Ở nhà, khi nhìn thấy cậu, cậu ta sẽ nhìn cậu với ánh mắt thù địch, sau đó quay đầu đi không nói câu nào cả.
Cố Nhan Dung vốn thích ngồi ở sô pha phòng khách xem phim truyền hình hoặc ngắm trang sức của mình. Nhưng từ khi Yến Tri An vào nhà thì đa số thời gian đều ở trong phòng hoặc đi ra ngoài với đám phu nhân nhà khác, mục đích chủ yếu là trốn tránh, không muốn gặp cậu.
Còn Yến Tháp Tùng, thời gian của ông ở công ty và thư phòng là nhiều nhất. Buổi tối, khi Yến Tri An trở về, ông vẫn hay gọi cậu vào thư phòng. Khi thì nói những lời thân thiết, khi thì hỏi về tình hình học tập của cậu.
Mặc dù ông ta không nói ra, nhưng Yến Tri An vẫn phát hiện ra sự ghét bỏ của ông ta đối với ngành học của cậu. Thi thoảng, ông còn nói bóng nói gió muốn cậu chuyển ngành.
Hôm nay, Yến Tri An vừa bước vào cửa, người làm đã bảo cậu đến thư phòng của Yến Tháp Tùng. Cậu gõ cửa thư phòng, người bên trong đáp một tiếng, Yến Tri An vừa đẩy cửa bước vào đã nghe ông nói:
“Tri An, con cảm thấy ngành tài chính thế nào?”
Yến Tri An cau mày. Cậu không trả lời mà nhìn thẳng vào mắt ông ta. Cậu biết ông ta muốn làm gì, nhưng cậu chắc chắn sẽ không thuận theo ý ông ta.
Kiếp trước, Yến Tháp Tùng cũng nghĩ đủ cách để cậu chuyển từ ngành công nghệ sang tài chính. Với tư cách là người nhà cậu có thể đáp ứng vô điều kiện mọi yêu cầu của họ, nhưng ngoại trừ ngành học, cậu sẽ không nghe theo ý ông ta.
Năm hai đại học, Yến Tri An bị Yến Tháp Tùng cưỡng chế chuyển sang ngành tài chính. Ông ta không phải muốn để cậu thừa kế hay tiếp quản công ty Yến thị, mà muốn tận dụng triệt để khả năng của cậu. Với Yến Tri An, chỉ cần điều cậu muốn học, không có gì là không thể biết.
Yến Tri An nhìn người đàn ông cùng dòng máu với mình trước mặt này. Thật để khó hiểu khi cậu có một nửa dòng máu của ông ta, nghĩ đến thế thôi Yến Tri An lại thấy ghê tởm đến cực điểm.
Mãi không nghe thấy cậu trả lời, Yến Tháp Tùng gõ tay lên bàn tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ông hỏi lại một lần nữa. “Bây giờ con mới nhập học được hơn hai tháng, việc chuyển ngành cũng trở nên dễ dàng hơn. Cha dự định để con chuyển sang ngành tài chính vào học kỳ sau, con cảm thấy thế nào?”
“Không cần! Tôi sẽ không chuyển ngành.” Cậu chắc nịch, ánh mắt lạnh lùng mà kiên định nhìn ông.
Yến Tháp Tùng nhìn cậu một cách không hài lòng, cứ như cậu là một đứa con hư ngỗ nghịch chỉ biết dùng cách như này để chống đối lại cha mẹ vào thời kỳ phản nghịch, ông ta hạ giọng nói: “Cha cũng vì muốn tốt cho con thôi, con xem, học công nghệ mỗi ngày đều làm bạn với mấy mã code, đâu có tác dụng gì. Học tài chính con có thể thuận lợi tiếp quản công ty của nhà mình.”
“Nếu con không ưng tài chính, chúng ta có thể đổi qua ngành quản lý. Không phải con làm bạn với thằng nhóc của Giang gia sao? Nghe nói nó cũng học quản lý, vừa hay con có thể cùng nó học chung chuyên ngành, thân thêm thân.”
Ông ta dùng những lời nói mỏng nhẹ nhất để nói với với cậu, vẽ sẵn cho cậu tương lai gần. Ai nghe vào còn tưởng ông đang hỏi ý kiến con trai cưng của mình.
Câu trả lời của cậu trước sau như một: “Tôi nói lại lần nữa, tôi sẽ không chuyển ngành.”
Kiên nhẫn của Yến Tháp Tùng lúc này đã bay sạch sẽ, ông tức giận với cậu: “Nghịch tử, cha muốn tốt cho con chứ tốt cho ai. Chống đối cha mấy ngày nay rồi, con cảm thấy có ích sao?”
“Tốt cho tôi?” Yến Tri An cười lạnh, “Ông tưởng tôi gọi ông là cha, thì ông thật sự là cha tôi sao? Nghĩ tốt quá nhỉ.”
Nói xong cậu quay người đi, chẳng thèm nhìn lại dáng vẻ tức giận của ông ta. Trước khi đóng cửa thư phòng lại, Yến Tri An nghe thấy tiếng gầm tức giận không chút kiềm chế của người đàn ông bên trong.
“Yến Tri An!”
Âm thanh tức giận của ông ta bị tiếng đóng sầm cửa lấn át, Yến Tháp Tùng tức giận đập mạnh lên bàn làm việc.
Ông ta thực sự không ngờ rằng, người từ khi bước vào nhà họ Yến luôn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời như Yến Tri An lại có thể nói ra một câu như vậy. Đúng là không có phép tắc gì cả, một chút phong thái của thiếu gia nhà họ Yến cũng không có. Quả nhiên lớn lên ở những nơi thấp kém cũng là con người thấp kém, uổng cho trong người của cậu còn chảy dòng máu của ông ta.
Yến Tri An vừa đóng cửa lại, trước mắt cậu xuất hiện một thân ảnh.
Yến Vân Ly vừa trở về nhà thì biết được cha gọi Yến Tri An vào thư phòng nói chuyện. Từ nhỏ đến lớn, thư phòng là nơi cậu ta chưa bao giờ được bước vào, ngay cả Cố Nhan Dung cũng vậy.
Ngoại trừ Yến Minh Hy ra, Yến Tháp Tùng chẳng gọi ai khác vào nói chuyện trong thư phòng. Yến Vân Ly tức đến đỏ mắt, cậu ta vừa ghen tị vừa sợ hãi. Ghen tị vì Yến Tri An có trí thông minh hơn người được Yến Tháp Tùng thưởng thức, có ý để cậu vào công ty làm việc. Và sợ hãi Yến Tri An thực sự chấp nhận điều đó và triệt để chiếm lấy vị trí thiếu gia nhà họ Yến của cậu ta.
Với Yến Vân Ly của bây giờ, cậu ta chỉ biết Yến Tri An là con trai ruột của cha mẹ mình thông qua người kia, còn cha mẹ thật sự của cậu ta thì cậu ta không biết. Nhưng phần lớn, có khả năng là người cha mẹ đã chết của Yến Tri An kia. Bây giờ mà không còn chỗ đứng trong Yến gia, cậu ta rất có thể trở thành đứa mồ côi, sẽ ngã từ trên thiên đường xuống địa ngục.
Một người lớn lên trong sự giàu sang và nuông chiều, làm sao có thể chịu được bể khổ trong tương lai.