Mục lục
Minh Hôn Chính Thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có mấy giây ngắn ngủi, mà Tài xế đó đã biến mất hút

Nghĩ đến đây tôi nhìn xung quanh một cái, xung quanh là một khoảng hoang vu, Nhưng mà con đường này kéo dài đến vào bên trong, Bởi vì lúc này thực sự là rất tối, nhất thời không nhìn rõ bên trong có thứ gì

Tôi vẫn đứng nguyên vị trí nhìn về phía bên trong, lúc này thấy Tôi không động đậy, người đàn ông lôi thôi đó nói với tôi "bây giờ đoạn đường bên trong, chỉ có thể do chúng tôi tự đi rồi, có điều cũng không xa nữa đâu"

Lúc này trời đã tối, tối đến mức dơ năm ngón tay cũng không nhìn rõ nữa.

Nghe thấy ông ta nói, tôi gật đầu ôm Hàn đi lên phía trước, đã đến rồi thì tiếp tục thôi

Tôi cũng không hỏi thêm gì,hoàng tử thấy tôi không hỏi ông ta thì nhỏ tiếng nói với tôi "anh Chung, người này có đáng tin không?"


Tôi nhìn hoàng tử một cái, mỉm cười nói "bây giờ đã đến đây rồi, nếu như không đáng tin, chúng ta đã bị bán rồi, ở đây trước không thấy làm sau không thấy quán, không đi theo ông ta thì còn đi được đâu chứ"

Hoàng Tử nghe tôi nói dường như cảm thấy rất có lý, vội vàng đi theo sau lưng tôi. Thế Tôi không nói chuyện, Hoàng tử cũng ngoan ngoãn đi một bên.

Con đường này rất rộng rãi, chí ít thì cũng có thể hai chiếc xe cùng lọt qua, có điều rõ ràng là đã hoang vu rất lâu, mặt đường đã bị cỏ dại che phủ kín

Ruộng đồng hai bên lại càng hoang vu lạnh lẽo, bên trong là những loài cỏ không biết tên, tốt cao hơn cả người rồi

Trong màn đêm tối đen, đi theo con đường này chưa được bao lâu, cho dù trời rất tối, Nhưng mà từ xa có thể nhìn thấy, từ xa có một ngôi nhà vuông vắn.


Xem ra, sắp đến nơi rồi

Nhưng mà khi đi trên con đường này, tôi càng hiểu rõ một câu nói, khoảng cách thì không dài nhưng thật ra có thể chạy chết ngựa, rõ ràng khoảng cách từ đây đến ngôi nhà kia không xa, nhưng chúng tôi đã đi hơn 2 tiếng đồng hồ

Sau khi lại gần, tôi thấp thoáng có thể nhìn thấy, kiến trúc này xung quanh được bao vây bởi tường cao, Tường vây chắc cao khoảng 3m, bốn góc có những công trình giống như là tháp quan sát từ xa

Nhìn thấy kiến trúc này này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là một nhà tù

Có điều, Tôi không hiểu vì sao ông già lôi thôi này lại đưa chúng tôi đến đây, vì thế tôi đi theo ông ta một lúc, cuối cùng cũng đến cửa vào, cửa vào có một cánh cửa lớn bằng thép, bên cạnh có một tấm biển viết chữ màu đen Thu hút Ánh mắt của chúng tôi.

" Bệnh viện tâm thần Phong Sơn"


Đây là một bệnh viện tâm thần, lúc này hoàng tử nói với tôi " anh Chung, không phải là ông ta xem chúng ta bị bệnh thần kinh chứ"

Tôi nheo mắt cũng không nói gì nhiều. Bởi vì tài xế đó đã nói với tôi ở đây có ma, nhưng mà trên đường, mắt Âm Dương của tôi vẫn luôn mở, Đừng có nói là ma, ngay cả một bóng dáng ma cũng không thấy

Rõ ràng, bệnh viện tâm thần này, cũng không đơn giản

Lúc này ông già lôi thôi đó đi đến cửa, sau đó nhẹ nhàng gõ mấy tiếng, cửa sắt phát ra âm thanh oang oang oang

Không bao lâu, cổng đột nhiên mở ra một lỗ nhỏ, một người mặt đầy những nếp nhăn, xuất hiện ở sau cánh cửa, sau đó dùng ánh đèn đèn sợi đốt, chiếu lên trên người chúng tôi, sau khi quan sát chúng tôi một lúc thì ánh đèn dừng ở trên người của tên lôi thôi kia " lão Tả, sao bây giờ ông mới đến, ông mà không xuất hiện, viện trưởng..."
"cái ông Lão Bạch này, nhiều lời như vậy làm gì hả, mau mở cửa đi" không đợi ông già ở sau cửa nói, Người đàn ông gọi là lão tả này cướp lời

Lời của Lão Tả cũng thật sự là có tác dụng, sau khi ông ta nói như vậy, cánh cửa sắt to lớn này được mở ra

Đúng lúc này, người đàn ông ở sau cánh cửa mặc một bộ đồ màu trắng tinh khiết, tóc hoa râm, trên mặt đã đầy những nếp nhăn, nhưng mà cả người hiện ra vô cùng có khí chất

" lão Bạch, được rồi, người tôi đã đưa đến, tiếp theo giao cho ông đó" lão Tả nói với ông già hắn gọi là lão bạc đầu

Không đợi lão bạc trả lời, lão Tả liền tự mình đi ra bên ngoài

" này.. ông không đi vào xem xem à?" ông già mặc áo sơ mi trắng hỏi lão Tả đang quay người rời đi.

" Thôi, lần này tôi đã phá lệ rồi, vốn dĩ không định nhúng tay vào chuyện này, nếu không phải..... Thôi vậy, người tôi đã đưa đến rồi, tiếp theo làm thế nào không phải là chuyện của tôi nữa" lão Tả cũng không quay người lại trực tiếp bước đi
Ông già mặc áo sơ mi trắng nhìn lưng của Lão Tả, thở dài một tiếng, sau đó đóng cửa sắt lại

Lúc này mấy người chúng tôi đều ngơ ngác, trong lòng tồn tại 1 chấp niệm, Tôi đang nghi ngờ có phải bản thân đã bị bán đi rồi không.

Sau khi ông già kia đóng cửa lại, cũng vô cùng khách khí cười với chúng tôi, sau đó quan sát sơ qua tôi và hoàng tử,cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người tôi

" Cậu là Chung Xuyên à?"

Tuy, tôi vẫn chưa hiểu đây là chuyện gì, có điều tôi có thể chắc chắn, chắc chắn đây là người của tề gia sắp xếp.

Tôi gật đầu cũng không nói gì nhiều, ông già nhìn Hàn và Hoàng Tử một cái

Sau đó nói " hai vị này, không thể đi vào bởi vì không có lời mời, vì thế không thể vào đây"

Sau khi nghe ông ta nói, Hàn bất chợt chui vào trong lòng tôi, dường như đang sợ bị " vứt đi"
Còn hoàng tử thì nói với ông già áo trắng "các ông có phải là người của Tề gia sắp xếp không? Sau lại không thể cho tôi vào chứ?"

Ông ta nói với hoàng tử "tôi chỉ quan tâm những gì tôi biết, còn cái khác tôi không quan tâm, tôi nhận được mệnh lệnh chỉ đưa Chung Xuyên vào"

Lúc ông ta nói khuôn mặt đầy ý cười, nhưng mà trong những khí tràn đầy thái độ nghiêm nghị, rõ ràng, từ trong lời nói của ông ta tôi có thể đọc được, ở đây rõ ràng không phải là một bệnh viện tâm thần đơn giản

"nếu đã như vậy... Vậy thì, tôi cũng không đi nữa, Bạch tiên sinh, phiền Ông mở cửa ra cho, chúng tôi sẽ đi" tôi nói với ông ta

Sau khi nghe tôi nói ông ta hơi thẫn thờ , sau đó mỉm cười, nụ cười này dường như có chút lạnh lẽo " chuyện này chắc là không được.."

"Còn không cho đi?" nghe âm thanh càng thêm lạnh lẽo của ông ta, âm thanh của tôi cũng bắt đầu lạnh lẽo theo
" Chung Xuyên, chắc là cậu không hiểu rõ chỗ này, ở đây không phải là chỗ cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi, bọn họ muốn đi thì được, nhưng mà cậu... e rằng là không được" thấy tôi quay người, ông ta lạnh lùng nói

Trong lời nói của ông ta rõ ràng là có uy hiếp

Hoàng tử rõ ràng cũng nghe ra từ trong lời ông ta không hề có thiện ý, "chúng tôi muốn đi mà cũng không được sao?"

Hoàng tử cau mày, tay đã thò vào trong túi áo... Đúng lúc này, ông ta nhỏ tiếng nói "người thanh niên... Có gì từ từ nói, cậu đừng có manh động như vậy"

Nói xong ông ta di chuyển vô cùng tốc Độ, động tác của ông ta vô cùng nhanh, giống như một ánh đèn loé qua, giống như một con ma vòng ra sau lưng hoàng tử, sau đó dùng một tay nắm chặt lấy cổ tay của hoàng tử, nhẹ nhàng kéo một cái

Sau đó nghe thấy tiếng hoàng tử hét lên thảm Thiết, sau tiếng kêu đó, một chiếc hộp gỗ nhỏ bị rớt ra ngoài, trong chiếc hộp gỗ nhỏ đó rơi ra ra mấy viên thuốc màu đen phát sáng
Sau khi nhìn thấy mấy viên thuốc rơi xuống đất, ông già kia hừ lạnh một Tiếng Nói "chẳng Thật thà gì cả"

Thực lực của ông ta khiến cho tôi bị chấn động, đây không phải là tốc độ một người I bình thường có thể có, Tuy khoảng Cách của chúng tôi chỉ có mấy mét, nhưng mà, e rằng không có ai có thể khống chế một người chỉ trong mấy giây ngắn ngủi

Nhìn dáng vẻ của ông già này, tôi thật sự là đã bị dọa, Bởi vì tôi biết rõ, trước đây tuy Tôi có một chút bản lĩnh, Nhưng mà đối diện với ông già này, rõ ràng tôi hoàn toàn không có đất dụng võ, huống hồ, bây giờ còn bị phế một cánh tay

Lúc này cổ tay của hoàng tử bị ông ta kìm chặt, bởi vì đau đớn, ngũ quan của hoàng tử đều méo mó lại

Có điều, hoàng tử năng lực chịu đựng cũng rất tốt, trôi qua lâu như vậy ,vẫn không hừ một tiếng, Cho dù là cả đầu đã toát mồ hôi
Sau một thời gian cân bằng lại, tôi vội vàng cười trừ, nói với ông già đó " Bạch lão gia,hiểu...hiểu nhầm... Chúng ta có gì từ từ nói, việc gì phải động tay động chân như thế này, Ông nói có phải không?"

Thấy thái độ của tôi đã thay đổi hoàn toàn, ông ta liền buông lỏng hoàng tử, lúc này hoàng tử Tuy là tính khí rất tốt, nhưng mà người bình thường tính khí tốt, một khi bị ai đó chọc tức, thường thì sẽ trở nên rất đáng sợ

Mắt của hoàng tử ửng đỏ, nhìn ông già kia, trên mặt viết rõ hai chữ phẫn nộ, lúc này tôi vội vàng nói với hoàng tử "Đây là địa bàn của họ, nhỏ không nhẫn nhịn, là thành to chuyện đấy, đợi chúng ta làm rõ tình hình chỗ này rồi hãy tính, đừng quên mục đích chúng ta đến đây"

Hoàng tử nghe tôi nói thì ánh mắt vẫn phẫn lập tức đỡ hơn rất nhiều

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK