Thiệu Khiêm đứng một bên đương nhiên cũng nghe được giọng nói trong điện thoại, hắn nằm trên người Lục Ung hiếu kỳ nói: "Giọng nói này có phải hơi giống mị thuật mà hồi trước có nói không?"
"Anh ta thì tới nhập môn còn chưa tới, tối đa chỉ có thể có tác dụng dẫn dắt, để người khác không tự chủ yên tâm, đi theo tiết tấu của anh ta thôi." Trong giọng điệu của Lục Ung đều là chê: "Tạm gọi là giọng nói thôi miên căn bản nhất?"
"Ồ, vậy là mị thuật vẫn cao hơn một bậc." Thiệu Khiêm mặt thấu hiểu gật đầu: "Thật đáng tiếc, nam luyện mị thuật không bằng phụ nữ có điều kiện trời phú."
Nội tâm người bên kia điện thoại gần như tan vỡ, sao anh lại cảm thấy hôm nay ra nghề bất lợi vậy nhỉ? Thuật thôi miên của anh lại bị hai tiểu quỷ vạch trần không nói, còn bị người như vậy bình phẩm lung tung.
Còn nói gì mị thuật? Hai thằng nhóc này tuyệt đối là xem phim nhiều quá? Thiếu niên nghiện internet nặng? Hai người thế này mà có thể tuyển vào á?
Thiệu Khiêm lấy điện thoại từ tay Lục Ung, nhẹ giọng nói vào điện thoại: "Xin chào."
Người đàn ông bên kia điện thoại đang bối rối nghe vậy không khỏi sửng người, lửa giận vô hình trong lòng bị hai đứa tiểu quỷ nhạo báng mà tràn ra cũng giảm xuống không ít, thậm chí lúc nói chuyện cũng không tự chủ ôn nhu không ít: "Xin chào, bạn là ai trong cả hai?"
"Em là Lý Nhiên." Thiệu Khiêm khẽ cười nói: "Lục Ung chỉ là nói chuyện hơi thẳng, anh đừng để trong lòng."
"..." Người đàn ông cầm điện thoại đột nhiên cảm thấy có chút nhói tim, thiệt tình hai ta nói chuyện đàng hoàng mấy câu tốt biết bao, cần gì phải lặp lại chuyện vừa nãy chi vậy?
"Không sao." Mặc dù bất mãn trong lòng, nhưng anh còn có thể nổi giận với hai thiếu niên sao? Người đàn ông yên lặng che ngực trấn an mình.
"Chắc hẳn hồ sơ của chúng em anh đã xem rồi." Giọng nói của Thiệu Khiêm nhu hòa chậm rãi vang lên: "Không biết anh có ý kiến gì? Chúng em có đạt chuẩn không?"
Nếu như hồ sơ này đều đúng, như vậy hai thiếu niên này tuyệt đối là thiên tài trong một phần mười ngàn. Nhưng thông tin viết trên hồ sơ lại có khác biệt rất lớn với biểu hiện thường ngày, cho nên điều này làm cho người đàn ông thấy có hơi bất ổn.
Lần này anh gọi điện sang, bản thân định dò xét hai người này một phen, để xem họ có thật sự tốt như trong hồ sơ, hay là phóng đại. Ai ngờ, mới vừa nói câu nói đầu tiên, đã bị chặn họng, người đàn ông bày tỏ có chút chạnh lòng.
Cho nên, đối với câu hỏi hôm nay của thiếu niên tên Lý Nhiên, trong lòng người đàn ông nghĩ hay là mình nên ra oai phủ đầu chứ nhỉ? Vì vậy, anh dùng giọng điệu khẳng định nói: "Hồ sơ của các bạn rất ưu tú, với hồ sơ này, tôi rất hài lòng."
Vừa nói ra, bản thân người đàn ông đều sợ ngây người, anh cảm thấy cơ thể như bị mất khống chế, chẳng phải anh nên nói hồ sơ của hai người này không đạt chuẩn sao? Chẳng phải nên nói, anh có chút coi thường sao? Bây giờ cuối cùng là mình nói gì? Sao nói ra lời trong lòng vậy? Chuyện này không khoa học...
"Nếu anh hài lòng, ba ngày sau em và Lục Ung sẽ qua bên anh." Thiệu Khiêm khẽ cười nói: "Cám ơn anh đã hợp tác."
"Cục cưng, chúng ta không nói chuyện với anh ta nữa, em còn chưa nói chuyện dịu dàng như vậy với anh đâu." Lục Ung cướp điện thoại trong tay Thiệu Khiêm, trực tiếp cúp máy nhét vào trong túi, sau đó ôm người xoay người một cái, tay phải đặt lên lưng Thiệu Khiêm, đề phòng lưng hắn trực tiếp dán lên mặt tường lạnh băng: "Cục cưng, em không xem trọng ta, lại nói chuyện với người đàn ông khác vui vẻ như vậy. Em nói đi, có phải em vừa ý con cún nào khác rồi?"
Thiệu Khiêm nghe câu sau không nhịn được bật cười, gã này đúng là càng sống càng tụt lùi, hai tay hắn nâng gò má Lục Ung "muma" hôn một cái: "Em chỉ có một con như anh là đủ rồi."
Nói xong Thiệu Khiêm không nhịn được lần nữa bật cười, Lý Nhiên vốn đã có gương mặt đáng yêu, bởi vì nụ cười của hắn mà trở nên chói mắt, Lục Ung ngơ ngác nhìn nụ cười trên mặt hắn, không nhịn được tay trái đỡ gáy Thiệu Khiêm hôn lên, bảo bối nhà mình cười rực rỡ như vậy, không phải là dẫn dụ rõ ràng sao? Vậy mà bây giờ y còn cố kỵ cơ thể bảo bối chưa trưởng thành, không thể trực tiếp home run*, nghĩ thôi đã thấy ngược quá trời ngược.
*home run: chặng cuối cùng trong mối quan hệ yêu đương đó là là.m tình
Hai người bên này thân thiết vui vẻ, bên kia người đàn ông bị cúp điện thoại mặt đơ như gỗ. Anh cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng đến tột cùng là lạ ở đâu nhỉ? Anh nghĩ hồi lâu tóm lại không nhớ nổi.
Cuối cùng, trưởng quan đứng sau lưng anh không nhịn được đập lên gáy anh: "Cái đồ ngu này, bị hai thằng nhóc choai choai dụ. Cũng quá đủ rồi."
Người đàn ông bị đánh tỉnh, sau khi kịp phản ứng anh run rẩy, biểu hiện trên mặt trở nên có chút cứng ngắc, có làm sao anh cũng không nghĩ tới, sẽ sẩy chân ở địa bàn của mình, hơn nữa còn bị thằng nhóc mười mấy tuổi dắt. Rốt cuộc là quỷ tài như thế nào?
"Ngớ ra làm gì, lấy điều khiển vệ tinh ra, nếu như hai người này còn chưa đi, thì xem coi rốt cuộc là dạng quỷ tài gì." Trưởng quan đứng sau người đàn ông mặt đầy hưng phấn, đã rất lâu hắn không gặp phải người như vậy, dạy bảo người như vậy mới càng có động lực mà? Mài giữa viên ngọc thô càng chói mắt, nhìn bọn họ phát huy tác dụng lớn hơn ở những lĩnh vực, cống hiến càng trác tuyệt hơn cho GJ...
Thật sự là chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta không nhịn được hưng phấn, các tế bào trên người cũng rêu rao mau chóng gặp bọn họ.
Nhưng mà, chờ khi lấy điều khiển vệ tinh ra, đứng trước màn hình theo dõi hai người đều sợ ngây người, họ đúng lúc nhìn thấy thiếu niên tên là Lý Nhiên nọ, bưng mặt Lục Ung đích hôn lên, sau đó hai người lại nói mấy câu nói, sau đó Lý Nhiên nở nụ cười, rồi sau đó...
Rồi sau đó Lục Ung đỡ gáy người ta hôn lên...
Hôn... lên..
Người đàn ông cười nhạt nhẽo hai tiếng, quay đầu nói với trưởng quan mặt mũi vặn vẹo sau lưng: "Lão... lão đại... còn xem nữa không?"
"... Cút mẹ đi." Trưởng quan trực tiếp tắt điều khiển vệ tinh, tay nhéo mũi, gò má đen thui hình như có hơi đỏ, nhưng chung quy đen quá nhìn không rõ lắm: "Con nít bây giờ... khụ khụ, chờ sang bên này, nhất định phải dạy lại."
"Trưởng quan, nói không chừng cha mẹ người ta cũng không quản." Người đàn ông thong thả nói: "Nếu anh chen vào, thì đó chính là bắt chó đi cày..."
"Xời, trong địa bàn của mình bị con nít dụ, cậu còn mặt mũi nói chuyện. Cút đi huấn luyện." Trưởng quan đi lên cho cước đạp người đi. Lúc nãy chẳng qua là hắn quá kinh hãi, không ngờ bây giờ mấy đứa nhỏ đều... đều có đối tượng?
Việc bị vệ tinh giám sát Lục Ung và Thiệu Khiêm căn bản không thể không hề phát hiện, chẳng qua bọn họ không muốn để ý, cũng không tiện để ý mà thôi. Huống chi, bọn họ cũng không thể đánh rớt vệ tinh? Đến lúc đó bọn họ không phải là vào Hắc Ưng, mà là đến sở nghiên cứu quốc gia đi tham quan một vòng nhỉ?
Mặc dù, hai người này cũng có tự tin sẽ không bị bắt, nhưng tóm lại có thể không gây phiền toái thì không gây phiền toái mà đúng không?
Về chuyện ba ngày sau phải vào căn cứ, làm cho bây giờ Lục Ung ít nhiều có chút oán niệm, y mới gặp bảo bối thôi, còn chưa kịp thân thiết đâu, đến lúc đó vào căn cứ rồi, trong thời gian ngắn chỉ sợ là rất khó gặp được bảo bối nhà mình đâu.
Nghĩ thôi cũng có chút không vui đó...
Với hiểu biết của Thiệu Khiêm đối với Lục Ung, sao lại không hiểu vẻ mặt này của y là ý gì, hắn hôn chụt một cái lên mặt Lục Ung: "Chúng ta trở về mời ba mẹ làm chứng đính hôn trước, chờ khi trưởng thành rồi kết hôn."
"Vậy cũng tốt." Lục Ung nói chuyện hết sức không cam lòng không muốn, đính hôn kết hôn chẳng lẽ không phải là chuyện nhất định phải làm? Sao mà lại thấy, sao mà người yêu nói ra, sao mà cảm thấy như bồi thường vậy? Chẳng lẽ đây không phải chuyện cần phải làm?
Lục Ung suy nghĩ hồi lâu, biểu hiện trên mặt rất ai oán, y cảm thấy mình cũng sắp biến thành cải xanh không ai yêu rồi, Thiệu Tiểu Khiêm nhất định là cảm thấy bọn họ đều là chồng già, cho nên, đã bắt đầu qua loa lấy lệ với y, không vui, cần an ủi.
Thiệu Khiêm tạm thời xem như không thấy biểu tình ai oán trên mặt Lục Ung, hắn chỉ không rõ, làm sao đến mỗi một tiểu thế giới, gã này lại đổi một tính cách vậy? Lần này cũng sắp biến thành diễn viên chuyên nghiệp rồi, hở tí là diễn cho hắn cảnh oán phu sắp bị vứt bỏ, một hai lần còn sẽ cảm thấy mới mẻ, mà nếu để lâu, hắn thật sự không dám bảo đảm có thể đánh gã này mềm mình hay không?
Thiệu Khiêm kéo Lục Ung rời đi, đương nhiên cũng không trở về, mà là cùng Lục Ung đạp xe đi lang thang khắp nơi, trong lòng bọn họ cũng đều hiểu, bất kể năng lực mình bao lớn, thời gian nhàn nhã thế này chỉ sợ sẽ không còn bao nhiêu.
Hai người này nhàn tản đi dạo một ngày, buổi tối trực tiếp đến nhà Lục Ung.
Việc Lục Ung thay đổi style, khiến vợ chồng nhà họ Lục mừng đến chảy nư.ớc mắt, bây giờ từ thâm tâm họ thật sự cảm thấy có một người có thể để ý Lục Ung, đúng là không thể tốt hơn nữa.
Nhìn đi, nhìn đi, giờ mới một buổi chiều, đã tiễn thẩm mỹ quỷ dị của Lục Ung đi thật xa, mắt họ cũng không cần bị đầu độc nữa.
Thiệu Khiêm Lục Ung cùng vợ chồng nhà họ Lục ăn cơm tối, sau đó lại nói ra quyết định của hai người.
Lần này, cha mẹ Lục Ung trố mắt nhìn nhau, với địa vị của bọn họ hôm nay, cũng tuyệt đối chưa từng nghe qua cái gì Hắc Ưng, thậm chí cha Lục còn hoài nghi có phải hai đứa nhỏ này bị ai lừa rồi không.
Lục Ung lại giải thích với hai người một phen, hai vợ chồng cũng không nói gì, chẳng qua là nghiêm túc nói nếu như trong quân đội không trụ nỗi, nhà họ Lục vĩnh viễn là hậu thuẫn của họ.
Lục Ung chỉ cười khẩy một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường nói tiếng cám ơn bọn họ, nhưng sự thân thiết trong giọng nói lại truyền vào tai mấy người ở đây.
Thiệu Khiêm mang nụ cười ranh mãnh trên mặt nhìn Lục Ung một cái, sau đó nghịch ngợm nháy mắt trái với vợ chồng nhà họ Lục, dùng khẩu hình miệng trêu Lục Ung đang xấu hổ.
Lục Ung bị vợ chồng nhà họ Lục phải ho khan một tiếng, mặt ửng đỏ kéo Thiệu Khiêm lên lầu, bộ dáng kia giống hệt lúc nhỏ y trốn sau lưng ông nội nhìn họ, hình dáng muốn thân cận mà không biết nên làm sao hoàn toàn chồng lên nhau.
Chung quy, vẫn là họ đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Lục Ung. Đến khi họ nhận ra, đứa nhỏ này đã trưởng thành, biến thành người lớn, một người lớn có thể hoàn toàn thoát khỏi họ...
Hồi tưởng lại, họ thậm chí còn chưa dẫn Lục Ung tới công viên giải trí, trước kia, họ có thật sự bận rộn như vậy sao? Ngay cả một ngày cũng không rút ra được để bầu bạn với con mình, thậm chí để y không có một tuổi thơ hoàn chỉnh...