Sói con ném bộ mặt tủi thân cho Thiệu Khiêm, bán thú nhân nhà y làm sao có thể không tin y chứ.
Rio cũng mặc kệ hành động của hai người trước mắt, vào lúc sói con nói ra câu đó, ông cất lá thư đi, sắc mặt bình tĩnh mở miệng: "Là hắn nói cho cậu?"
"Khỏi nhờ ổng nói cho tôi." Sói con bỉu môi một cái: "Mặc dù tôi không biết giữa bác và ông già có ân oán gì. Nhưng tình huống thú hồn của ổng nằm trên người bác, mà ổng còn chưa có chết khiến tôi rất là tò mò."
Thú hồn tương đương với linh hồn thứ hai của thú nhân, sau khi rời khỏi cơ thể tuyệt đối không có khả năng còn sống. Rốt cuộc là vì cớ gì ông già lại chuyển thú hồn của mình vào cơ thể bán thú nhân này?
"Hắn có thể chết?" Rio châm chọc nói: "Cho dù mọi người đều chết hết, hắn cũng không thể nào chết được."
Thiệu Khiêm nghe vậy ánh mắt nhất thời lạnh giá, hắn không biết trước kia Derick và Rio này có quan hệ thế nào, hoặc là giữa hai người có hiểu lầm. Nhưng, đối với hắn mà nói Derick là người thân, bây giờ nghe Rio nói thế thật sự khiến hắn có chút không thích: "Tôi không biết ông Derick và bác có ân oán gì, chẳng qua chỉ cảm thấy, cách nói của bác quả thực khiến người ta có chút không thích."
"Ông... Derick...?" Rio hơi sửng sốt, ông quan sát Thiệu Khiêm từ trên xuống dưới, sau đó cụp mắt xuống nhẹ giọng hỏi: "Hắn có bạn đời?"
"Cũng không có." Thiệu Khiêm lạnh lùng nói: "Ông ấy ở một mình trong khu rừng trước mặt dãy núi Rio, vẫn trông nom một cái đầm. Trước kia tôi từng hỏi ông ấy vì sao không rời đi, ông ấy nói cho tôi rằng, ông ấy đang chờ một người, vẫn chờ người kia trở về tìm ông ấy."
Tất nhiên, lão già Derick kia không thể nào nói ra mấy câu kiểu này được, Derick thường xuyên nhìn cái đầm ngẩn người thì đúng, nhưng tuyệt đối không thể nào nói với Thiệu Khiêm mấy câu như thế. Sau những câu này, đều là Thiệu Khiêm nhìn sắc mặt Rio sắc mà thêm vào.
Quả nhiên, nghe Thiệu Khiêm sắc mặt Rio trở nên có chút tái nhợt. Sau hồi lâu mới miễn cưỡng nói: "Hắn chỉ là tự làm tự chịu thôi."
Thiệu Khiêm nhìn sắc mặt không được dễ nhìn của Rio cũng không nói nhiều. Hắn kéo sói con gật đầu với Rio một cái: "Thư chúng tôi đã đưa tới, nhiệm vụ cũng hoàn thành. Tạm biệt."
"Chờ đã." Lúc hai người muốn ra khỏi cửa thì bị Rio gọi lại: "Trong thư hắn có kêu tôi giao phố đen của thành phố Mlyn cho các cậu."
Thiệu Khiêm và sói con nghe vậy thì sửng sốt, sau đó Thiệu Khiêm lắc đầu nói: "Nếu như ông ấy tính toán như vậy, sẽ tự mình nói cho tôi biết."
"Thư cậu tự đọc đi." Lúc Rio giao lá thư ra tựa hồ có chút do dự, thậm chí khi Thiệu Khiêm nhận lấy còn có thể cảm nhận được một chút lực cản.
Thiệu Khiêm nhanh chóng đọc thư, mở đầu thư chỉ là nhung nhớ dành cho Rio, cùng với kêu ông bảo trọng sức khỏe. Hai câu sau cùng, mới nói ra muốn Rio giao phố đen cho Diudiu và Adolf.
Adolf là tên của sói con, là do Derick đặt. Thiệu Khiêm nhớ gương mặt Derick nhìn sói con lúc ấy rất là hiền hòa, ông nói, Adolf nghĩa là: Loài sói cao quý.
Thiệu Khiêm luôn cảm thấy chắc Derick biết chút ít, nhưng hắn làm thế nào cũng không moi được gì từ miệng ông ấy.
"Đọc xong rồi?" Rio nói xong liền cướp thư trong tay Thiệu Khiêm về: "Nếu đọc xong rồi, hôm nay hãy để tôi nghỉ ngươi đi, ngày mai cùng tôi đi gặp vài người."
"Tôi muốn biết, cái gọi là phố đen đến tột cùng là cái gì." Chỗ này tựa hồ đều là bán thú nhân, hơn nữa trông cường hãn hơn bán thú nhân bên ngoài. Chẳng lẽ, cái gọi là phố đên chính là do những người này tạo nên?
"Phố đên chỉ tiếp nhận thú nhân bị đuổi cùng với bán thú nhân không nhà để về." Rio chẳng qua chỉ nói đơn giản thế thôi liền đi ra cửa: "Nơi này cho các cậu ngủ, sáng mai tôi tới gọi các cậu."
Nói xong, không chờ Thiệu Khiêm và sói con nói gì, liền đi ra ngoài.
Thiệu Khiêm và sói con hai mắt nhìn nhau, họ cảm thấy cá tính của Rio này thật khiến người ta không đoán ra. Rõ ràng rất để ý Derick, nhưng lại ra vẻ hận ông muốn chết. Rõ ràng coi một lá thư như trân bảo, nhưng lại biểu hiện ra vẻ khinh thường. Chỉ có thể nói, người này quả là mâu thuẫn.
"Mật đường, chúng ta không cần để ý đến ông ta." Sói con ôm Thiệu Khiêm xoay người nằm xuống giường. Có điều, y hiển nhiên quên mất nơi này chỉ là một căn phòng nhỏ chật hẹp, mà cái giường, chính là tiêu chuẩn giường đơn một mét ba.
Lập tức nghe thấy một tiếng bịch, Thiệu Khiêm bất đắc dĩ phát hiện sói con nhà mình duy trì động tác đầu kề vách tường, trong đôi mắt bắt đầu ngấn nước mắt.
Thiệu Khiêm dở khóc dở cười từ trên người y đứng lên, sau đó để người nằm thẳng trên giường: "Xem về sau em có nhớ mãi không."
Sói con nằm thẳng trên giường, tay sờ ra sau, liền sờ trúng một cục u.
"Mật đường, em đau, muốn thổi thôi." Sói con tiện tay vứt gối đầu xuống đất, sau đó nằm sấp trên giường đáng thương nhìn Thiệu Khiêm: "Mặt tường đó ăn hiếp người ta, hôm nào tụi mình phá hủy nó."
"Đây là nhà của người khác." Thiệu Khiêm có chút buồn cười thổi thổi cục u sau gáy sói con: "Sau này ở ngoài, không thể không chừng mực như vậy."
"Em chỉ không chừng mực đối với anh thôi." Sói con đưa cánh tay cường tráng dùng sức ôm eo Thiệu Khiêm, để hắn ngồi ở mép giường: "Mật đường, anh nói lão đầu tử cuối cùng là thế nào đây?"
Nếu là trước kia, nói không chừng Thiệu Khiêm thật sự không nói ra được Derick rốt cuộc có ý gì, nhưng hôm nay hắn lại đoán trúng đại khái. Derick muốn mình và sói con đưa thư là thật, muốn cho mình nhận cái gọi là phố đen cũng là thật. Nhưng, hiện tại hắn lại cảm thấy, xem người tên Rio này sống có tốt hay không mới là mấu chốt nhất.
"Chúng ta cứ làm theo ông là được." Thiệu Khiêm vỗ vỗ đầu sói con: "Em đừng có kêu lão đầu tử suốt."
"Không, ổng luôn đánh em." Không biết chuyện gì, sói con và Derick không hợp nhau, chỉ cần Thiệu Khiêm ở trước mặt họ mấy phút, hai người đều có thể đánh nhau um sùm, còn là dùng thú hình nữa. Có lần khiến Thiệu Khiêm rất bối rối, thậm chí còn phạt nhịn ăn hai bữa. Có điều, dường như chẳng có tác dụng gì với một già một trẻ này hết.
"Được rồi, đi đoạn đường dài mà vẫn không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm sớm đi." Thiệu Khiêm nói xong định khom người nhặt gối dưới đất lên. Lúc này sói con cũng không quan tâm trên đầu còn một cục u, y xoay người ôm Thiệu Khiêm vào trong ngực: "Mật đường, anh gối lên em mà ngủ."
Thiệu Khiêm vỗ đầu y, thuận thế nằm trên người y, tai nghe nhịp tim vững chắc hữu lực của y từ từ thiếp đi.
Sói con nhìn hắn ngủ, trên mặt hiện nụ cười, lại siết chặt người thêm chút nữa rồi từ từ ngủ.
Mà không Rio cũng không đi xa, ông vẫn đứng ngoài cửa nghe động tĩnh bên trong, sau khi xác nhận Thiệu Khiêm và sói con không còn âm thanh gì nữa, mới siết lá thư trong tay rời đi.
"Rio." Những người không đóng cửa ban nãy, vẫn luôn hoặc ngồi hoặc đứng ngoài cửa, thấy Rio đi tới cũng gật đầu chào hỏi ông.
Rio trả lời từng người, sau đó đi vào căn phòng ở giữa: "Ade."
"Là người của Derick?" Ade trông tuổi tác không nhỏ, trên mặt đã có nếp nhăn rất sâu, nếu như ông ra ngoài với Rio, nói không chừng sẽ bị người nhận định là ông cháu. Ồn không đón Rio như những người khác, để tách trà mẻ trong tay xuống chỉ cái ghế duy nhất trong nhà: "Tin được không?"
"Trong thư của Derick có ám ngữ." Rio dần dần cụp mí mắt xuống: "Tôi cho rằng, nhiều năm rồi tôi đã chết lặng, kết quả hắn lại đưa tới cho tôi hai người."
"Thư, có thể cho tôi đọc không?" Ade nghe vậy có chút do dự mở miệng: "Tôi không có ý gì khác, tôi chẳng qua... chẳng qua chỉ..."
"Ông là em trai hắn, tất nhiên có thể đọc." Rio đưa thư trong tay cho Ade: "Trong ám ngữ của hắn nói, trước kia Diudiu không có đuôi và tai, là đột nhiên mọc ra."
"Cái gì?" Ade nghe vậy nhất thời trợn to đôi mắt, ông có chút gấp gáp mở thư ra, tổ hợp ám ngữ cũng chỉ có mười mấy câu mà thôi, nhưng lại đủ nói rõ ngọn nguồn sự việc.
Ade đọc nội dung trong thư hai tay cũng có chút run rẩy, đôi mắt hơi đục của ông dâng lên nước mắt: "Nếu như, nếu như đây là thật, có phải đại biểu bán thú nhân cũng có thể quang minh chính đại đứng trên tinh cầu này, mà không phải là bị buôn bán như đồ chơi hoặc là nô lệ không? Cũng không cần trốn trong góc u ám như chúng ta."
"Ade." Rio hơi do dự nhìn Ade: "Nếu đây là thật, tôi... tôi muốn đem Diudiu này..."
"Không được phép." Ade bất ngờ vỗ thư lên bàn, hai mắt căm tức nhìn Rio: "Chuyện năm đó còn chưa cho ông bài học? Nếu không phải anh trai tôi liều chết bảo vệ ông, thậm chí không tiếc dùng địa vị của mình làm trao đổi, sao ông có thể ngồi ở đây? Có một chỗ dung thân?"
"Tại sao năm đó tôi làm vậy chẳng lẽ ông không biết?" Rio có chút không nhịn được nói: "Tôi làm như vậy, đơn giản là vì có thể giúp bán thú nhân có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời, cũng có thể được người khác tôn trọng thôi."
"Ông cần gì phải che giấu tâm tư của mình quá nhiều?" Ade có chút thất vọng nhìn Rio: "Năm đó, ông hao tổn tâm cơ muốn cướp lấy thú hồn của những thú nhân đó, kết quả vì thế mà hại chết bao nhiêu người vô tội? Từng sinh mạng ấy, chẳng lẽ đều không thể khiến ông có một chút hối cải sao?"
"Nhưng tôi thành công không phải sao?" Rio có chút mờ mịt: "Ông nhìn đi, thú nhân mất đi thú hồn vẫn sẽ không chết, mà bán thú nhân thì có thể chế có thể chiến đấu. Chuyện này rất thành công không phải sao?"
"Ông đúng là hồ đồ ngu xuẩn." Ade thấy Rio vẫn là bộ dáng này lập tức cả giận nói: "Năm đó ông vì thí nghiệm, cướp lấy thú hồn của anh trai tôi, kết quả lại còn chỉ trích hắn vì tư lợi không quan tâm đại cuộc. Vậy ông thì sao? Ông có nghĩ tới, anh trai tôi mất đi thú hồn anh, phải đặt chân trong quân đội như thế nào? Phải trông coi bốn quân đoàn khổng lồ như thế nào? Cho tới bây giờ ông chưa từng nghĩ tới những điều này, mục đích ông muốn chẳng qua là mình có thể lấy được sự tôn kính hay không, có thể lấy được địa vị mình muốn hay không. Ông mới thật sự là vì tư lợi."