Mục lục
Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

◎ Đổi phó bản ◎

"Không sao." Thiệu Khiêm lắc đầu bật cười, ở chung với người này càng lâu, mình lại càng ngày càng lo được lo mất rồi. Như vậy không tốt, vẫn phải sửa lại mới được.

Dù sao, thứ mình thích phải nắm trong bàn tay mới được. Chỉ có tri kỷ có năng lực, mới sẽ không để vật đã tới tay còn bị người cướp không phải sao?

Lục Ung thấy sắc mặt Thiệu Khiêm tốt lên cũng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay y còn chưa nghĩ ra lời giải thích vẹn toàn để bảo bối hết giận, vẫn nên từ từ, từ từ thôi.

Lục Ung còn tưởng rằng y che giấu rất tốt, nhưng Thiệu Khiêm sống với y mấy trăm năm sao có thể không nhìn ra biểu tình biến hóa thở phào nhẹ nhõm của y?

Thiệu Khiêm cũng không vạch trần y, chẳng qua trong lòng thầm cười nhạt, hắn chờ gã này bị lật tẩy, đến lúc đó không xử y, hắn sẽ đổi thành cùng họ với gã này.

Lục đại thiếu tự nhiên cảm thấy trên người có hơi lạnh, hình như cảm nhận được ác ý đến từ thế giới.

"Cục cưng, bây giờ chúng ta định làm gì?" Lục Ung quả quyết nói sang chuyện khác: "Hôm nay trời đẹp nè, ra ngoài chơi?"

"Được đó." Thiệu Khiêm có hơi chê nhìn quần áo trên người Lục Ung: "Đi mua quần áo, style tàn tạ này cũng quá đủ rồi."

Lục Ung nhìn quần áo trên người mình há miệng muốn phản bác, kết quả thấy Thiệu Khiêm nhướng mày nhất thời ngừng nói, bảo bối nói gì cũng đúng, bảo bối nói gì cũng là chân lý. Mặc dù, y cũng không cảm thấy bộ quần áo mình đang mặc có gì khó coi.

Dù sao, mấy năm nay cũng thịnh phong cách quần rách mà, cùng với áo màu. Y đang đi theo trào lưu đại chúng trào lưu, để mình mỗi ngày đều khác biệt, như vậy mới có thể nắm chặt trái tim và ánh mắt của bảo bối.

May mà y không nói ra, bằng không không chừng Thiệu Khiêm quất cho một bạt tai á.

Quần jean rách không tệ, mà trên quần jean của anh nhìn như có cái mảng gì bẩn bầy hầy kia là sao đây? Áo màu cũng không tệ, lần đầu tiên hắn thấy có người mặc áo sơ mi màu vàng cứt mà có thể mặc đến khẳng khái như vậy.

Thiệu Khiêm cũng không nói nhiều lời, trực tiếp kéo Lục Ung đến trung tâm thương mại. Mặc dù, với phong cách ăn mặc của Lục Ung, hiển nhiên là bị cô bán hàng chê ra mặt, nếu như không phải là dáng người cũng không tệ lắm, không chừng sẽ bị người đuổi ra ngoài.

Trải qua nhiều thế giới như vậy, mắt nhìn của Thiệu Khiêm đương nhiên là đỉnh của đỉnh, tay hắn chính xác ánh mắt cũng chính xác, mỗi lần cầm quần áo đều là hàng cao cấp, hình dáng lựa đồ đó thật sự là khiến cô bán hàng nhìn run cả tim, rất sợ đứa nhỏ này mạnh tay quá, trực tiếp làm hư quần áo.

"Đi thay thử xem." Thiệu Khiêm đưa quần áo cho Lục Ung: "Em nhìn sơ, dáng người của anh mặc bộ này chắc ổn."

Lục Ung nhận quần áo, y đang định vào phòng thay đồ, thì bị cô bán hàng ngăn cản.

Cô bán hàng đưa tay lấy lại quần áo trong tay Lục Ung, nụ cười cứng ngắc nhìn Lục Ung, mặc dù cô ta không nói gì, nhưng bộ dáng đó đã rất rõ ràng, không muốn cho người khác mặc thử.

Thiệu Khiêm và Lục Ung thấy vậy rất ăn ý hai mắt nhìn nhau một cái, hai người nhướng mày phải, trực tiếp xoay người rời khỏi cửa hàng.

Cô bán hàng kia thấy hai người rời đi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, quần áo trong cửa hàng mắc như vậy, nếu như bị thử bẩn rồi còn phải tốn sức xử lý, như vậy thì không có lợi lắm đâu. Huống chi, hai thằng nhóc choi choi này trông cũng không giống là có thể mua được, một người trong đó còn ăn mặc bẩn thỉu, cho dù có đẹp trai, cũng không thể che giấu mùi chua thối nghèo kiết trên người.

Cô bán hàng kia treo hai bộ quần áo trở về chỗ cũ, thì thấy hai đứa nhóc nghèo hẹn chạy sang cửa hàng đối diện, cô ta thoáng cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng suy nghĩ hai người kia tốt nhất phải gieo họa mấy bộ quần áo ở cửa hàng đối diện, để khỏi suốt ngày cạnh tranh với cửa hàng bên cô ta.

Hai người Thiệu Khiêm đi vào cửa hàng quần áo xa xỉ, trực tiếp quét nhìn quanh, thấy cô bán hàng nở nụ cười chỉ vào Lục Ung hỏi: "Có thể cho y thử quần áo không?"

"Đương nhiên có thể, quý khách cứ chọn tùy ý." Cô bán hàng nhìn Lục Ung ánh mắt đều không thay đổi, thậm chí nụ cười trên mặt còn rực rỡ hơn mấy phần: "Quý khách ưng ý mẫu nào có thể nói kích cỡ cho tôi, tôi lấy cho quý khách."

"Cám ơn nhiều." Thiệu Khiêm gật đầu với cô bán hàng, trực tiếp đi tới trung tâm, cầm một cái áo sơ mi bó eo màu trắng và quần tây đưa cho Lục Ung: "Thử bộ này trước."

Lục Ung mặt đầy bất đắc dĩ nhận lấy bộ quần áo, y định tranh thủ cho mình một chút: " Cục cưng, em phải hiểu, anh bây giờ mặc như thế, tương đối thu hút."

Đối với lời nói của Lục Ung, Thiệu Khiêm chỉ cho y hai chữ: "Ha ha."

Lục Ung cười khan sờ mũi vào phòng thử đồ, chờ khi đi ra, cũng không biết y dùng biện pháp gì sau khi vuốt mái tóc có hơi dài ra sau, lộ ra cái trán sáng bóng, áo sơ mi quần tây như như đơn giản, vậy y mặc thành cảm giác thật ngang ngược.

Rất nhiều người vuốt tóc ra sau sẽ khiến người khác cảm thấy quái dị, thậm chí trông rất là khó coi. Nhưng Lục Ung thì khác, sau khi y vuốt tóc ra sau, để lộ mi mắt ác liệt, hình dáng liếc mắt nhìn thật khiến người khác không tự chủ ưỡn ngực ngẩng đầu, sợ mình làm bẩn mắt người này.

Thiệu Khiêm sờ cằm nhìn xuống, ánh mắt đảo một vòng nhìn xuống size giày da trên kệ, thấy size vừa vặn bèn cầm cho Lục Ung, trực tiếp ngồi xổm xuống, cởi giầy thể thao rách trên chân Lục Ung.

Không thể không nói người đẹp vì lụa, Thiệu Khiêm đứng lên nhìn Lục Ung thông qua gương, thấy người đàn ông trong gương áo quần tươm tất, trên mặt không tự chủ phủ lên vẻ tươi cười, sau đó lui về phía sau một bước từ phía sau ôm lấy eo Lục Ung: "Em thích."

Lục Ung nghe vậy trên mặt lập tức nở nụ cười xán lạn, đối với y mà nói tất cả mọi thứ đều không bằng một niềm yêu thích của bảo bối.

Cô bán hàng bên cạnh vào lúc Lục Ung đi ra ngoài cũng có chút đờ đẫn, cô vẫn biết quần áo nhà mình chất lượng tốt kiểu dáng đẹp, mặc vào càng đẹp, nhưng mặc đẹp như cậu trai này thì đúng là đã ít lại càng ít

Thiệu Khiêm buông lỏng vòng ôm Lục Ung, sau đó gật đầu với cô bán hàng: "Áo sơ mi và quần cùng kiểu dáng cùng size mỗi loại năm món, hai đôi giày. Cùng với, các chị có thể giao hàng không?"

Cô bán hàng nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó vội vàng nói: "Chúng tôi có giao hàng."

Thiệu Khiêm kêu Lục Ung trả tiền viết địa chỉ nhận hàng, sau đó đưa tay cắt nhãn thương hiệu trên người y, chỉnh lại hai lọn tóc bị rơi xuống giúp y: "Chúng ta lại đi dạo xem những thứ khác."

"Nghe lời em." Lục Ung xem lời nói của Thiệu Khiêm như nhận thánh chỉ vậy, trong suy nghĩ của y, bảo bối nhà mình nói gì cũng đúng, làm gì cũng đúng. Thân là một người đàn ông tốt luôn lo nghĩ cho vợ, lúc nào y cũng phải nghe lời vợ.

Thiệu Khiêm dẫn Lục Ung ra khỏi cửa hàng quần áo trực tiếp đi lên lầu năm, lầu năm bán quần áo dành cho vận động, nếu như thông tin hệ thống đưa không sai, thậm chí còn có một cửa hàng chuyện bán đồ dùng quân đội. Đối với Thiệu Khiêm mà nói là một tin tốt, như vậy thì đỡ cho hắn phải chạy đi tìm một lần nữa

Cô bán hàng mang ánh mắt thành kiến không tiếng động cự tuyệt Thiệu Khiêm Lục Ung mặt đầy kinh ngạc nhìn Lục Ung như biến thành một người khác, làm sao cô ta cũng không thể ngờ, cái người mặc quần áo bẩn thỉu đó, sao lại mua được quần áo thấp nhất bốn con số, đa phần năm con số, thậm chí sáu con số ở đây...

Thiệu Khiêm dẫn Lục Ung mua sắm một hồi, sau khi viết tất cả địa chỉ nhận hàng là nhà họ Lục thì mặt mày thành thật nhìn Lục Ung: "Nếu chúng ta sống cuộc sống của người khác, vậy thì phải biến cuộc sống của họ trở nên đủ xuất sắc, đủ đẹp."

"Nghe em." Mặt Lục Ung vẫn kiểu em nói gì cũng đúng.

Thiệu Khiêm gật đầu: "Em vừa kêu ngọc bích gửi cho trường quân đội Hắc Ưng hai bản báo cáo thể năng, cùng với báo cáo kiểm tra chỉ số IQ của tụi mình, còn có đơn xin nhập học."

"Hắc Ưng?" Lục Ung chẳng qua chỉ thoáng nghĩ thôi cũng biết cái gọi là trường quân đội là dạy gì học gì rồi. Là nơi tiểu đội mũi nhọn lệ thuộc GJ đặc biệt đào tạo, có thể nói trường quân đội này tụ tập nhân tài số một và thiếu niên thiên tài đứng đầu cả nước.

Vào trường quân đội, hoặc là cố gắng để mình tốt nghiệp thành công trở thành một thành viên trong quân đoàn Hắc Ưng, hoặc là ký hiệp nghị bí mật rời Hắc Ưng, vĩnh viễn không được nói ra sự tồn tại của Hắc Ưng, nếu không xử chết.

Có thể nói, ở Hắc Ưng chỉ có hai lối ra, một là cố gắng thông qua tốt nghiệp tiến vào quân đoàn Hắc Ưng, vì GJ, vì nhân dân thi hành nhiệm vụ. Nếu không, rời Hắc Ưng, mặc kệ sau này có ở lại cơ quan GJ làm việc không, vĩnh viễn không thể nói ra sự tồn tại của Hắc Ưng, ngược lại sẽ bị giáng tội tiết lộ bí mật GJ mà xóa bỏ.

"Nhà họ Lý từng là thế gia quân chính, lão gia tử vẫn hy vọng con gái cũng có thể trở thành quân nhân giống ông, chỉ tiếc sức khỏe của mẹ quá yếu, thậm chí cuối cùng ngay cả chiến sĩ văn nghệ cũng không làm được." Thiệu Khiêm giải thích cho Lục Ung giải thích: "Cho nên, lão gia tử và mẹ đã ký thác hy vọng lên người Lý Nhiên, chỉ tiếc, hai vị này chưa thể thấy Lý Nhiên lớn lên đã qua đời rồi."

"Vậy chúng ta hãy hoàn thành nguyện vọng của hai người lớn. Lựa chọn của bảo bối luôn đúng." Lục Ung nói rất đứng đắn, nhưng động tác trên tay lại không nghiêm túc như vậy, tay phải y ngoắc ngoắc bắt được tay trái của Thiệu Khiêm, sau đó ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Thiệu Khiêm: "Chẳng qua là, vào trường quân đội chắc chúng ta ckhông thể âu yếm..."

Thiệu Khiêm nghe vậy thì liếc Lục Ung một cái, sau đó cười ha ha với y hai tiếng bày tỏ khinh bỉ, chỉ là lại nắm chặt tay Lục Ung chặt hơn một chút.

Hiệu suất của Hắc Ưng rất cao, ở Thiệu Khiêm gửi tài liệu đi không bao lâu đã nhận được một cuộc gọi, hắn đưa điện thoại di đưa cho Lục Ung dùng ánh mắt ra hiệu y nghe máy.

Lục Ung không lập tức nghe điện thoại, y kéo Thiệu Khiêm đi tới một nơi hơi khuất, đôi mắt sắc bén quét qua bầu trời trên đỉnh đầu sau đó mới nghe điện thoại: "Xin chào."

"Tôi là Hắc Ưng. Ta hôm nay nhận được mấy tập tài liệu." Bên kia đầu dây là giọng nam rất êm tai, giải thích văn vẻ một chút chính là, nghe vào tai cũng có thể mang thai.

Chỉ là, Lục Ung nghe được giọng nam này thì không nhịn được nhíu mày, giọng nói cũng lạnh không ít: "Đừng có dùng giọng nói buồn nôn của anh dụ dỗ vị thành niên."

"..." Bên kia có vẻ đang uống nước, nghe lời Lục Ung nói thì trực tiếp phun ra ngoài, ho một trận sau đó nói ra hai chữ: "Đậu má."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK