[Va chạm thành công. Ký chủ có thực hiện theo dõi?]
- .... - Còn phải hỏi à?
Phạm Nhạc gật đầu.
[Đã thực hiện theo dõi, khởi động cảnh báo. Nhiệm vụ hệ thống hoàn thành, nhận thưởng gói quà hệ thống. Mở gói quà hệ thống. Ký chủ nhận được 100 điểm phát triển, 100 điểm kinh nghiệm, kỹ năng Thông thái và Né tránh tăng cấp.
Mở nhiệm vụ hệ thống 4: Tự tay giết chết Tần Hàn. Thời gian: một năm, phần thưởng: gói quà hệ thống, trừng phạt: tử vong.
Thông tin hiện tại của ký chủ như sau:
Tên: Tiêu Phạm Nhạc
Giới tính: nữ
Tuổi: 10
HP: 180/120 (Tự động phục hồi: 1/1 giờ)
Kỹ năng: Né tránh cấp 3, Thông thái cấp 3, Mê hoặc cấp 1.
Vật phẩm: thuốc hồi HP tổ đội cao cấp.
Điểm phát triển: 210
Kinh nghiệm: 30/400
Cấp độ: 4
Nhiệm vụ: nhiệm vụ tân thủ, nhiệm vụ hàng ngày, nhiệm vụ hệ thống.
Số nhân vật đã triệu hồi: 2
Xác định đối thủ: 1
Xác định đồng minh: chưa xác định.
Theo dõi: Bạch Hạ.
Thông tin của ký chủ sẽ được cập nhật thêm.]
Phạm Nhạc mặt hơi đổi. Mặc dù việc người hãm hại người trong giới giải trí rất nhiều, bản thân cô cũng vì thế mà chết, nhưng cô chưa từng giết ai cả. Cô cũng không muốn trở thành loại người tàn nhẫn để có thể giết ai đó, tại sao hệ thống lại yêu cầu giết Tần Hàn? Còn lại là tự tay giết nữa.
Phạm Nhạc nhịn không được trực tiếp nằm ngủ không muốn dậy nữa. Cứ ngủ hết một năm, sau đó thì trừng phạt hệ thống sẽ xử lý tất cả. Cô thật sự cảm thấy không muốn sống nữa.
Một Bạch Hạ đã đối phó không xong, bây giờ còn thêm Tử Huyết. Cái mạng nhỏ của cô kể bỏ. Đã thế, còn thêm một cái nhiệm vụ...
Có điều bất kể Phạm Nhạc muốn ngủ luôn cũng không thể được. Buổi chiều cô cũng phải dậy học tiếp. Sau đó Tiêu Gia Huy còn có Tiêu Chí Thanh tới đón cô trở về, sẵn tiện mang luôn Tiêu Chí Long và Tiêu Chí Phong về. Phạm Nhạc ngồi ghế phụ lái, tỏ vẻ hết sức ngoan ngoãn.
- Nhạc Nhạc, hôm nay học thế nào? - Tiêu Gia Huy hỏi.
Hồi tưởng lại, Phạm Nhạc suýt chút phun ra hai từ "ác mộng", còn khá nuốt ngược lại được.
- Rất vui ạ.
Tiêu Chí Phong ném qua một ánh mắt khinh bỉ. Phạm Nhạc ôm Mộ Mộ, làm vẻ hoàn toàn không nhận biết.
***
Sáng ngày cuối tuần, Tiêu Chí Hào đi họp mặt cùng mấy người trong nhóm nhạc. Anh cũng giữ lời hứa dẫn Tiêu Chí Long và Phạm Nhạc cùng đi. Chẳng qua Tiêu Gia Nguyên cùng các đồng chí cần một người trẻ tuổi theo giúp, cứng rắn lôi theo Tiêu Chí Long.
Thế là chỉ có mỗi Phạm Nhạc theo Tiêu Chí Hào qua nhà của Lâm Phạm Hoàng.
Do Lâm Phạm Hoàng không thích ở chung cư nên tự mua một căn biệt thự lớn ở ngoại ô thành phố, một nơi khá yên bình. Tội mỗi chỗ này khá xa chỗ ở của Phạm Nhạc, nên hai chị em cũng không thường xuyên ghé qua nhà của nhau. Do đó nên cũng tới một năm rồi hai chị em vẫn chưa gặp mặt nhau.
Lúc dẫn theo Phạm Nhạc vào trong Tiêu Chí Hào khiến ba người vô cùng ngạc nhiên.
Phạm Nhạc nhìn ra đám bọn họ. Ngoài trừ Phạm Hoàng, còn có Hứa Tuân Nha và Phó Hành Thâm. Thật không hiểu tại sao cô lúc đầu lại không nhận ra Tiêu Chí Hào nữa.
- Nhóc nào đây?
- Tiêu Phạm Nhạc ạ.
Nói rồi Phạm Nhạc vui vẻ chạy tới phía Phạm Hoàng. Cô rất tự nhiên leo lên ghế, trực tiếp ngồi trên đùi Phạm Hoàng tròn mắt ngây ngô.
- A, cô bé này... - Hứa Tuân Nha ngạc nhiên.
Tiêu Chí Hào ngồi xuống.
- A Nhạc vốn rất sợ người lạ đấy.
Phạm Nhạc vênh mặt. Nghe chưa em trai? Chị đây chỉ đặc biệt đối xử tốt với chú em thôi đấy.
Phó Hành Thâm vốn rất thích trẻ con. Phạm Nhạc trông đặc biệt đáng yêu, lại thông minh lanh lợi, khiến người khác rất yêu thích. Vì thế liền giành được sự quan tâm của người này.
- Bé con, anh có thể hỏi tên người bạn trên tay em không?
Phạm Nhạc giơ lên Mộ Mộ.
- Mộ Mộ ạ.
- Thật là đáng yêu nha.
Mắt hơi ảm đạm, Phạm Hoàng vuốt tóc Phạm Nhạc. Phạm Nhạc vui vẻ cười.
- Được rồi, đừng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu bàn bạc MV mới thôi. - Hứa Tuân Nha nhắc nhở.
Phạm Nhạc bĩu môi. Group leader có khác, mức độ nghiêm túc rất cao nha.
- Được rồi nhóc con, - Lâm Phạm Hoàng thở ra - ra ngoài chơi đi.
Phạm Nhạc xụ mặt. Phạm Hoàng nhấc bổng cô đặt xuống đất. Cô vội bám cổ anh.
- Không chịu! A Nhạc muốn chơi ở đây cơ! Với lại, A Nhạc không phải nhóc con!
Đám người phì cười.
- Không cho cười! A Nhạc thật sự không phải trẻ con mà!
Lâm Phạm Hoàng cứng rắn đem Phạm Nhạc bám trên cổ thả xuống đất.
- Đó là nếu nhóc chứng minh được nhóc là người lớn đã. Giờ thì ra ngoài đi.
Phạm Nhạc xù lông.
- Nếu A Nhạc chứng minh được A Nhạc là người lớn, anh phải gọi A Nhạc là chị!
- A Nhạc, không được nói linh tinh! - Tiêu Chí Hào nhắc nhở.
Phạm Nhạc bĩu môi, khoanh tay không nói. Phạm Hoàng phì cười.
- Được thôi. Nếu nhóc chứng minh được nhóc là người lớn anh sẽ gọi nhóc là chị. Nhưng nếu không được thì sao?
- Thì A Nhạc sẽ thơm anh một cái.
Bốn người nhìn nhau, cười. Quả thật là con nít mà!
Phạm Nhạc xụ mặt, sau đó nắm tai kéo Mộ Mộ lê lết đi ra ngoài. Hừ, mấy đứa nhóc các ngươi tầm nhìn thật nông cạn. Chứng minh ta là người lớn? Hahaha đừng quên chị đây là Lâm ảnh hậu vai nào cũng diễn được!
- Mẹ!
- Má ơi!
Phạm Nhạc giật mình kêu lên một tiếng, ngã ngồi. Cô bàng hoàng nhìn cái khuôn mặt lộn ngược từ trên xuống ở trước mặt mình. Cô gái tóc bạch kim cười hắc hắc, phiêu phù trên không trung.
- Tử... Tử... Tử Huyết...!
Cái gì vậy? Dọa chết cô rồi!
- Mẹ, tới gặp ngươi đây.
Cái... Cái gì cơ? Cô mới nghe gì đấy?
- Mẹ, tặng ngươi một món quà.
Tử Huyết vừa nói vừa bận rộn tìm thứ gì đó bên người. Phạm Nhạc vẫn chưa kịp hoàn hồn, đang bàng hoàng đột nhiên nhìn thấy trước mặt một cái đầu lâu.
***
*tg: nha nha, có người hỏi ta vì sao lại dùng xưng hô ta-ngươi. Ta giải thích luôn cho các nàng. Bởi vì thái độ giữa hai bên nên ta nghĩ dùng cách xưng hô này khá thích hợp. Ví dụ nhé. Ta hay dùng ta-cô, nhưng trường hợp này không thể xưng ta-cô được. Nghĩ xem mẹ con xưng như vậy nó sẽ ra cái gì. Nếu xưng mẹ-con, có thấy khi nào hai người một truy sát một chạy trốn xưng hô vậy không hả? Kiểu "con muốn giết..." Ây không được. Dù các nàng thấy được thì ta cũng thấy không được. Nghe "đại nghịch bất đạo" lắm aaa. Vậy nên nếu các nàng thấy khó chịu với cách xưng hô này các nàng thông cảm cho ta.
À, hỏi các nàng một việc. Các nàng nghĩ Lâm Phạm Nhạc có nên tiếp tục làm diễn viên không?