Hắn vừa chế giễu cha nguyên chủ một phen, có não nghĩ một xíu cũng biết tài xế không thể lái xe đưa hắn đi. Vì vậy, Thiệu Khiêm thẳng đến khi ra khỏi biệt thự cũng không có một người tới hỏi hắn có muốn đưa đi không.
Thiệu Khiêm cũng thích không ai quan tâm hắn, trực tiếp ra cửa quẹo trái mù quáng đi về phía trước, chỗ này là một khu biệt thự xanh hóa, công viên loại nhỏ vẫn phải có.
Có lẽ là do cảm giác định hướng, Thiệu Khiêm cứ quẹo trái rồi quẹo trái mà cũng có thể tiến vào công viên phía sau tiểu khu, hắn trực tiếp ném balo qua một bên, cũng không ngại trên cỏ bẩn, trực tiếp nằm xuống đất.
Nơi hắn nằm là mặt đất, kế bên đầu vừa vặn có một cây cảnh, có thể che kín ánh mặt trời không đâm vào mắt Thiệu Khiêm.
Nằm xuống Thiệu Tiểu Khiêm rầu trong lòng, sao hắn lại nóng đầu óc vứt ngọc bích xuống biển sao chứ?
Bây giờ hắn rất lo sau khi mình chết không có hệ thống mang mình về biển sao, không có hệ thống mang về, mình có tan biến ở thế giới này hay không? Tan biến rồi, sau này hắn có còn gặp lại người yêu vừa ngốc vừa ngáo của mình hay không.
Càng nghĩ trong lòng càng xót xa, đến nỗi nước mắt cũng sắp rớt xuống.
Nếu có thể kêu gọi hệ thống thì...
Khiêm vừa nghĩ đến việc kêu gọi hệ thống, thì có một vật "Bộp" một tiếng rơi lên má phải của hắn...
Mặt vô cảm lấy cái đồ lành lạnh trên mặt xuống, lúc nhìn ngọc bích thu nhỏ lại gấp đôi vừa vặn có thể làm mặt dây chuyền thì cười nhạt ha ha, trong lòng vô hình có chút căm tức, trực tiếp ném ngọc bích xuống đất đạp hai cái.
Rơi đâu không rơi, vậy mà cứ rơi lên mặt.
Ngọc bích đã có thần thức bày tỏ oan uổng, vừa rồi sở dĩ nó rơi trên mặt, hoàn toàn là do chủ nhân không biết xấu hổ đó bám lên người mình, sau đó nhân cơ hội hôn tiểu chủ nhân một cái.
Chủ nhân hôn trộm đó, cười ngây ngô hai tiếng rồi chạy mất tiêu, để lại một mình ngọc chịu oan ức thay y. Đúng là không nhân tính, nói thế nào đi nữa bọn họ cũng từng được gọi là một thể... Khụ khụ, lời này không thể nói bậy bạ, sẽ bị tiêu hủy.
Sau khi đạp Thiệu Khiêm liền hối hận, vội vàng nhặt ngọc bích lên lau sạch, xác nhận không có bất kỳ tổn thương gì mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng biết vừa rồi mình kích động, hành động cũng có hơi quá khích, quả là không nên.
Nếu ngọc bích trở lại rồi, vậy đương nhiên là phải nhận cốt truyện.
Thiệu Khiêm kêu ngọc bích chiếu cốt truyện trong đầu mình, thế là nằm xuống tại chỗ thả lực linh hồn ra ngoài che giấu thân mình.
Hắn mới vừa để ý thức đắm chìm trong cốt truyện, thì có một người rón rén đi tới bên cạnh hắn, lực linh hồn vốn đang giương nanh múa vuốt ở gặp phải người này thì bình tĩnh lại, thậm chí khi người đàn ông đến gần Thiệu Khiêm còn chủ động cọ mất cái lên người đàn ông, nếu như Thiệu Khiêm tỉnh nhất định sẽ giật mình vì sự ỷ lại của lực linh hồn đối với người đàn ông.
"Haiz." Nhưng mà, người đàn ông lại mặt đầy mày ủ dột đi tới ngồi xuống bên cạnh Thiệu Khiêm. Bây giờ y đau đầu lắm, vẫn luôn suy nghĩ cuối cùng nên giải thích thế nào, mới có thể giải thích rõ ngọn nguồn sự việc cho bảo bối nhà mình.
Dù sao, ban đầu sau khi mình sáng tạo ra ngọc thì đã rơi vào ngủ say vì suy yếu, nhưng không ngờ một phần thần thức trong ngọc bích lại...
Nhưng, nói cho cùng vẫn là do y có vấn đề, vạn lần không nghĩ tới một bộ phận của mình, lại bị những thứ đó ăn mòn, thậm chí làm ra chuyện nguy hại đến bảo bối. Chuyện này quả thực không thể tha thứ.
Nhưng, y vẫn không thể không thừa nhận, ban đầu làm thương tổn bảo bối là mình, dù sao dù là thần thức, đó cũng là mình mà? Lúc này người đàn ông đã chân chân chính chính hiểu được câu nói đó của con người: Gáy lên cảm xúc của chó ngoài hành tinh.
Mà Thiệu Khiêm đang đắm chìm trong cốt truyện đương nhiên là không biết sự bối rối của người đàn ông bên cạnh, hắn còn đang nghiêm túc đọc cốt truyện. Chẳng qua là, lúc này vẻ mặt hắn lại có hơi kỳ lạ.
Thế giới này, ấn tượng với hắn không quá sâu, đây chắc là thế giới lúc mới bắt đầu, kết cực của hắn ở thế giới này cũng không phải là chết thảm, mà là vào năm hai mươi tuổi bị nam chính trả thù gia tộc, khiến cha hắn còn có mẹ kế thậm chí ngay anh em của cả căn nhà đó phải vào ngục giam, chỉ có mình hắn nghèo khó cả đời, nhưng cũng không bị tổn thương mang tính thực chất gì.
Đây mới là cái khiến Thiệu Khiêm bối rối, bây giờ hắn không nhớ quá rõ ban đầu mình làm gì, nhưng thế giới này quá là cũ, cũ đến mức ký ức hắn cũng mơ hồ.
Đọc cốt truyện, nhân vật của hắn cũng đang trong trạng thái tìm chỗ chết. Ví như, ở trường học hãm hại nam chính, tìm côn đồ đánh hội đồng nam chính, kêu người đi trộm tiền của nam chính, hại hắn không có cơm ăn, kêu người bỏ chuột chết rắn chết trong hộc bàn của nam chính, sau đó khi nam chính biết yêu rồi, còn dùng thế công tiền bạc tiếp cận nữ chính...
Ờ, cuối cùng thấy nam chính và nữ chính không những không chia tay mà tình cảm còn tốt hơn thì lại ra chiêu mới, dùng tiền mua chuộc côn đồ kêu người ta đi dạy dỗ nam chính, mặc dù cuối cùng là mình bị đánh...
Sau đó, nam chính được cha ruột của hắn đón đi, từ tiểu tử nghèo nhảy một cái thành người thừa kế của đại gia tộc. Dựa theo cốt truyện, "hắn" lại tìm chỗ chết nữa, sau khi nam chính nhận tổ quy tông thì hâm mộ ghen tị, định lái xe đâm người ta.
Dĩ nhiên, nếu là cốt truyện, vậy tuyệt đối không thể nào thành công được. Xe mới vừa chạy được mấy bước cũng bởi vì hết xăng, thậm chí còn vì mất phanh mà xe tông trúng hàng rào, trán đập lên tay lái sưng một cục.
Cũng chính bởi vì những hành động này của hắn, đã khiến nam chính bắt đầu tiếp xúc sự nghiệp gia tộc khai đao với nhà họ Lý, đẩy cả nhà họ Lý vào tù, chỉ chừa lạ Thiệu Tiểu Khiêm ở bên ngoài, nhìn hắn bởi vì cuộc sống mà bôn ba khắp nơi.
Mà nam chính bên này, lại cùng nữ chính HE.
Hừ, rất tốt, cốt truyện rất hoàn mỹ.
Nhưng, Thiệu Tiểu Khiêm làm sao cũng không nghĩ ra, cốt truyện này đến tột cùng là thiết kế ra làm sao? Theo như cốt truyện người gây chuyện là hắn, mà trả thù đẩy cả nhà họ Lý vào tù? Cái này thật sự không giống như là trả thù hắn, mà lại giống như giúp hắn trả thù vậy. Dù sao, với tình huống gia đình nhà họ Lý gia, muốn nhà họ Lý xảy ra chuyện nhất, chỉ sợ cũng chỉ có mình nhị thiếu gia nhà họ Lý trên danh nghĩa là hắn thôi.
Thiệu Tiểu Khiêm suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không thông, cuối cùng cũng lười suy nghĩ, dứt khoát thoát ý thức của mình ra khỏi cốt truyện, duỗi người mở mắt ra.
Mà người đàn ông vốn đang canh chừng bên cạnh hắn, khi ý thức hắn thối lui ra khỏi cốt truyện thì nhanh chóng rời đi, không hề để cho Thiệu Khiêm phát hiện có chỗ không đúng. Ngọc bích yên lặng nhìn chăm chú mọi thứ bày tỏ sợ hết hồn hết vía, nó luôn cảm thấy mình cách tan biến không xa, không bảo vệ tốt tiểu chủ nhân đã là sai lầm của mình, về sau còn suýt chút nữa để tiểu chủ nhân bị chiếm đoạt...
Ngọc bích thật muốn "Ngao" một tiếng òa khóc, nó vốn là thần khí chủ nhân tạo ra để bảo vệ tiểu chủ nhân, lại để những thứ quỷ dị kia ăn mòn thần thức của chủ nhân trong ngọc bích...
Ngọc bích chán chả muốn nói, nó cảm thấy mình đã có thể viết di thư, sẵn sàng hi sinh vì nghĩa.
Thiệu Khiêm nhận cốt truyện rồi, khoan thai chậm rãi nhặt balo lên, phủi hết toàn bộ cỏ khô lá cây sau lưng rồi mới đi, nếu đã nhận cốt truyện rồi, đương nhiên nên đi trường học, mặc dù hắn không định đi theo cốt truyện, nhưng vẫn muốn xác nhận nam chính cay độc đến tột cùng có phải người yêu của mình không.
Người đàn ông vẫn trốn trong bóng tối thấy Thiệu Tiểu Khiêm đi xa, thì vội vàng trở lại biệt thự cách đó không xa biệt thự thay ra áo sơ mi trắng hơi ngả vàng và quần jean đã giặt bạc màu trắng bệch, dĩ nhiên, giày thể thao hơi tróc da cũng không thể thiếu.
"Ăn diện" xong nam chính nào đó thật nhanh vớt lên cái balo vải đã được cố ý làm cho cũ nhào ra, mà người đàn ông từ ban đầu đã đứng ở cửa thư phòng nhìn thằng con của mình, lúc này mặt kiểu như thấy bệnh nhân tâm thần, ông thật thà quay đầu hỏi người trong thư phòng: "Em nói xem, có phải lúc chúng ta đưa con trai về quê gởi nuôi đã xảy ra vấn đề không, sao nó cố chấp với áo sơ mi màu vàng cứt, cùng với quần jean bạc màu còn rách lỗ chỗ như vậy?"
"... Nghe nói... Bây giờ thịnh style retro?" Trên mặt mỹ nhân cổ điển trong phòng cũng có vẻ hơi bối rối: "Em cũng từng điều tra, nghe nói quần rách, quần jean rách, trên mạng thanh niên đều thích hết. Còn cái áo sơ mi... không phải màu vàng cứt, nhiều nhất chỉ là có hơi ngả... ngả vàng..."
Người đàn ông và mỹ nhân cổ điển tương cố cạn lời, lúc này chỉ có một cảm xúc vãi, cả, đái, bọn họ đều cảm thấy có lẽ nên mời cho con trai mình một chuyên gia thời trang?
Không biết mình đã trở thành kẻ phẩm vị kém trong mắt cha mẹ nam chính nào đó đèo một chiếc xe đạp cũ nát chạy đi, đương nhiên, đi bằng cửa hông mà khu biệt thự đặc cố ý chuẩn bị cho y...
Bên này Thiệu Tiểu Khiêm định đi theo bản đồ ra đường lớn bắt xe tới trường, "trùng hợp" lại đụng phải một bác tài trống xe, sau khi lên xe mới biết hóa ra là chở khách qua đây, đúng lúc còn có thể chở hắn rời đi, còn có thể kiếm một khoản.
Nhưng, Thiệu Tiểu Khiêm cứ cảm thấy giải thích này hình như kỳ kỳ chỗ nào ý?
Vệ sĩ nào đó ngụy trang thành tài xế nội tâm cũng hỏng bét, bạn nói xem thiếu gia muốn tiếp cận người ta, trực tiếp tự mình ra trận được không? Cưỡi lười sắt của y đèo người ta không phải tốt hơn? Nói không chừng còn có thể thắng gấp xe để người sau lưng ôm eo đó!
Từ khu biệt thự tới trường học lái xe chừng hai mươi phút, Thiệu Tiểu Khiêm đưa năm mươi tệ cho bác tài rồi xuống xe, cũng xua tay ý bảo không cần thối lại.
Vệ sĩ nào đó mặt vô cảm cầm năm mươi tệ nhăn nhúm, trong lòng nghĩ nếu như mình giếm số tiền này đi, có bị thiếu gia đuổi không ta?
Nhưng mà, lúc hắn còn đang do dự, đã có một người trực tiếp mở cửa xe cướp năm mươi tệ đi. Vệ sĩ tiên sinh bị giựt tiền mắt lóe hung quang, khi thấy người giựt tiền là ai sau, lập tức nở nụ cười: "Cậu đạp xe nhanh ghê."
Lục · nam chính nào đó · Ung thận trọng bỏ tiền vào túi tiền của mình, sau đó nhìn vệ sĩ bằng mắt cá chết, cho người ta hai chữ: "Ha ha."
Vệ sĩ tiên sinh cười khan hai tiếng, sau đó đóng cửa xe chạy đi như một làn khói, giống như sợ bị người mần thịt vậy.
Lời tác giả:
Vệ sĩ tiên sinh mặt đầy thống khổ than phiền với các đồng nghiệp: Hôm nay tui được năm chục tệ tiền tip
Các đồng nghiệp nhao nhao bày tỏ hâm mộ ghen tị, bọn họ lại chỉ là người cầm lương cứng thôi đó.
Vệ sĩ tiên sinh khóc tức tưởi: Còn chưa kịp cầm ấm tay, đã bị thiếu gia cướp rồi
Thiếu gia giựt tiền nào đó đang cầm tờ năm mươi tệ nọ cười ngây ngô, bảo bối cho, nhất định phải cất kỹ!!!!