Thiệu Khiêm vừa rời khỏi rừng Huyễn Vụ thì có một người đơn thương độc mã xông vào nơi trong cùng của khu rừng, người này xông xáo ở nơi trong cùng của khu rừng một phen, khiến ma thú cấp cao tại đó toàn bộ kinh động rồi lại rời đi. Thụ nhân Pain nhìn bóng lưng người nọ rời đi rất là sầu lo, quả thật hắn vẫn quay lại.
Thiệu Khiêm ra khỏi rừng Huyễn Vụ, theo chỉ dẫn của hệ thống tìm được một trấn nhỏ, trong trấn nhỏ dùng tinh hạch ma thú của rừng Huyễn Vụ da máu xương của mình đổi một chút kim tệ, ở thế giới con người, không có kim tệ thì hoàn toàn không có cách nào đi đường.
Dùng kim tệ đã đổi được mua một ít đồ dùng hàng ngày rồi định đến trấn Huyễn Vụ. Không sai, Thiệu Khiêm đi nhầm đường rồi... Ở trong rừng Huyễn Vụ nhưng không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, hắn đi ngược hướng, trấn Huyễn Vụ nằm ở phía bên kia của rừng Huyễn Vụ lận.
Hắn cũng không muốn lần nữa xuyên qua rừng Huyễn Vụ, nói không chừng đi vào lần nữa thì không ra được, không nên xem thường lực hành động của các vị ma thú.
Thiệu Khiêm định đi tìm một thương đội, lấy danh nghĩa hộ tống đi theo họ đến trấn Huyễn Vụ trước, ở trấn trên này không có phòng đấu giá, không có cách nào tìm được tài liệu luyện kim, phải biết rằng khi hắn ở trong rừng Huyễn Vụ tất cả vật phẩm luyện kim đều là bán thành phẩm, rất nhiều tài liệu luyện kim phải ở thế giới con người mới có.
"Xin hỏi, các anh cần người hộ tống không?" Sau khi Thiệu Khiêm ra khỏi rừng Huyễn Vụ đã dùng thuốc luyện kim cải biến tóc và màu mắt, nhưng vì chỉ là bán thành phẩm, cho nên ba ngày phải dùng một lần, bằng không sẽ khôi phục nguyên dạng.
"Ngài là ma pháp sư hoặc là võ giả ư?" Một người trông như quản sự cung kính hỏi. Thiệu Khiêm không có mặc trường bào ma pháp sư, cũng không có mặc trang phục võ giả, một bộ trang phục của người bình thường rất khó khiến người ta tin tưởng đây là ma pháp sư hoặc là võ giả.
Thiệu Khiêm sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không phải, tôi không phải."
Người trông giống quản sự kia nhất thời thay đổi, gã có hơi mất kiên nhẫn phất tay một cái: "Chúng tôi chỉ cần ma pháp sư hoặc là võ giả, loại người thường muốn lừa lấy kim tệ như cậu là không có khả năng."
Thiệu Khiêm có chút bối rối, hắn đang muốn mở miệng giải thích, bên cạnh có một giọng nói chêm vào: "Này cậu bé, không phải vừa này đã nói cho cậu rằng chúng tôi là dong binh đoàn chạy chân ư?"
Thiệu Khiêm cùng quản sự kia quay đầu nhìn, một cô gái rất xinh đẹp mặc bộ trang phục bó sát người, sau lưng đeo trọng kiếm mắt nhìn cũng cao như cô nàng, quản sự thấy cô gái thì cung kính cười nói: "Chrissy đại nhân, vị tiểu huynh đệ này là người trong dong binh đoàn của ngài?"
"Xin lỗi Lacey quản sự, đứa nhóc này là thành viên mới của chúng tôi, chỉ là cậu ta có chút không yên tâm, cho nên lại tìm đến anh." Chrissy đi tới trước mặt Thiệu Khiêm khoác vai hắn cười cười với quản sự: "Nhóc con nhà tôi chỉ cần nửa phần kim tệ là được."
"Chrissy đại nhân khách khí rồi, nếu vị này chính là người trong dong binh đoàn, tự nhiên phải giao kim tệ theo quy định." Quản sự có chút không tình nguyện, dù sao thân là một người thường cần phải bảo vệ, còn phải trả cho hắn toàn bộ tiền thuê khiến người ta không cam lòng. Nhưng dong binh đoàn tuyển nhận lần này là dong binh đoàn thực lực mạnh nhất của Chrissy, cũng không tiện vì vài kim tệ mà ầm ĩ với cô ta.
"Vậy thì cám ơn Lacey quản sự." Chrissy sang sảng vỗ vai Lacey, sau đó nửa ôm nửa kéo mà lôi Thiệu Khiêm đi.
Thiệu Khiêm không rõ cô gái này có ý gì, vì vậy để bị lôi đi theo động tác của cô. Vừa bị cô kéo vào một căn nhà, đã bị người giữ chặt, sau đó mặt vùi vào một nơi mềm mại, Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy hít thở có chút khó khăn.
"Được rồi Lucy." Chrissy vội vàng giải cứu người ra: "Cậu bé bị cô dọa rồi kìa."
"Chrissy cậu ta thật đáng yêu." Lucy buông Thiệu Khiêm ra hưng phấn nói với Chrissy: "Khi thấy cậu ta đi về phía Lacey mà tôi tụt cả hứng, cơ mà hình dáng vẻ của Lacey chắc cũng không cần cậu ta đâu. May mà có cậu đó Chrissy."
"Tôi..." Lúc này Thiệu Khiêm mới thấy rõ cô gái vừa ôm mình lúc này, là một cô gái mà cô lại cao khoảng một mét chín, Thiệu Khiêm đứng trước mặt cô cũng chỉ là đến ngực cô mà thôi, hơn nữa...
Vừa rồi mình bị chôn vào ngực sao?
"Tiểu khả ái, cậu tên là gì? Tại sao muốn tìm Lacey?" Lucy hai mắt sáng lên nhìn Thiệu Khiêm, đã lâu rồi chưa thấy nhóc con đáng yêu như vậy, tóc và con ngươi màu đay, gương mặt tròn trĩnh lúc cười thì mắt híp lại cứ như nguyệt hồ Tana xinh đẹp, quả thực cực đẹp.
"Tôi tên Jesse, muốn đến trấn Huyễn Vụ." Cho nên... thương đội này đến tột cùng là có đến trấn Huyễn Vụ không?
"Trấn Huyễn Vụ?" Mặt Lucy nhất thời xụ xuống: "Chúng tôi định đến thành Ngói Đỏ, cách trấn Huyễn Vụ cả một đoạn."
"Ra là vậy ư?" Thiệu Khiêm lộ ra biểu tình thất vọng, có điều rất nhanh hắn lại lần nữa nở nụ cười nói cám ơn với Lucy: "Vẫn là cám ơn các chị, tôi lại hỏi đi hỏi mấy thương đội khác vậy."
Lucy nhìn nụ cười của Thiệu Khiêm đến ngây người, sau đó gào lên một tiếng lại ôm lấy người: "Đáng yêu quá đáng yêu quá đí, sao lại có đứa nhóc đáng yêu thế này chứ."
Thiệu Khiêm giãy giụa trong lòng Lucy, bây giờ xem ra hắn không riêng gì muốn đổi màu tóc và màu mắt, còn phải đổi cả gương mặt?
"Lucy, Jesse sắp không thể hít thở được rồi." Chrissy vội vàng ngăn cản Lucy, Lucy đối với bé trai xinh đẹp đáng yêu đều không có sức chống cự gì, cũng là cô năn nỉ mình, mới có một màn mình nói với Lacey quản sự rằng cậu bé là thành viên trong dong binh đoàn của bọn họ.
"À xin lỗi." Lucy kéo Thiệu Khiêm đến bên cạnh mình luyến tiếc buông tay, cô khát vọng nhìn Chrissy: "Chrissy, thực sự không có biện pháp hả?"
Lại nữa rồi. Chrissy há hốc mồm cuối cùng vẫn không nói ra lời cự tuyệt. Sau khi em trai Lucy bị ma thú tập kích sát hại, cô đều rất thích mấy bé trai xinh đẹp đáng yêu, trong tiềm thức coi bọn họ thành em trai của mình.
Vì thế cũng tìm không ít phiền phức cho dong binh đoàn, có điều bọn họ cũng không thấy phiền chán hay cản trợ, bọn họ cảm thấy vui vẻ khi Lucy có thể thoát ra từ trong sầu muộn vì cái chết của em trai.
"Jesse, cậu cứ theo chúng tôi đến thành Ngói Đỏ trước, chờ chúng tôi giao nhiệm vụ xong thì mới đưa cậu đến trấn Huyễn Vụ được." Chrissy mở miệng cười: "Trấn Huyễn Vụ cũng là một thành trấn quan trọng, nơi đó cũng không thiếu thương đội cần hộ tống."
Thiệu Khiêm nhìn Lucy mang theo nụ cười kinh hỉ, lại nhìn nhìn những người khác trong dong binh đoàn rồi lên tiếng cám ơn: "Cám ơn mọi người."
"Không cần khách khí đâu nhóc." Chrissy vỗ vỗ đầu Thiệu Khiêm: "Cậu muốn đến trấn Huyễn Vụ làm cái gì? Nơi này cách trấn Huyễn Vụ rất xa."
"À, đi tìm cha mẹ tôi." Thiệu Khiêm cũng không có nói dối, trước đây cha mẹ Jesse lại ở tại trấn Huyễn Vụ. Cũng không biết chỗ ở cũ của bọn họ có còn không.
"Thế nhưng nơi đây cách trấn Huyễn Vụ cả khu rừng Huyễn Vụ." Nếu như đi xuyên qua khu rừng thì căn bản không có khả năng, con người không còn cách nào tiếp cận khu vực trong cùng của rừng Huyễn Vụ. Không phải, đừng bảo là tiếp cận khu vực trong cùng của rừng Huyễn Vụ, cho dù là hơi đến gần vị trí hơi trung tâm thôi đều sẽ bị các ma thú xé nát. Cho nên, cha mẹ Jesse đến tột cùng là vì cái gì lại muốn vòng qua rừng Huyễn Vụ đi vào trấn Huyễn Vụ?
"Ừm, bọn họ làm thợ rèn ở trấn Huyễn Vụ." Chí ít mười mấy năm trước là làm thợ rèn không sai.
Nếu như nói là làm ăn ở trấn Huyễn Vụ thì quả thật có khả năng. Dù sao cái trấn này quá nhỏ, người đi lại cũng ít. Nhưng trấn Huyễn Vụ lại khác, nơi đó rất lớn, đồng thời bởi vì gần rừng Huyễn Vụ nhất, thương đội tới lui và dong binh thử mạo hiểm cũng rất nhiều.
"Được rồi được rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát." Lacey không cho bọn họ quá nhiều thời gian nói chuyện trời đất, trên thực tế bọn họ đã trong cái trấn nhỏ này ba bốn ngày rồi, bây giờ thật vất vả mới gặp được dong binh đoàn của Chrissy, bọn họ vẫn phải mau sớm xuất phát mới được.
Thiệu Khiêm cứ thế ở lại dong binh đoàn của Chrissy, phụ trách trợ thủ hoặc là chân chạy lấy đồ các loại cho bọn họ. Nguyên bản Lacey còn kêu hắn đi cho Giác thú kéo xe ăn, ai ngờ Thiệu Khiêm cầm cỏ xanh tới gần Giác thú, con giác thú này đột nhiên quỳ hai đầu gối dưới đất run rẩy, tựa như gặp phải thiên địch gì vậy.
Cũng không phải đụng phải thiên địch này nọ, tuy Thiệu Khiêm đã thu liễm khí thế thuộc về ma thú cấp thánh, nhưng khí tức của ma thú cấp cao khác dính lên người thì không thay đổi được. Cho nên, đám Giác thú bị khí tức ma thú cấp cao trên người Thiệu Khiêm hù dọa.
Cũng từ khi đó, Lacey càng ghét Thiệu Khiêm hơn. Gã bỏ ra nhiều tiền như vậy thuê một người bình thường, kết quả người bình thường này còn không chịu chăm Giác thú.
Dọc theo con đườngnày đều bình yên đến mức khiến người ta cảm thấy có chút khó tin, con đường nàycách rừng Huyễn Vụ rất gần, đôi khi sẽ có một ít ma thú từ rừng Huyễn Vụ chạy đếnđây săn mồi, bọn họ đi một đường, không ngờ rằng lại không đụng phải một con mathú. Đây quả thực là chuyện khó tin, lẽ nào vận khí của bọn họ đã tốt đến bùngnổ?