Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc
Chương 16. Ứng dụng thông minh.
___
Yến Tri An lặng lẽ dãy dụa, khi cậu tách ra được thì lùi một bước lớn, cách xa người này ra, tránh cho mặt mũi của mình mất sạch. Cậu nhìn lễ tân một cái.
Lễ tân mới đầu thấy hơi bất ngờ, sau cùng lại cố nhịn cười, gương mặt và nụ cười tiêu chuẩn sắp bị phá vỡ. Không được cười, vì sự nghiệp, không được cười!!
"Chú ý hình tượng của anh đi!" Cuối cùng không nhịn được, cậu mở lời cứu vớt Trần Thế Dương. . truyện teen hay
Hắn cũng biết hắn hơi lố. Xấu hổ che miệng tằng hắng một tiếng lấy lại tinh thần. Trần Thế Dương đưa cậu lên tầng 21, dẫn cậu vào văn phòng. Không còn ai nữa, hắn cũng không ngại mất mặt, hèn mọn mà he he cười.
"Tri An nè, cậu quyết định đến công ty mình quản lý rồi à?"
Yến Tri An chẳng buồn để ý đến hắn. Trần Thế Dương không có một chút phong phạm giám đốc, chân chó chạy theo cậu nói liên thiên.
"Hay là cậu có ý tưởng gì mới?"
"Mấy mẫu thử nghiệm tôi gửi, cậu xem chưa?"
"Thế nào? Thế nào? Nó ổn không?"
Yến Tri An: "Sao anh nói nhiều thế?"
Thật sự chỉ là một câu hỏi đơn thuần, cậu thật sự muốn biết lý do tại sao hắn lại nói liên thiên được như này, bình thường hắn cũng thế sao?
Trần Thế Dương câm nín.
Yến Tri An im lặng đánh giá phòng làm việc, cậu để ý trên kệ có một số sản phẩm được trưng bày, đều là những sản phẩm cậu quen thuộc. Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Bản thử nghiệm tôi còn chưa xem, để tối nay tôi xem rồi gửi báo cáo chi tiết cho anh."
Công ty hai người chưa lớn lắm, Trần Thế Dương phụ trách quản lý, Yến Tri An phụ trách phát triển sản phẩm. Đa số những sản phẩm trưng bày ở đây là thiết kế của cậu. Ngoài ra, cậu cũng sẽ đưa ra một số định hướng cho công ty, dù sao cũng là người sống một đời, bất hack cũng rất mượt.
Trần Thế Dương cũng là một người tài năng, hai người mở công ty hơn một tháng đã chiếm được chỗ đứng trong Big Roof này.
"Ngoài việc phát triển những máy móc này, tôi nghĩ chúng ta cần nghiên cứu thêm về những ứng dụng thông minh trên điện thoại." Cậu ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách trong phòng làm việc của Trần Thế Dương, nói.
"Ứng dụng thông minh?" Trần Thế Dương khó hiểu.
Yến Tri An gật đầu, "Ứng dụng có thể điều khiển các đồ vật máy móc của chúng ta, không cần dùng remote nữa."
Chuyên ngành của cậu là công nghệ, phát triển ứng dụng thông minh cũng không phải quá khó khăn. Nhưng Yến Tri An không muốn dừng lại ở mấy cái máy móc nhỏ xíu đó, cậu muốn nghiên cứu một người máy có thể giúp đỡ trong sinh hoạt, đại loại như thế nữa.
Trần Thế Dương không biết cậu đang nuôi một giấc mơ to lớn, hắn cũng tốt nghiệp từ đại học A, nhưng là ngành quản lý, về công nghệ không biết nhiều lắm. Hắn nhíu nhíu mày, nói: "Không phải cậu còn đi học sao? Nghiên cứu mấy cái này không ảnh hưởng việc học à?"
"Vẫn tốt." Đa số những kiến thức trên lớp cậu đều học qua một lần, giờ đi học cũng coi như củng cố lại, vẫn còn nhiều thời gian để nghiên cứu.
Mục tiêu đời này của Yến Tri An chỉ có hai cái, một là trả thù, hai là chứng minh bản thân. Kiếp trước đã bị bôi nhọ đến không thể vãn hồi được, cậu bị coi là cặn bã của xã hội này nọ, kiếp này cậu không muốn lại gánh những tiếng xấu đó.
Dù biết rằng kiếp này, những người đã âm thầm và công khai chửi cậu trên mạng không hề hay biết gì, nhưng Yến Tri An không can tâm, cậu muốn xâm nhập vào cuộc sống của họ, muốn những người đó không thể không cần đến cậu.
"Anh chỉ cần để ý những thứ kia là được rồi." Cậu chỉ vào đống sản phẩm trên kệ trưng bày. Rồi cười nói, "Khi nào tôi nghiên cứu xong sẽ gửi một bản báo cáo cho anh, để phòng R&D làm tiếp những giai đoạn sau là tốt rồi."
Cậu đến công ty cũng chỉ là ngẫu nhiên. Ngồi không bao lâu đã muốn rời đi, trong sự năn nỉ ỉ ôi của Trần Thế Dương, cậu cự tuyệt nói: "Hôm nào có hứng tôi lại đến, liên lạc qua điện thoại, tạm biệt."
Dứt khoát bỏ lại bóng lưng tiêu sái cho Trần Thế Dương.
Khi rời đi không rườm rà bằng khi tới. Trần Thế Dương đưa thẻ nhân viên dự phòng của hắn cho cậu dùng.
Tòa nhà này có 49 tầng và sân thượng, cậu đứng ở thang máy tầng 21, mà con số trên thang máy đang đi xuống ở tầng 30. Cậu đứng đợi thang máy một lúc, ở đây có năm cái thang máy thường, một thang máy vip, có bốn cái đi lên hoặc đi xuống đều đã đi qua tầng 21.
Cửa thang máy mở ra, Yến Tri An định bước vào. Nhìn thấy người đứng bên trong cậu sửng sốt một chút. Yến Tri An lùi lại nhìn cửa thang máy, hình như không phải thang máy vip mà.
"Sao em không vào?" Giọng nói quen thuộc, là của Giang Tịch Du.
Cậu cười giả lả, "Chào chú!"
Bên trong thang máy có ba người, hai nam một nữ. Một nam một nữ còn lại cậu không quen biết, họ nghe thấy tiếng cậu chào thì cười nắc nẻ, thiếu điều đập vỡ vai người đàn ông còn lại.
"Nhóc xinh đẹp, mau vào đi." Người đàn ông vừa cười nói với Yến Tri An.
Cậu không hiểu gì cả. Chỉ có Giang Tịnh Du là đang hoá đá.
Anh chưa bao giờ thấy tiếng "chú" này đáng ghét như vậy. Bộ anh già lắm hả?!
Giang Tịnh Du tự bế!!!