Gã có chút hoang mang, vốn nghĩ nó chỉ là tập tin rác, chuẩn bị xoá đi thì máy tính như bị virus xâm nhập, chập chờn mãi, cuối cùng tập zip kia tự mở ra. Thứ đập vào mắt gã là một bức ảnh, background là khung cảnh trường học cấp ba, vị trí chụp có lẽ là tầng thứ tư. Mà trong bức ảnh kia có ba nhân vật chính. Một người là Ninh Diêu Tuyết đang đứng trên sân thượng, mặc dù từ xa, nhưng vẫn có thể biểu cảm vừa sợ hãi vừa căm hận lại của cô nàng. Một người nữa đứng phía sau Ninh Diêu Tuyết, cách không xa, nhưng camera chỉ có thể chụp được sườn mặt từ dưới lên.
Còn một gương mặt mà Trịnh Thăng vô cùng quen thuộc, đó chính là Yến Vân Ly. Cậu ta đứng ở hành lang tầng thứ năm của khu dạy học bên cạnh, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh trên sân thượng. Đôi mắt trong trẻo kia nhìn thẳng lên sân thượng, không có bất kỳ cảm xúc nào, cực kỳ vô cảm lạnh lùng, lại có chút tàn nhẫn ẩn trong nội tâm. Một Yến Vân Ly như vậy khiến cho gã cảm thấy thật xa lạ.
Trịnh Thăng hoảng hốt, sau đó trong lòng có một cảm xúc quái dị trồi lên. Yến Vân Ly thực sự biết hết tất cả mọi chuyện, điều này khiến cho gã vừa sợ hãi vừa hưng phấn kỳ lạ.
Trong tệp zip kia còn có một vài bức ảnh khung cảnh tương tự. Bên cạnh đó còn có một tấm ảnh phông trắng, chữ đen ghi “Xin chào Trịnh đại thiếu gia, tạm biệt Trịnh đại thiếu gia.” Dòng chữ này khiến sự hưng phấn vừa trồi lên bị dập tắt đi, nhưng sự bất an lại càng ngày càng rõ. Gã không biết người đến có mục đích gì, muốn làm gì. Trong nhà, gã chẳng có địa vị gì cả, nếu như chuyện này bị phanh phui ra, gã cũng không còn đường sống.
[Mày muốn làm gì?] Gã gõ một dòng chữ gửi về địa chỉ email kia. Nhưng gửi hai lần đều bị lỗi. Gã vừa hoảng vừa giận hất tung đống đồ vật có trên bàn, ngoại trừ chiếc máy tính.
Bây giờ nên làm gì đây?
___
“Chậc! Thật là thiếu kiên nhẫn.” Buổi sáng thứ sáu, Yến Tri An không có tiết, cậu cũng không muốn đến phòng nghiên cứu, nên đã ở nhà.
Chiếc máy tính được cải tiến của cậu đặt trên bàn, trên màn hình được chia nhỏ thành bốn ô, một ô trong đó xuất hiện hình ảnh tức giận của Trịnh Thăng.
Trịnh Thăng này có thể coi như một cánh tay đắc lực vô hình của Yến Vân Ly. Kiếp trước, người này không ít lần bôi nhọ cậu trên mạng. Yến Tri An vốn là một người phật hệ, cậu cũng chẳng quan tâm người trên mạng nói gì về mình, họ cũng có biết đến cậu đâu. Nhưng dần dà càng quá đáng, cậu bị người ta càng bôi càng đen. Không phải minh tinh, nhưng lại nổi hơn cả minh tinh bằng các tiếng xấu. Người đời mà, thay vì hóng chuyện giới giải trí, thì họ lại càng thích drama của hào môn hơn.
Cũng là kiếp trước, cậu đang điều tra về chuyện thân thế của mình và những âm mưu đằng sau nó, thì phát hiện ra vụ án mạng của Ninh Diêu Tuyết. Người con gái này vốn xuất thân bình thường, nhưng cốt cách trong người lại bất phàm. Chỉ tiếc rằng cô ngu xuẩn, yêu phải gã Trịnh Thăng kia, còn bị người ta lừa một vố mất cả mạng. Mà đứng đằng sau tất thảy, lại là một cái lưới vô hình của Yến Vân Ly giăng lên, cậu ta từng chút xúi giục Trịnh Thăng, đẩy con gái người ta vào đường cùng.
Yến Tri An biết, một Yến Vân Ly không thể nào làm tốt như thế được. Người đứng phía sau dọn dẹp tất thảy mọi thứ mới là người lợi hại. Cậu vốn muốn tìm hiểu xem là ai, nhưng mãi chẳng có một chút tin tức gì. Đến khi sắp chạm tới manh mối thực sự, cậu đã tai nạn xe qua đời. Yến Tri An cũng không biết được mục đích thật sự của người nọ là gì.
[Cậu không giữ lời!] Một tin nhắn hiện lên làm điện thoại Yến Tri An sáng lên, đánh tan những suy nghĩ sâu xa trong đầu. Cùng lúc này, bên ngoài nhà trọ có tiếng gõ cửa.
Yến Tri An xem tin nhắn, rồi ra ngoài mở cửa.
Quả nhiên!
Gương mặt của ai đó thúi ra, ánh mắt ai oán nhìn đến đôi con ngươi băng lãnh của cậu thì nghẹn lại. “Cậu… cậu còn nhìn tôi như thế! Cậu có biết tôi lo cho cậu lắm không?”
“Thật là!” Giang Cẩn Diên lách qua Yến Tri An đi vào trong nhà, rất tự nhiên ngồi lên sô pha, còn mang một đống quà vặt hắn mang đến đặt lên bàn. Nhìn đống sách được xếp gọn một bên, hắn đẩy đồ ăn vặt xa hơn một chút, như thể sợ mùi thức ăn dung tục này sẽ ám lên đống tri thức cao quý kia.
Yến Tri An: “…”
Cậu ôm chồng sách đó bỏ lại lên kệ, lại gập máy tính của mình lại mang vào trong phòng ngủ cất đi.
“Cậu học xong thì chạy qua đây ngay à?” Yến Tri An xuống bếp bưng một ly nước và một chiếc đĩa ra. Đĩa là để đựng đồ ăn vặt, nước thì mang cho ai đó đang một bụng lửa giận.
Tối hôm qua khi về đến trọ, cậu chỉ rối rắm chuyện của Ninh Ngọc Sương và cánh đồng đom đóm của Giang Tịnh Du, căn bản không nhớ đến người bạn đã đứng trước cửa trọ mình đứng đợi gần một tiếng. Thật có lỗi quá!
“Chứ sao? Ai kia có chủ động bao giờ đâu.” Giận dỗi rõ ràng như vậy mà.
“Được rồi! Xin lỗi, được chưa?” Yến Tri An hơi mỉm cười. Tên này trẻ trâu quá! Còn nói kháy nữa chứ.
Giang Cẩn Diên bĩu môi, trong lòng thầm nói, chẳng có một chút thành ý nào cả. Nhưng thôi, vì cậu đã chủ động xin lỗi nên hắn cũng tha thứ.
“Chú cậu không qua đón cậu nữa à?”
“Chú ta kệ tôi rồi!” Rất chi là bực mình à nghen, không phải chỉ lấy trộm có một cái chìa khoá và một cái xe thôi sao! Vậy mà chú mặc kệ hắn thật, còn cái người tên Yến Minh Hy kia nữa, càng nghĩ thì càng bực bội.
Yến Tri An cũng nhận thấy có liên quan đến chuyện tối hôm qua, cậu chột dạ không nhắc lại nữa. Hai người đổi đề tài nói chuyện đến trưa, Yến Tri An làm vài món đơn giản, an xong hai người lại sóng vai cắp sách đến trường.