"Mạc Tầm, em nhức đầu." Thiệu Khiêm xoay người trong ngực Mạc Tầm, đưa tay ôm lấy eo y cọ cọ vào cơ bụng của y: "Em khó chịu anh cũng không đau lòng."
Mạc Tầm mà không đau lòng? Y đau đến nỗi hận không thể moi tim ra đưa tới trước mặt bé hư này. Nhưng, chuyện lần này, bé hư quá không nghe lời, y thật sự không cách nào tưởng tượng, nếu bé hư này có việc bất trắc gì, y phải làm gì đây?
"Em không sao. Anh ra ngoài xử lý Mạc lão tam, em lo lắng Vinh Ngũ đâm một dao sau lưng anh." Thiệu Khiêm đáng thương nhìn Mạc Tầm mặt vô cảm: "Anh lo em sẽ xảy ra chuyện, em cũng lo anh sẽ xảy ra chuyện mà. Em thật sự không cách nào tưởng tượng, nếu anh xảy ra chuyện, em nên làm cái gì bây giờ."
Nếu Thiệu Khiêm không nói câu sau cùng còn đỡ, giờ nói rồi biểu cảm trên mặt Mạc Tầm càng thêm khó coi: "Anh có nhiều người bảo vệ như vậy, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì. Một mình em lén trốn ra ngoài, lỡ như ở nơi anh không biết... Em có nghĩ tới đến lúc anh sẽ tan vỡ hay không?"
"Em biết." Thiệu Khiêm ngồi dậy từ trong ngực Mạc Tầm, hai tay ôm cổ y tiến tới hôn cằm y một cái coi như trấn an: "Cũng vì biết, cho nên em mới muốn giúp anh giải quyết tất cả những nhân tốt bất định."
Mạc Tầm nghe vậy yên lặng hồi lâu, sau đó đem ôm thật chặt người vào lòng thở dài nói: "Cục cưng à, sau này đừng làm vậy nữa, anh sẽ sợ."
Sẽ sợ em mất mạng ở nơi anh không biết, sợ mình không đủ năng lực không thể bảo vệ được em, cảm giác lo lắng sợ hãi này đã đủ lắm rồi.
"Được." Thiệu Khiêm dùng gò má cọ cọ cổ Mạc Tầm: "E lại không nỡ rời xa anh sớm như vậy."
"Ừm." Mạc Tầm vuốt cổ Thiệu Khiêm hai cái coi như trấn an.
Thiệu Khiêm cảm nhận được hành động của Mạc Tầm nhất thời cảm thấy y chắc đã hết giận, tự động tìm một tư thế thoải mái nằm im trong lòng Mạc Tầm.
Mạc Tầm nhìn vẻ mặt thích ý vùi trong lòng mình của Thiệu Khiêm mềm lòng thành một bãi nước, từ trước tời giờ y chưa từng nghĩ có một ngày y sẽ yêu một người, còn yêu triệt để sâu đậm như vậy.
Trước khi gặp Ân Từ, từ đầu đến cuối y đều cảm thấy cuộc đời của mình như bị người sắp đặt cứ làm theo từng bước là xong việc, bây giờ ôm lấy người này trong ngực, y mới cảm thấy mình đang sống. Cảm giác này, thật sự rất tốt.
Thiệu Khiêm ở thế giới này năm mươi năm, năm Mạc Tầm tám mươi bảy tuổi nội tạng suy kiệt, cho dù Thiệu Khiêm nghĩ hết biện pháp cũng không thể ngăn cản y rời đi, khoảnh khắc Mạc Tầm tắt thở, Thiệu Khiêm ôm người y dần dần cứng ngắc mờ mịt luống cuống, hắn luôn cảm thấy, dường như có cái gì cùng rời đi theo cái chết của người yêu. Nhưng, rốt cuộc là cái gì vậy?
Sau khi trở về biển sao Thiệu Khiêm lập tức gọi hệ thống ra, khi thấy hình dáng hiện tại của hệ thống thì hơi ngỡ ngàng, ngọc bích được mài giũa điêu luyện tỉ mỉ, phía trên là từng trận pháp được điêu khắc chất chồng lên nhau, mơ hồ có ánh sáng màu vàng thấp thoáng chạy qua, nhìn hình dáng thế này đương nhiên biết rõ không phải vật phàm rồi.
Chẳng qua là, Thiệu Khiêm nhìn ngọc bích sắc mặt lại khó coi, trong trí nhớ của hắn, ngọc bích này là đồ mà "Ông nội" trong trí nhớ "Ông nội" giao cho hắn, hơn nữa luôn dặn dò nhất định phải mang vật này rời khỏi thành phố S về quê ông nội vào năm hai mươi mốt tuổi, hắn tuân theo lời dặn dò của "ông nội" mang ngọc bích rời đi, nhưng mà hắn còn chưa tới quê "ông nội" đã gặp tai nạn xe, sau đó đã bị ràng buộc với cái gọi là hệ thống.
Thiệu Khiêm sắc mặt khó coi đưa tay, lần này lại siết ngọc bích siết trong lòng bàn tay, hắn rót lực linh hồn vào ngọc bích, trong lòng thật sự chỉ muốn phá hư nó.
Chẳng qua, cho dù hắn rót lực linh hồn vào thế nào cũng không cách nào tàn phá ngọc bích, thậm chí sau khi hắn rót lực linh hồn vào, ánh vàng trên ngọc bích càng thêm chói mắt.
"..." Gân xanh trên trán Thiệu Khiêm không ngừng nhảy, mặt hắn không biểu cảm thu hồi lực linh hồn lực trở lại, sau đó nhìn lỗ tròn ở giữa như ngọc bích bệnh thần kinh vậy biến thành hình sóng, nếu như dựa theo biểu cảm anime mà nói, đây tuyệt đối là một biểu tình khóc.
Thiệu Khiêm bóp trán có hơi đau, sau đó vung mạnh cánh tay trực tiếp ném ngọc bích ra ngoài. Sau đó tiện tay nắm một điểm sáng bên cạnh rời khỏi biển sao.
Thiệu Khiêm bày tỏ vừa rồi bị kíc,h thích cần yên tĩnh một chút, hắn lại cảm thấy một miếng ngọc bích tàn làm ra biểu tình tủi thân với hắn. Nhất định chính là chó ngoài hành tinh giáng trần.
Ngọc bích bị ném ra ngoài không ngừng lăn lộn trên không trung, cứ tưởng rằng chủ nhân đang chơi với mình, kết quả nó vừa bị ném ra ngoài chủ nhân đã rời đi, nhận ra hơi thở chủ nhân biến mất ngọc bích đờ ra, không mang theo mình chủ nhân làm sao trở về?
"Vật dụng vô dụng." Khi ngọc bích đang bối rối rốt cuộc có nên đuổi theo hay không thì một người xuất hiện bên cạnh nó, người đó mặc toàn thân một màu đen, mặt âm trầm nhìn chằm chằm ngọc bích run rẩy như động kinh: "Kêu mi bảo vệ hắn, mi lại bị đồ chơi khác ăn mòn. Nếu không phải khí tức của mi đã hoàn toàn dung hợp với hắn, ta sẽ tát chết mi."
Ngọc bích nghe vậy càng run rẩy nhiều hơn, nhìn bộ dáng kia nếu không phải không có biện pháp tránh, nó đã muốn chạy càng xa càng tốt rồi á.
"Còn không đuổi theo Khiêm Khiêm?" Người đàn ông tát ngọc bích bay thật xa, khi ngọc đụng vào điểm sáng Thiệu Khiêm từng chạm rồi biến mất sau đó cũng sát theo rời đi.
Thiệu Khiêm nổi giận đùng đùng ném ngọc bích rời đi, khi mở mắt lần nữa thiếu chút nữa chói mù mắt, mắt dùng sức nhắm lại nháy mấy cái, sau hồi lâu mới dò xét mở ra.
"..." Lúc này Thiệu Khiêm đã biết mình đang nằm trên giường, như vậy cảnh sắc bây giờ hắn nhìn thấy chắc là trần nhà, nhưng không biết người này đến tột cùng là thích màu vàng thế nào, mới trang trí trần nhà nhà mình thành kiểu nhà giàu mới nổi như vậy.
Vừa rồi lúc hắn mở mắt, còn tưởng rằng lại trở về thần giới gặp đám thiên thần có vấn đề về thường thức kia.
(Thế giới thứ ba Phương tây huyền huyễn văn, hai đứa lên thiên đường làm thần á:)))))))
"Thiếu gia, cậu tỉnh chưa?" Đang lúc Thiệu Khiêm suy nghĩ lung tung có người trực tiếp đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy thiếu niên trên giường mặt vô cảm nhìn mình thì trên mặt thoáng vẻ không kiên nhẫn: "Nếu cậu tỉnh rồi thì hãy dậy rửa mặt, tiên sinh phu nhân đang chờ cậu cùng dùng cơm."
"Ừ." Thiệu Khiêm đáp một tiếng xoay mình ngồi dậy, cũng không mang dép đặt bên giường, trực tiếp chân trần vào nhà vệ sinh.
Người kia nhìn thiếu niên đứng dậy rời đi thì mắng một câu: "Bày vẽ cái gì."
Thiệu Khiêm vào nhà vệ sinh bóp kem đánh răng ra để đánh răng, thông qua gương cũng nhìn rõ ngoại hình của xác ở thế giới này, không thể không nói mỗi một thế giới ngoại hình của hắn đều không tệ, thậm chí có thể nói có thể chấm trên chín mươi điểm.
Xác ở thế giới này hơi kém so với các thế giới khác, mà không phải ngoại hình khó coi, mà là khí sắc.
Xác của thế giới này khí sắc rất kém, mắt tinh nhìn một cái cũng biết đây là một thân thể không khỏe lắm, khóe môi hơi tím, sắc mặt lại hơi tái nhợt, hoàn toàn không có màu đỏ thắm mới vừa tỉnh ngủ, thậm chí sắc mặt ảm đạm ít nhiều mang vẻ xanh xao, nhìn thôi là biết là đoản mệnh.
Thiệu Khiêm ngậm nước súc miệng, sau khi nhổ bọt thì dùng nước vỗ lên mặt, nhìn sắc mặt càng thêm ảm đạm bởi vì nước lạnh thì nhún vai, xem ra thân thể này đúng là không chỉ kém thôi đâu.
Rửa mặt xong thay quần áo, trong lúc này Thiệu Khiêm bèn dùng lực linh hồn quét toàn thân, khi biết trong thân thể này có không ít chữa dược vật độc tố trị bệnh tim thì nhướng mày, dựa theo thám thính của hắn, số lượng những dược vật độc tố chất này chất đống ít nhất phải hai ba chục năm mới có thể tạo thành, nhưng mà thân thể này mới mười bảy tuổi mà thôi.
Huống chi, thân thể này mặc dù là có bệnh tim nhẹ, nhưng cũng không thể sử dụng số lượng dược vật độc tố nhiều như vậy. Cho nên, thân thể nguyên chủ rốt cuộc làm sao đổ nát đến mức này, đúng là phải chờ nghiên cứu đây.
Sau khi thám thính biết được mấy cái này, Thiệu Khiêm mới thầm kêu hệ thống gửi tài liệu cho mình, kết quả kêu mấy lần cũng không thấy hệ thống trả lời, lúc này Thiệu Khiêm mới nhớ hình như mình đã ném miếng ngọc bích đó ra ngoài...
Chuyện... hình như có hơi lớn...
Mình vứt hệ thống đi rồi... Rốt cuộc làm sao rời khỏi thế giới này? Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.
Trong suy tính Thiệu Khiêm đến phòng khách, thấy bên bàn có mấy người đang ngồi không kiềm được nhướng mày, người mập ngồi ở chủ vị chắc là chủ gia đình rồi, bộ đồ ngủ ánh vàng rực rỡ đắp lên người, nhìn từ xa đúng là như một viên miến lăn bột chiên, ngồi một đống trên ghế như vậy, rất là lo cái ghế không chịu tải nổi.
Bên tay trái hắn là người phụ nữ dáng người mảnh khảnh, mái tóc vàng được cố định trên đỉnh đầu, nghe được động tĩnh thì xoay đầu lại, khi thấy Thiệu Khiêm thì cố ý lộ vẻ kinh ngạc: "Gia Nhạc muốn đi học hả?"
"Không, tôi xuống ăn điểm tâm." Thiệu Khiêm trực tiếp vào nhà bếp cầm phần điểm tâm trên thành bếp lên ngậm vào miệng, sau đó mở tủ lạnh, tiện tay lấy ra một lon nước rồi ra ngoài.
Có lẽ là bị động tác của hắn dọa đến ngây người, mấy người ngồi trên bàn khi hắn sắp ra ngoài mới lấy lại tinh thần, "viên thịt" ngồi ở chủ vị đập bàn cả giận nói: "Phép tắc của mày đâu? Thấy cha mẹ cũng không biết chào hỏi sao?"
"Phép tắc của ngài đâu?" Thiệu Khiêm dừng bước lại lấy xuống miếng bánh mì ngậm trong miệng, hơi quay đầu mắt liếc nhìn "viên thịt": "A, có lẽ phép tắc của ngài cũng lớn lên trên người ngài. Dù sao, thể trạng của ngài cũng xếp loại một."
"Đồ khốn." Quả nhiên, Thiệu Khiêm vừa thốt ra trên mặt người đàn ông ngồi ở chủ càng tức giận hơn: "Giống hệt con mẹ đã chết của mày vậy khiến người chán ghét."
"Tôi với mẹ tôi không bằng một phần vạn của ngài." Thiệu Khiêm gật đầu với người đàn ông: "Nếu như ngài không có chuyện gì, tôi đi trước nhé. Dù sao, bây giờ sắp trễ học rồi."
Thiệu Khiêm dứt lời trực tiếp ra khỏi biệt thự, hoàn toàn mặc kệ người đàn ông phía sau lớn tiếng gào thét.
Vừa rồi cùng người đàn ông móc mỉa nhau mấy câu, Thiệu Khiêm cũng không cảm thấy sẽ có xe đưa mình đến trường đâu. Huống chi hắn cũng không muốn đến trường, bây giờ hắn cần một hoàn cảnh an tĩnh, nghĩ xem mình không có hệ thống, rốt cuộc nên làm sao lấy được cốt truyện cùng với rời khỏi thế giới này...