Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc
Chương 19. Ăn không nói, ngủ không nói.
___
Tần suất Yến Tri An gặp Yến Vân Ly trong thư viện hình như hơi nhiều. Ngày hôm qua vừa gặp, hôm nay cũng thấy cậu ta có mặt ở đây.
Sắc mặt Yến Vân Ly nhìn có chút không tốt, cậu ta nghiến chặt răng nhìn về phía Yến Tri An. Cậu cũng nhìn thấy, nghiêng đầu nhìn lại về phía cậu ta, khóe môi hơi nhếch lên, từ góc độ của Yến Vân Ly, đây chắc chắn là một nụ cười khiêu khích.
Yến Tri An!!
Ánh mắt cậu ta như có cả ngàn con dao chĩa thẳng về phía Yến Tri An. Hai tay nắm chặt lại, môi mím trở nên trắng bệch.
Yến Tri An không thèm để ý cậu ta nữa. Yến Vân Ly quá lộ liễu rồi, cậu không biết cậu ta là một người ngu ngốc như vậy. Kiếp trước, Yến Tri An vẫn luôn muốn sống chung hoà thuận với cậu ta, vị trí của mình bị cậu ta cướp đi cũng không hề oán giận một câu. Ấy thế mà, người này lại không chung ý tưởng với cậu, một hai phải cùng cậu đối đầu.
Yến Tri An vừa đọc sách vừa suy nghĩ. Có lẽ bây giờ, Yến Minh Hy tra được không ít tin tức về cậu rồi nhỉ? Tiếp theo có nên cho một mồi kích thích anh ta không!?
Đối với người anh trai ruột chưa nhận này, Yến Tri An vẫn có một chút tình cảm. Tất cả người trong nhà họ Yến, Yến Minh Hy là người duy nhất sẽ để ý, quan tâm đến cậu. Thậm chí anh đối xử với cậu không khác Yến Vân Ly là bao, nhưng mà kèm theo trong những hành động của anh là khó xử và bối rối.
Thôi vậy!
"Tri An!" Đoàn Chi Linh kéo nhẹ tay áo của cậu. Cô cũng nhìn thấy Yến Vân Ly.
Không hiểu sao, Đoàn Chi Linh vẫn luôn không thích người con trai này. Ánh mắt cậu ta nhìn về bên này mang theo rất nhiều cảm xúc, ghen tị, đố kỵ, chán ghét và thù hằn. Không có cái nào khiến người ta cảm thấy thoải mái cả.
"Chị không bận gì sao?" Cậu nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang kéo tay áo mình, giật giật hai cái, chỉ ra ngoài cửa sổ, "Hình như người đó lại đến tìm chị kìa."
Đoàn Chi Linh tò mò nhìn theo, thấy người tới là một chàng trai cao ráo quen thuộc, cô nhảy dựng lên như một chú mèo xù lông. "Chết cha, chị bỏ quên anh ấy rồi."
Giờ chạy còn kịp không???
Đoàn Chi Linh nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng không lâu sau cô đã bị túm gáy, người đàn ông kia giữ chặt gáy cô, nụ cười hoà ái nhìn cô gái đang rụt cổ trong vòng tay mình.
Yến Tri An từ cửa sổ nhìn qua, thấy những động tác thân mật của hai người, là người yêu của nhau. Cậu trầm mặc vài giây, Yến Tri An chưa từng yêu ai, cũng không biết cảm giác thân mật khăng khít với nhau như vậy là cảm giác gì.
Bất giác, Yến Tri An nhớ đến một người, người đàn ông đẹp trai cao lớn, bờ vai rộng rãi vững chắc tạo cho người ta cảm giác an toàn. Anh đứng bên chiếc xe màu đen, nụ cười dịu dàng nói chuyện với mình.
Yến Tri An: "..."
Độc thân hai đời cũng thật tai hại! Khiến người ta suy nghĩ thật nhiều.
Sau khi các tiết học buổi sáng kết thúc, Yến Tri An quyết định ở lại trường. Cậu đi xuống căn tin, ngoài ý muốn là Yến Vân Ly chủ động đi đến, ngồi cùng bàn ăn với cậu.
Cậu ta đặt khay cơm xuống, cười thân thiện nói: "Xin chào, tôi ngồi đây được không?"
Đi bên cạnh cậu ta còn có ba người nữa, hai nam một nữ cũng cười nhìn cậu. Yến Tri An muốn nhìn xem Yến Vân Ly muốn làm gì, cậu mặc kệ cho bốn người họ tùy ý ngồi, im lặng ăn cơm của mình.
"Cậu là Yến Tri An đúng không, hôm khai giảng không có cơ hội nói chuyện, quả thật đáng tiếc." Yến Vân Ly chủ động nói chuyện.
Cậu bạn ngồi bên cạnh cậu ta khựng lại một chút, nhớ lại chuyện hôm khai giảng thì cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng lên.
Yến Tri An cũng nhớ đến cây bút mạ vàng đính kim cương của cậu ta, cảm thấy hơi buồn cười, ngoài mặt vẫn lạnh lùng ăn cơm.
"Tôi xem tin tức về cậu rồi, cậu giỏi thật đó."
"Hôm khai giảng tôi cũng đi, cậu ở trên sân khấu đẹp trai quá trời luôn."
Bạn nữ ngồi đối diện với Yến Tri An, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cậu. Mỗi câu cô khen Yến Tri An thì mặt Yến Vân Ly lại đen hơn một chút.
Ài! Bữa cơm này chắc cậu ta ăn không nổi rồi.
Tâm trạng của Yến Tri An rất tốt, nhét miếng thịt vào miệng, từ tốn nhai.
Cậu nhàn nhạt trả lời cô: "Cũng tạm!" Đã nhận lời khen.
Yến Vân Ly bị cậu vô tình phớt lờ, âm thầm nghiến răng. Nhưng bên ngoài vẫn phải tươi cười nói chuyện.
"Hôm khai giảng thấy cậu đi cùng với Giang Cẩn Diên, hai người thân nhau lắm phải không?" Cậu ta nói chuyện như đang nói chuyện phiếm.
Yến Tri An gật đầu, không trả lời.
"Hôm đó, chú cậu ấy cũng lên đọc diễn văn, đáng tiếc cậu không ở đó." Ánh mắt Yến Vân Ly sáng lên, cậu ta lại nói: "Yến gia chúng tôi với Giang gia của cậu ấy là thế giao, từ nhỏ bọn tôi đã biết nhau, tôi không biết Giang Cẩn Diên còn có một người bạn như cậu."
Yến Tri An gật đầu, gắp một miếng rau bỏ vào miệng, vẫn từ tốn nhai.
Yến Vân Ly hài lòng với thái độ lạnh nhạt của cậu. Cậu ta tủi thân nhìn về phía cậu, "Chắc tôi nói nhiều quá, cậu cảm thấy phiền nên không muốn nói chuyện với tôi đúng không?"
Yến Tri An theo bản năng gật đầu. Cậu khựng lại, cảm thấy không đúng, bốn đôi mắt đối diện nhìn cậu. Yến Tri An cắn đầu đũa, "Ăn không nói, ngủ không nói."
Trên bàn ăn bây giờ là một trận xấu hổ, để che giấu cảm giác đó, cả năm người vùi đầu nhanh chóng ăn cơm.
Cậu vốn dĩ chẳng để ý đến Yến Vân Ly, nhưng cậu ta muốn đeo mặt nạ giả tạo kết bạn với cậu. Yến Tri An cũng cảm thấy rất ổn, không cần phải mượn cớ tiếp cận nhà họ Yến nữa.