"..." Mạc Kỳ nhìn thấy bộ dáng đó của Mạc Tầm là giận, nếu không phải mình không đánh lại y, đúng là muốn xách sô pha lên ném qua luôn đó.
"Mạc ngũ gia đừng nóng giận." Thiệu Khiêm có ấn tượng rất tốt về Mạc ngũ gia, trong nguyên tác giới thiệu về Mạc Kỳ rất ít, vài giới thiệu duy nhất chính là về sau Mạc Kỳ có đối đầu với Mạc tam gia, cuối cùng thắng rất là thảm thiết, những nguyên lão cha gã để lại đều chết gần hết.
Sau khi khiến Mạc tam gia chết, Mạc Kỳ tìm Mạc Tầm, hai người trò chuyện trong thư phòng hồi lâu, cuối cùng Mạc Kỳ mang một bác sĩ và ba ông lão cuối cùng rời khỏi nhà họ Mạc gia, từ đó không rõ tung tích.
"Vị này là?" Mạc Kỳ vừa rồi đã thấy Thiệu Khiêm, chỉ là chưa kịp hỏi đây là ai. Lúc này nghe được Thiệu Khiêm phát biểu, vội nắm lấy cơ hội hỏi: "Quan hệ của cậu và Mạc Tầm..."
"Chính là quan hệ giống chú với Như Quân." Mạc Tầm trực tiếp ngồi lên tủ đầu giường, tay phải nắm tay trái của Thiệu Khiêm hôn một cái.
Mạc Kỳ thấy bộ dáng đó, biểu cảm vô cùng thảm thương, làm sao gã cũng không thể nghĩ tới, Mạc Tầm khi yêu lại ra như thế này?
"Mạc ngũ gia muốn rời đi lúc nào cũng được." Thiệu Khiêm dùng mu bàn tay vỗ ngực Mạc Tầm: "Mạc Tầm sẽ không hạn chế hành động của Mạc ngũ gia."
Mạc Kỳ nghe vậy dời tầm mắt lên người Mạc Tầm, dùng mắt hỏi Mạc Tầm lời này có tính không.
Thiệu Khiêm đều đã lên tiếng rồi, Mạc Tầm còn dám nói không tính à? Y có chút bất đắc dĩ quét qua Thiệu Khiêm, sau đó sờ mũi gật đầu. Mạc Tầm vốn chỉ muốn cho dù để Mạc ngũ gia đi, cũng phải lột một lớp da, nhưng nếu người yêu mình cũng đã nói vậy rồi, suy nghĩ hung tàn này cũng chỉ có thể đuổi ra khỏi đầu.
Lúc này Mạc Kỳ thật sự phải nhìn Thiệu Khiêm với cặp mắt khác xưa, sống chung với Mạc Tầm chừng mười năm, gã còn không biết thằng nhóc thối này tính tình ra sao? Với bộ dạng Chu lột da này của y, cho dù y cho mình đi thật, tuyệt đối cũng không đơn giản vậy là xong đâu, đến lúc đó nói không chừng gốc gác đều phải cho moi ra hai tay dâng lên.
Bây giờ lại bởi vì một câu nói của thanh niên này, lại khiến Mạc Tầm gật đầu đồng ý? Đúng là có chút không tưởng tượng nổi, có nên tra xem lai lịch thanh niên này ra sao không?
Có lẽ do Mạc ngũ gia nhìn quá mức nghiêm túc, trực tiếp khiến Mạc Tầm có chút mất hứng, chú năm này của y mặc dù trông như thằng cướp cạn, hành vi cũng y chang thằng cướp cạn, nhưng lúc còn trẻ bộ dạng cũng không tệ đâu, ông ta nhìn chằm chằm Ân Từ như vậy, bộ vừa ý Ân Từ hay gì?
Vì vậy, Mạc Tầm nghiêng người ngồi lên mép giường, trực tiếp chắn tầm mắt của Mạc ngũ gia, còn gây hấn nhìn lướt qua Mạc ngũ gia, có chút khinh thường chắt lưỡi, cũng già cái đầu rồi, còn muốn ăn thịt thiên nga?
Mạc ngũ gia bị hành động này của Mạc Tầm làm nghẹn hơi không biết nói gì cho phải, lúc kịp phản ứng chỉ hơi co quắp khóe miệng, lời móc mỉa đều không nói ra được.
Mặc dù lúc còn trẻ có ăn chơi, nhưng bây giờ tuyệt đối đã ổn định, tình cảm còn rất tốt, không hề có tính toán khác, Mạc Tầm đang lo chuyện không đâu đó ư.
"Khụ khụ, vậy, Mạc tiên sinh, chúng tôi về trước nhé?" Như Quân cảm thấy cảnh tượng này có vẻ sai sai, hắn dò xét nói: "Lúc chúng tôi đi, chỉ muốn mang mấy người lớn tuổi theo, tuyệt đối sẽ không động đến một phần nào của nhà họ Mạc."
"Đi đường bình an." Thiệu Khiêm vỗ vỗ Mạc Tầm kêu y tránh ra, sau đó nhẹ giọng nói: "Lúc rời đi, đừng để mắc mưu, cẩn thận một chút."
Mạc Kỳ nghe nói vậy lại phải quan sát Thiệu Khiêm một phen: "Thanh niên, dường như cậu rất hiểu nhà họ Mạc?"
"Không thể so được với ngài." Thiệu Khiêm cũng không nói nhiều, chẳng qua chỉ gật đầu với Như Quân, sau đó nháy mắt với Mạc Tầm.
"Chú năm không hẹn gặp lại nha." Mạc Tầm sao cũng được khoát khoát tay: "Nếu như sau này nghèo không có gì ăn, nhớ gọi cho tôi, đều là họ Mạc mà, tôi vẫn sẽ chừa chút ít cho chú."
"Cút đi." Mạc Kỳ mặt rất là chê, gã còn chưa đi đâu, đã nghĩ sau này mình đói mốc mỏ rồi.
Mạc Kỳ mặt tức giận kéo Như Quân rời đi, khi đi đến ngã rẽ hành lang rồi, mới quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của Mạc Tầm, thở dài một hơi, trên mặt từ từ hiện ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Cuối cùng, phải rời đi rồi.
"Sao anh biết mẹ anh bị Mạc ngũ gia đưa đi?" Nghe giọng của Mạc ngũ gia, khi đó mẹ của Mạc Tầm chỉ mới mang thai mà thôi, cho nên trừ khi có người nói cho y, nếu không y không thể nào biết.
"Mẹ anh có một quyển nhật ký." Mạc Tầm dém góc chăn cho Thiệu Khiêm: "Chú năm trông chẳng có tâm gì vậy đó, thật ra lại là người nhìn rõ mọi chuyện nhất, ban đầu sở dĩ ổng dễ dàng buông tay chức gia chủ nhà họ Mạc như vậy, đơn giản là thì không muốn trông coi cái nhà họ Mạc mục nát này thôi."
Năm đó lúc Mạc Tầm tranh quyền, nếu như Mạc ngũ gia muốn cướp nhà họ Mạc thật, y nhất định sẽ không thắng ung dung như vậy. Dù sao, nhưng nguyên lão thế hệ thứ hai trong tay Mạc ngũ gia đều không phải để trưng.
"Hồ đồ cũng không có gì không tốt." Đối với cách làm và lựa chọn của Mạc ngũ gia, Thiệu Khiêm chỉ có thể nói kẻ trí giả ngu, vứt bỏ vị trí rườm rà phức tạp nhất thậm chí sẽ bỏ mạng, lựa chọn làm một Mạc ngũ gia du thủ du thực, dường như cũng không có gì không tốt.
"Chẳng qua ấy, có vài người rõ ràng hồ đồ, lại giả vờ thông minh." Mạc Tầm đưa tay bóp vai cho Thiệu Khiêm: "Em đoán khi nào Mạc tam ra tay?"
"Vậy phải xem Vinh Ngũ thổi gió lớn cỡ nào." Thiệu Khiêm được Mạc Tầm phục vụ rất thoải mái, ánh mắt cũng nửa híp lại, dáng vẻ lười biếng làm cho Mạc Tầm trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn đẩy ngã người sớm thật sớm.
"Cũng không phải là gió bên gối, anh cũng không tin hắn có thể thổi lên trời." Mạc Tầm chẳng thèm để Mạc tam gia và Vinh Ngũ trong lòng, trong mắt y, Vinh Ngũ chỉ là một vai hề nhảy nhót, căn bản không đáng được y coi trọng.
"Làm sao, vết sẹo này còn chưa lành mà, đã quên đau?" Thiệu Khiêm liếc Mạc Tầm một cái, sau đó tay đầu ngón tay đâm hai cái lên vai y: "Chỗ này ngừng máu rồi, đầu anh cũng ngừng hoạt động rồi?"
Mạc Tầm nhìn biểu cảm của Thiệu Khiêm, vô hình cũng có chút chột dạ, y đảo tròng mắt một vòng, lập tức nhe răng toét miệng: "Ân Từ, đau."
"Bây giờ biết đau rồi?" Thiệu Khiêm mặc dù lộ vẻ không thèm để ý, nhưng ngón tay đang đâm Mạc Tầm lại nhẹ nhàng vu.ốt ve chỗ bị thương của y, trong mắt lóe hàn quang, đối với người tổn thương Mạc Tầm, hắn đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Phải nói trước kia Thiệu Khiêm là một con nhím được đầy gai bao bọc, giấu hết gai góc của mình bên dưới vỏ bọc, vậy thì hắn của hiện tại, chính là xòe hết tất cả gai, hễ ai mà tổn thương hắn hoặc người mình để ý nhất, đều không thể tha thứ, không thể bỏ qua.
"Anh vẫn luôn biết đau. Nhất là vết thương bị chó cắn." Mạc Tầm thấy sắc mặt Thiệu Khiêm chuyển biến tốt, vội vàng giẫm lên mặt mũi cọ cọ lên mặt hắn một cái: "Lần này là vì gặp em có chút đắc ý vênh váo, bình thường anh rất lanh lợi."
Nói mình khôn khéo, Mạc Tầm đây tuyệt đối là khiêm nhường. Miễn ai mà biết Mạc Tầm, ai cũng nói con người y xảo trá như chồn, tim cứng như băng, y không chỉ lãnh khốc vô tình với người khác, mà còn dám lấy mình làm làm mồi dụ địch mắc câu.
Ví như, Mạc tiên sinh bây giờ đang trong "phòng chăm sóc đặc biệt".
Thiệu Khiêm lần này cũng không có lập tức đáp lời, hắn ngẩng đầu, đầu tựa lên ngực Mạc Tầm, một tay đưa lên ôm cổ y, kéo đầu người ta đi xuống: "Nếu lần sau còn mượn cớ vậy nữa, em sẽ trực tiếp chặt ngươi."
Mạc Tầm vốn cho là bảo bối trong ngực muốn cùng mình thân thiết, tư thế y cũng làm sẵn sàng để hôn rồi, không ngờ lại nghe được một câu thế này, thành ra sợ quá nên rung động gì cũng mất sạch, mồ hôi lạnh trên trán rỉ ào ào, y cười khan hai tiếng kia thật muốn đứng trước bóng đèn trên đỉnh đầu thề rằng sau này cũng không dám qua loa vậy nữa.
Sau khi y đảm bảo chắc nịch Thiệu Khiêm thoáng yên tâm, nhưng cũng quyết định chú ý, chờ giải quyết Vinh Ngũ và cấp trên của nguyên chủ, sau này hắn định rời chính chủ, đi theo Mạc Tầm nửa bước không rời, cuộc sống lo lắng sợ hãi này, quả thật đã đủ rồi.
Mạc Tầm thấy Thiệu Khiêm có vẻ đang ngẩn người, vội vàng hôn một cái lên mặt người ta, khi Thiệu Khiêm chuyển mắt nhìn y, còn cố ra vẻ trấn định ho khan một tiếng: "Chuyện kế tiếp cứ để anh xử lý, mấy ngày nay em nghỉ ngơi cho khỏe đi, chấn động não cũng không phải là chuyện nhỏ."
"Nghe anh." Quan tâm là một chuyện, tin tưởng năng lực của người yêu mình hay không lại là một chuyện khác. Thiệu Khiêm phân biệt rất rõ hai chuyện này, hắn cũng tin tưởng lời người yêu nói, Mạc Tầm được dạy cho tỉnh táo rồi, không cần phí qua nhiều tâm tư của hắn.
Mạc Tầm dìu Thiệu Khiêm nằm nghiêng xuống, nghiêm túc quan sát sau gáy hắn có rướm máu không rồi cười một tiếng: "Anh đi dàn xếp công việc, em nhắm mắt dưỡng sức đi."
"Được." Thiệu Khiêm nghe lời nhắm mắt lại, nghe được tiếng bước chân cùng với tiếng đóng cửa, hắn kêu hệ thống trực tiếp tra cứu thông tin của cấp trên nguyên chủ, khi lấy được một vài thứ tương đối cơ mật thì hài lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ban đầu tên khốn này hành hạ nguyên chủ bao nhiêu, hắn nhất định sẽ trả lại gấp bội. Cấp trên của nguyên chủ thích thể diện, nói trắng ra là một tên ngụy quân tử dối trá, nếu là hủy diệt thứ gã để ý, cảnh đó nhất định rất náo nhiệt.
Mạc Tầm rời khỏi phòng bệnh, trực tiếp kêu người bấm chuông báo động của tầng lầu này, hơn nữa tạo ra tin tức đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, chẳng qua là tội nghiệp mấy ông bác sĩ già của bệnh viện, vội vàng chạy tới phòng phẫu thuật, chỉ là khi bọn hắn thấy mấy cái ghế cùng với bao lì xì trên ghế trong phòng phẫu thuật cũng có chút câm nín, hóa ra là dàn cảnh cho người khác xem?
Phải, thế giới của người có tiền bọn hắn không hiểu, nếu ông chủ cũng cho bọn hắn bao lì xì để bọn hắn nghỉ ngơi, vậy bọn hắn sẽ cầm tiền ngồi mát ăn bát vàng, nhân cơ hội này còn có thể nghỉ ngơi, tựa hồ cũng là một lựa chọn tốt.
==