Hắn rất được chào đón, có người vừa nhìn thấy hắn đến đã vây quanh mà bắt chuyện, nhất thời không dứt ra được.
Giang Cẩn Diên: “…”
Hắn nhìn bạn thân của mình, cậu đã biến đi đâu mất. Giang Cẩn Diên oán hận, cười giả lả trò chuyện với đám cậu ấm cô chiêu này.
Sau khi Yến Tri An tách ra khỏi bữa tiệc, cậu đi dọc trên hành lang. Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh khu vườn, cả hai nhà kính lớn nữa. Trong ánh mắt Yến Tri An hiện lên một cảm xúc không biết tên. Cậu bắt lấy tay của một nhân viên phục vụ đang đi trên hành lang.
“Xin lỗi.”
“Ngài có việc gì sao ạ?” Nhân viên kính cẩn hỏi cậu.
Yến Tri An đưa một tờ giấy được gấp gọn cho người nọ, “Có thể đưa thứ này cho vị khách đằng kia không? Không cần nói ai gửi đâu.”
Từ đây có thể nhìn thấy một phần trong sảnh, cậu chỉ tay vào một người bên trong, là Trịnh Thăng. Nhân viên nhanh chóng đưa cho gã. Yến Tri An nhìn cả quá trình, sau đó lặng lẽ rời khỏi tầm nhìn.
Trịnh Thăng à! Chắc xuống tay từ người này cũng không đả động gì nhiều đến Yến Vân Ly đâu, nhưng mà gã lại là người chuyên đi làm chuyện xấu thay cậu ta, vậy mà còn không biết bản thân bị gài, quá ngu ngốc.
Trịnh Thăng nhận được một mẩu giấy, gã cứ vậy mà mở ra, nhìn thấy hàng chữ đầu tiên thì chợt hoảng loạn, vội vàng bỏ vào túi. Gã kiếm cớ đi đến ban công, lần nữa mở tờ giấy kia.
“Yến Vân Ly biết cậu từng hại chết người rồi! Cậu không biết sao?” Bên trong có một bức ảnh thẻ 2x3 được ghim vào.
Gương mặt bên trong là một cô gái xinh đẹp, tóc dài, dáng mắt hạnh có màu nâu nhạt, khóe môi khẽ mỉm lên, trông rất xinh xắn. Gương mặt này Trịnh Thăng rất quen, không thể quen hơn. Gã hoảng sợ rồi, gã run rẩy bám chặt lên tường, cố gắng bình tĩnh lại.
Không! Vân Ly chắc chắn không biết chuyện này đâu, chuyện này xảy ra lâu vậy rồi mà… chẳng có ai biết đến nó cả. Nhưng… rốt cuộc là ai?
Trịnh Thăng là một thiếu gia ăn chơi có tiếng, ba mẹ gã chẳng bao giờ quan tâm đến vấn đề của gã, mỗi ngày chỉ vây quanh anh trai và luôn chỉ trích gã vô dụng. Địa vị trong nhà thấp không thể thấp hơn nữa.
Nếu như chuyện này mà đến tai của ba mẹ gã, coi như gã xong đời.
Còn Yến Vân Ly, cậu ta chắc chắn không thể biết được. Người trong bức ảnh từng rất thân thiết với Yến Vân Ly, nếu như cậu ta biết người hại chết cô ấy là gã, chắc chắn chuyện này đã không giữ được đến bây giờ.
Đầu óc Trịnh Thăng xoay chuyển liên tục, chống chế đến khi bình tĩnh lại. Gã ổn định bản thân, bước vào trong sảnh.
Yến Tri An đã trở lại sảnh, Yến Vân Ly - nhân vật chính của bữa tiệc này đã xuất hiện. Cậu ta được người người vây quanh. Ngay cả cha mẹ cũng đang đứng bên cạnh. Nụ cười của cậu ta tươi rói, nhìn hạnh phúc biết bao.
Trước mặt các khách mời ước nguyện trước bánh sinh nhật, khi Yến Vân Ly thổi nến, cũng là lúc bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Yến Minh Hy không đứng bên cạnh Yến Vân Ly và cha mẹ. Trên tay anh là một ly rượu vang đỏ, nhìn xuống không khí nhộn nhịp bên dưới. Ánh mắt anh chạm vào khuôn mặt của Yến Tri An.
Đuôi mắt cậu khẽ hếch lên, môi mím chặt, không nhìn ra cảm xúc gì cả. Hôm nay cũng là ngày sinh của Yến Tri An, ngày cậu chính thức trưởng thành. Nhưng lại chỉ có thể đứng ở đây và nhìn người đã chiếm vị trí của mình 18 năm đón thêm một tuổi mới, còn phải vỗ tay chúc mừng.
Trái tim Yến Minh Hy thắt lại, anh không làm được gì cả. Cũng chưa thể để người Yến gia biết đến sự tồn tại của cậu. Anh cảm thấy, Yến gia của bây giờ không phải nơi an toàn gì đối với một đứa trẻ đã lưu lạc 18 năm, sẽ không ai bất chợt chấp nhận chuyện này cả, ngay cả cha mẹ của họ.
Cố Hi Bân xuất hiện bên cạnh Yến Minh Hy, theo tầm mắt của anh mà nhìn xuống, hắn ngạc nhiên một chút rồi bất chợt thốt ra: “Người đó nhìn giống anh quá, anh họ.”
Yến Minh Hy run lên. Rõ ràng như vậy sao? Làm sao đây?
Anh cười gượng, cụng ly với hắn: “Em nhìn nhầm rồi, có giống đâu.”
“Đâu có, thật mà, như một mẹ sinh ra luôn ý.”
Yến Minh Hy: “…” Em im đi, đừng nói nữa!!
Anh cảm thấy không ổn chút nào. Sao tên ngốc này nói ra câu nào đều đúng trọng điểm hết vậy. Đi nước ngoài vài năm có thể khôn ra sao?
Cố Hi Bân nhìn anh họ làm mặt lạnh, không nói gì nữa.
Trịnh Thăng nhìn khuôn mặt tươi cười của Yến Vân Ly, ánh mắt hiện lên vẻ si mê. Nhưng lại nhớ đến tờ giấy không biết là ai gửi đến cho mình, cảm thấy sống lưng đều lạnh toát. Một chút ngờ vực dần nảy mầm trong lòng.
“Vân Ly.” Gã tiến lên phía trước, cụm ly rượu vang với ly nước ép nho của Yến Vân Ly, “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn anh Thăng.” Yến Vân Ly nở một nụ cười mê hoặc lòng người với gã.
“Ừm! Đáng tiếc Diêu Tuyết không thể đón sinh nhật của em cùng chúng ta.” Gã thấp thỏm mà nhắc đến cái tên này.
Yến Vân Ly cứng đơ.
Những người xung quanh cũng nghe thấy, nhìn gã như nhìn một người ngoài hành tinh. Sao có thể nhắc đến người đó ở đây chứ!