạc thật không thích Y Lạc, trong nhà ai cũng biết. Nên bồi đắp chút tình cảm, chứ không nên để cô trong mắt chỉ có mẹ ruột mới là mẹ. Dù sao người đàn bà kia cũng không phải đã được cưới về. Mà lại nói, ông thì không muốn Tiêu Phạm Nhạc quá gần gũi cô họ Lâm kia. Giới giải trí quá hỗn loạn, ai mà biết được tiếp xúc cô ta rồi có thể tiếp xúc thêm được cái gì.
- Đi đi.
- Ông nội!
- Mau ăn cơm đi đừng nhiều lời.
Tiêu Phạm Nhạc giận dỗi ngồi xuống ghế ăn hết chén cơm là bỏ về phòng. Sáng sớm hôm sao náo trong nhà gà bay chó chạy một hồi không chịu ra khỏi phòng. Bị Tiêu Chí Thanh lôi ra sau cuối cùng mới hậm hực ăn bữa sáng rồi bám dính lấy An Như nhất định không chịu đi cùng Y Lạc.
Y Lạc ngược lại không có tức giận. Lấy cho Tiêu Phạm Nhạc một ly sữa tươi sau đó về phòng. Còn tưởng bà ta bỏ cuộc, không ngờ là vào phòng trang điểm chuẩn bị xong xuôi. Dưới sức ép của Tiêu Gia Nguyên cuối cùng cũng phải ôm theo Mộ Mộ và điện thoại đi vào xe.
Đây là trấn an rồi sau đó tấn công chứ gì?
Thứ người thủ đoạn!
Tiêu Phạm Nhạc mở điện thoại lên chơi game. Điện thoại này là của Lâm Phạm Hoàng mua cho cô nửa năm trước, dùng rất tốt, chơi rất êm, cày Phong Thần thì khỏi phải nói.
Tiêu Phạm Nhạc chơi mèo Tom.
- Mèo ngốc!
"Mèo ngốc"
- Mày mới ngốc!
"Mày mới ngốc"
- Cạp đầu bây giờ!
"Cạp đầu bây giờ"
- Ngao!
"Ngao"
Hơi ức chế những cũng ổn. Cái trò chơi này là do Tiêu Chí Hào cài đặt cho cô. Thật đem cô xem là con nít rồi. Cô đặt tên cho con mèo là Lạc Lạc, "Lạc" trong "lục lạc". Lúc đầu thấy hơi vô dụng, chẳng qua thì giờ cô có thể lợi dụng mắng con mèo mà mắng Y Lạc. Nghe chửi thế chứ bố ai tìm ra sơ hở đó. Y Lạc chỉ có thể cắn răng nhịn con nhóc mười một tuổi ngồi sau xe mắng mình.
Hài nhất là Y Lạc còn phải nhịn một con mèo không có thật mắng mình.
Xe đi hết nửa đoạn đường, Tiêu Phạm Nhạc mắng đến chán chê mới thoát ra bật trò chơi khác. Đang xếp gạch thì mắt cô mờ mờ, dụi vài cái thì lại thấy buồn ngủ không chịu được.
[Xuất hiện hiệu ứng tê liệt]
- ....
Tiêu Phạm Nhạc có kỹ năng Phục hồi và Kháng độc. Tuy nhiên nó không khiến cô kháng lại tác dụng của thuốc ngủ. Uống phải thì chỉ có đường ngủ li bì.
Qua kính chiếu hậu, Tiêu Phạm Nhạc thấy Y Lạc cười nhạt.
Ả đàn bà này bỏ thuốc cô!
Tiêu Phạm Nhạc nghĩ độc của Y Lạc cô không sợ nên cũng chẳng đề phòng đồ của bà ta đưa. Không ngờ ly sữa tươi bà ta đưa lúc sáng không có độc mà là có thuốc mê.