Mục lục
Minh Hôn Chính Thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dự là một chuyến thỉnh kinh 7749 kiếp nạn ! a di đà phật :))

--------------------------------

Xa Dục cũng hơi ngơ ngác , nói với Lưu Kiến Minh "cục trưởng lưu, ông giữ tôi?"

Lưu Kiến minh cười khổ sau đó nói với tôi "mấy tiếng trước, tôi đã bị cách chức, tôi không thể tiếp tục làm cục trưởng ở đội cảnh sát hình sự nữa"

"Sao lại như vậy?" Xa Dục kinh ngạc hỏi

Lưu Kiến Minh cười khổ sắc mặt lộ ra một thần sắc mù mịt, Thật ra nhìn nụ cười của ông ta chứng tỏ bản thân cũng không rõ

" Cục trưởng lưu, có thể là vì bảo vệ ông" tôi không đợi Lưu Kiến Minh trả lời,lập tức nói

Sau khi nghe tôi nói, lưu Kiến minh gật đầu "tôi cũng hiểu, thông qua thời gian điều tra , còn có rất nhiều thông tin từ đồng nghiệp , tôi cũng cảm thấy I có chuyện lớn đã xảy ra, Tôi tin là cậu biết nhiều hơn tôi"


Tôi không hề giấu giếm Lưu Kiến Minh " cục trưởng lưu, tình hình bây giờ chỉ có thể lấy lùi mà tiến, đó là cách tốt nhất của chúng ta"

Lưu Kiến Minh cũng không phải là người bảo thủ, gật đầu với tôi sau đó nói "tôi biết, tôi cũng hiểu, yên tâm đi, lần này cũng không ít người bị loại bỏ giống tôi"

" đã loại bỏ không ít?" Tôi không ngờ rằng, chuyện này lại nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhiều như vậy, tôi cũng càng phát hiện, tình hình bây giờ không phải là chuyện Tôi có thể thao túng

Tôi chỉ có thể nâng cao bản thân

Sau khi nói mấy câu Tôi trực tiếp đi lên tầng tìm hoàng tử, Lưu Kiến Minh nói, kể từ sau khi vợ ông ta mất, hoàng tử liền nhốt mình lại, Không chịu gặp ai

Lưu Kiến Minh sợ Hoàng tử xảy ra chuyện gì, tuy cậu ta không mở cửa, nhưng mà lần nào Hoàng tử cũng trả lời Lưu Kiến Minh , nên cũng làm ông ta yên tâm hơn.


Sau khi đi đến cửa phòng hoàng tử trên tầng 2, Tôi vừa định giơ tay lên gõ cửa

Cửa đột nhiên bị mở ra, lập tức trong phòng truyền đến một mùi thuốc nồng nặc, còn sắc mặt của hoàng tử lộ rõ vẻ mệt mỏi .

Rõ ràng là mấy ngày này đều không ngủ ngon

" Chung huynh,xin lỗi" sau khi nhìn thấy tôi hoàng tử không nói nhiều, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, dùng dùng giọng nói khàn khàn xin lỗi tôi.

Tôi vội vàng nói với hoàng tử "hoàng tử câu nói gì vậy, tôi có thể sống tiếp đều là nhờ cậu"

Sau khi nghe tôi nói, hoàng tử dường như càng thêm áy náy, miễn cưỡng nở một nụ cười "nếu như không phải là viên đan dược của Tề gia, e rằng,anh cũng, lành ít giữ nhiều rồi"

"Hoàng Tử, cậu đừng nói như vậy, chúng ta là bạn bè, tôi đã nhiều lần làm phiền đến cậu, nếu như cậu coi tôi là anh em, chúng ta đừng có nói những lời này nữa, Tôi còn phải nhờ cậu, Tề Linh nói cậu có cách để chữa trị tay tôi" tôi không lòng vòng trực tiếp đi vào vấn đề.


Hoàng tử liên tục gật đầu, ánh mắt bừng sáng

" không sai, Tề Linh đã nói với anh rồi đúng không, thời gian này, em vẫn luôn bận những chuyện này, chúng ta phải đi Miêu cương, em nghe nói miêu cương có thôn làng cổ , người nuôi cổ trùng ở trong thôn đó có thể dùng cổ trùng tạo ra gân cốt kinh mạch,còn tay của anh, chính là kinh mạch đã bị tổn thương"

" Thật hay giả vậy?" Tôi lập tức cảm thấy hứng thú

Hoàng tử gật đầu nói "không sai, có điều hành trình lần này có thể không dễ đi lắm, thôn làng đó ở trong khu rừng nguyên thủy"

"Rừng nguyên thủy? Chúng ta có thể tìm ra không?" tôi hỏi

Hoàng tử gật đầu, bảo tôi đi theo cậu ta là được rồi, sau khi nghe hoàng tử nói, tôi bất chợt nhìn vào căn phòng một cái

Trong phòng tối đen, hoàng tử thấy dáng vẻ tò mò của tôi, liền Mời tôi vào phòng, sau khi đi vào, tôi phát hiện bên trong có rất nhiều bếp lò
Nhìn kỹ, thì đều là những những lò đun thuốc vô cùng bé, bên trên còn dán những tờ giấy màu vàng

Thấy khuôn mặt nghi ngờ của tôi, hoàng tử nói "em đã nghĩ ra một cách, không cần anh phải chịu những đau đớn đó, em trực tiếp luyện những con con quỷ vô sát thành quỷ đan, Sau đó anh không cần làm những chuyện rườm rà như thế nữa, chỉ cần uống quỷ đan được điều chế thành công này, là có thể hoàn toàn kích hoạt ngũ hồn dưỡng Linh trận ở trong cơ thể"

Tôi vừa kinh ngạc, vừa đột nhiên vui mừng, quá trình dung hợp những con quỷ vô sát này không khó chịu, nhưng mà tuyệt đối cũng không dễ chịu

Tôi liên tục cảm ơn hoàng tử, hoàng tử lắc đầu , chỉ nói một câu giúp tôi chính là đang giúp bản thân cậu ấy.

Tôi cũng không hỏi nữa, Hoàng tử cũng không muốn nói tiếp

Nói xong hoàng tử đi đến trước mặt tôi, sau đó nắm chặt lấy cánh tay tôi, dường như là đang bắt mạch, sau một lúc hoàng tử nhìn tôi nói "sức khỏe của anh đã không còn vấn đề gì lớn, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi"
Tôi hoàn toàn không ngờ rằng hoàng tử sẽ gấp gáp như vậy, bất chợt nhìn mấy chiếc lò nấu thuốc, hoàng tử nhìn tôi một cái sau đó nói "anh không cần lo lắng nhưng cái này"

Tôi nói với hoàng tử trong lòng tôi có rất nhiều nghi hoặc, ví dụ như vì sao cậu ấy có thể liên lạc được với Tề Linh, có điều Nhìn dáng vẻ của cậu ta rõ ràng là cũng không muốn nói

Trên người hoàng tử dường như cất giấu rất nhiều bí mật, có điều tôi bây giờ, dường như cũng vậy. Mỗi người đều có một vài bí mật như thế này như thế nọ, Chẳng phải sao?

Thấy câu trả lời chắc chắn của tôi, hoàng tử bắt đầu bận rộn, cậu ta bảo tôi đứng một bên nhìn, đừng có nói chuyện, tôi gật đầu

Miệng của hoàng tử lẩm bẩm gì đó, tay vô cùng cẩn thận bóc đi lá bùa ở bên trên lò nấu thuốc, sau đó mở nắp lò ra, lập tức một mùi lượng âm khí xộc ra ngoài
Hoàng tử cũng không quan tâm, may mà luồng khí này sau khi bay ra thì trực tiếp tiêu tan, hoàng tử lôi một chiếc găng tay màu bạc từ trong túi ra, sau khi mang vào, thì lôi từ trong lò ra một viên thuốc

Lúc này tôi đang mở mắt âm dương,vì vậy vừa nhìn đã có thể thấy một luồng sát khí thoang thoảng ở bên trên viên thuốc, hơn nữa, dường như tôi có thể nhìn thấy bên trong viên thuốc có một khuôn mặt người, đang nhìn ngó khắp nơi

Hoàng tử nhanh chóng lôi ra một xấp giấy vàng, sau đó gói viên quỷ đan lại.

Tuy tôi xem không hiểu, những động tác này có hàm ý gì, nhưng mà năng lực của hoàng tử mãi mãi cách tôi rất xa

Hoàng tử vô cùng thuần thục gói ghém toàn bộ những viên thuốc còn lại vào, đặt vào trong túi, nửa tiếng sau, cậu ta cất hết toàn bộ những thứ này lại, đặt vào trong một chiếc ba lô
Rồi lại xách một chiếc ba lô ở bên cạnh, nói với tôi "cái này là của anh, bên trong có thứ cần trong tương lai, thời gian không còn sớm, chúng ta có thể đi rồi"

Tôi ngơ ngác gật đầu với hoàng tử, dường như tất cả đều đã được cậu ta lên kế hoạch xong.

Có điều bây giờ tôi có thể chắc chắn một chuyện, đó chính là hoàng tử sẽ không hại tôi, chí ít tạm thời sẽ không.

Tôi nhận lấy chiếc ba lô, cũng không xem bên trong, nhìn hoàng tử tự tin như vậy, rõ ràng đều đã chuẩn bị xong, tôi có chút mệt nhọc phát chiếc balô lên lưng, sau đó thì đi xuống cùng hoàng tử

Vừa xuống tầng, nhìn thấy dáng vẻ của tôi và hoàng tử ,Xa Dục ngơ ngác Nhìn chúng tôi nói "gì vậy, các cậu chuẩn bị tối nay đi?"

Tôi gật đầu, hoàng tử nói với Xa Dục " mọi chuyện không thể chậm trễ nữa, càng sớm tìm ra, tỷ lệ chữa khỏi cánh tay của Chung Xuyên càng cao"
Xa Dục nghe xong thì nói "vậy có cần tôi đi cùng không"

Nhìn ánh mắt của Xa Dục, tôi cười I nói "cậu quên tôi đã nói với cậu gì rồi à, hơn nữa, Cậu cũng đã nhìn thấy Hoàng tử đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ có hai chiếc ba lô, Cậu ngoan ngoãn ở lại đây đi, sau này anh em còn phải nhờ cậy cậu đó"

Xa Dục nghe tôi nói, đương nhiên là hiểu ý của tôi, cũng không lèo nhèo nữa đi đến trước mặt của tôi

Ôm chặt lấy tôi nói vào bên tai "bảo trọng, chúng ta vẫn còn phải báo thù đó"

"Giúp tôi làm rõ chuyện hai anh em nhà họ Dịch , đừng có đưa tình cảm cá nhân của cậu vào, Cậu cũng phải bảo vệ tốt bản thân, tôi cứ cảm thấy ở đây sẽ nguy hiểm hơn đi Miêu Cương nhiều"

Xa Dục gật đầu nói "yên tâm đi, Cậu nhớ bảo trọng"

Sau khi cáo biệt, Hoàng tử đi đến trước mặt Lưu Kiến Minh, "cục trưởng lưu, chuyện của vợ ông Tôi rất xin lỗi, viên thuốc này ông cầm lấy, uống vào, cổ trùng sẽ không đi vào trong cơ thể của ông"
Lưu Kiến Minh cũng không phải là người không hiểu đạo lý, đương nhiên sẽ không trách hoàng tử, xa Dục bước đến nói với chúng tôi "các cậu yên tâm đi, chúng tôi vẫn ở Tần An, ít nhiều cũng sẽ chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa kẻ nuôi cổ trùng đó, cũng không có nhằm vào đây, dù gì mục đích của bọn chúng, cũng không phải là hại người mù quáng"

Tôi thở dài "những người dân vô tội đó phải chết oan"

"Bây giờ nén cơn tức vào trong, chính là vì tương lai khiến bọn chúng nếm thử món nợ máu này," ánh mắt hoàng tử xuất hiện một tia lạnh lẽo nói với tôi

Tôi gật đầu cũng không nói gì nhiều nữa, hoàng tử nói với xa dục " Xa Dục, tiễn bọn em một đoạn đi"

Xa Dục đương nhiên không từ chối, chúng tôi liền cáo biệt Lưu Kiến Quốc, Sau đó bảo xa dục đưa chúng tôi đến trạm vận chuyển hành khách đường dài của Tần An, sau khi đến đến đến bến vận chuyển hành khách,Xa Dục tò mò hỏi Hoàng Tử, chúng tôi đi bằng cách nào
hoàng tử chỉ vào một chiếc xe buýt có chút cũ nát đang đợi ở bên đường nói "em đã sắp xếp xong cả rồi, Xa huynh,bảo trọng"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK