Mục lục
Minh Hôn Chính Thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii



 


Đột nhiên tầng dưới truyền tới một loạt tiếng động.


Sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng hét của Xa Dục: "Đại... Đại ca!! Đừng.... Đừng bắn!"


Nhưng ngay lập tức lại có tiếng súng nổ, kèm theo tiếng khóc đến váng trời của Xa Dục. Bọn họ đã gặp phải chuyện gì rồi?


Tôi không dám chậm trễ thêm nữa. Nhìn chiếc khóa bạc trong tay. Dù sao thì Liêu Tinh Thiên cũng sẽ bị khóa trong chiếc khóa này. Mấy câu hỏi về ông già kia có thể để sau rồi hỏi cũng được. Tôi vô thức tra chìa khóa vào khoá trấn hồn của Liêu Tinh Thiên.


Sau đó, tôi dùng dao cắt đầu ngón tay của mình, và rỉ máu lên trên ổ khóa. Trên mặt khoá lập tức loé lên ánh sáng đỏ chói. Bất ngờ hơn là chìa khoá và ổ khoá cũng hợp nhất với nhau thành một luôn.


Đồng thời hoa văn hình người đang quỳ đeo gông kia cũng lập tức biến mất?? 


Chuyện quái gì đang xảy ra thế, mặt chiếc khóa bạc lúc này chỉ còn đường tơ máu đỏ ngoằn ngoèo... Đột nhiên tôi lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy lên trên tầng hai này.


    


Nghe tiếng động, tôi nhăn mày lại. Rõ ràng đây không phải tiếng chân của một người, mà là nhiều người cùng lao lên.


Nghĩ đến những lời kia của Liêu Tinh Thiên, tôi sợ hãi và giấu cái khóa bạc vào trong cổ áo. Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bị ai đó đá sầm một cái mở toang ra.


Gần như lập tức có một nhóm người mang súng lao vào, bọn họ chĩa súng vào tôi và hét: "Quỳ xuống! Cấm di chuyển!!"


Tôi bị doạ đến són tiểu. Cái cảnh tượng từ nhỏ chỉ có thể thấy trong phim này, thế mà bây giờ lại trực tiếp được làm nhân vật chính luôn. Tôi cảm thấy chân mình mềm oặt,cả người khuỵu xuống mặt đất. Hai tay rất chuyên nghiệp ôm chặt lấy đầu, hét to vào mặt họ: "Đừng bắn!! Là người mình! Người phe mình!!" (Ông CX quên mất là hồi ở nhà Thi Nhài cũng bị thế này rồi thì phải?!)


Lúc này, mặt của Vạn Thạc Minh đen như đít nồi, cứ như thể ai đó mắc nợ anh ta cả tỉ đồng vậy. Anh ta lao đến bên cạnh tôi, ấn nhẹ lên trán tôi rồi hỏi: "Anh đang làm cái quái gì ở đây?"


Tôi lập tức bật chế độ giả ngu. Tôi nhìn Vạn Thạc Minh và nói: "Tôi... tôi không biết. Không phải là anh bảo tôi lên đây sao???" Vạn Thạc Minh nhăn mặt, sau đó thay vì nhìn tôi, anh ta lại nhìn khắp căn phòng.


Sau đó anh ta lại cau mày, hỏi tôi: "Vừa nãy anh có thấy ai ở đây không?"


    


Tôi vẫn giả ngu gật đầu với Vạn Thạc Minh: "Tất nhiên là có rồi. Tôi nhìn thấy anh đó, sau đó anh đánh ngất tôi. Khi nãy vừa tỉnh dậy thì lại thấy anh đạp cửa xông vào."


Nghe lời tôi nói, rõ ràng Vạn Thạc Minh không tin cho lắm, anh ta quay lại nói gì đó với nhóm cảnh sát, bảo bọn họ đưa tôi xuống tầng.


Dường như Vạn Thạc Minh vẫn muốn tìm thứ gì đó trong căn phòng. Tôi biết anh ta đang truy tìm linh hồn của Liêu Tinh Thiên, chẳng trách mà anh ta chịu nhịn tôi. Lần này đến có phải muốn giúp thật đâu, còn đem theo người đến, rõ ràng là vì mục đích riêng.


Nghĩ tới đó tôi liền đi xuống cầu thang, lúc này toàn bộ đèn trong biệt thự đều được bật lên trông rất rực rỡ. Sát khí nồng nặc ban đầu đều đã tan biến.


Dưới tầng hình như rất 'náo nhiệt'. Có không ít người toàn thân trang bị đầy đủ các thiết bị. Trên sàn còn có hai thi thể nằm trong vũng máu, một người là người phụ nữ bí ẩn, còn người kia chính là Lưu Vĩ Cường giả.


Còn bốn sát thi mặc váy đỏ dưới tầng hầm, lúc này chúng đang bị bọc như bánh chưng, kèm theo bao nhiêu là bao nhiêu bùa chú dán bên ngoài.


Ngoài những người mặc đồng phục cảnh sát ra, thì cũng có thêm vài người mà tôi nhận ra nữa. Đột nhiên có hai người đàn ông lớn tuổi tóc bạc đi tới. Bọn họ đều mặc áo choàng dài, nhìn có vẻ không phải người bình thường.


  


"Chung Xuyên! Chung Xuyên!! Cậu đã chết dí ở xó nào thế?? Tôi cứ tưởng cậu chết rồi cơ?" Lúc này, Xa Dục vừa thấy tôi liền gào lên.


Sau khi thấy Xa Dục, tôi liền tùy tiện trả lời bậy giống y như khi nãy nói với Vạc Thạc Minh. Sau khi nghe tôi nói xong, Xa Dục lại nói: "Cái tên này, đúng là chỉ có giỏi kéo chân người khác thôi. Khi nãy nếu như không có hai vị đại sư đi qua tương trợ, lần này chúng ta đã xui tận mạng rồi."


Vừa nói Xa Dục vừa chỉ vào hai ông già mặc áo choàng kia.


Hai người đó nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt của họ sắc lẹm, cứ như mắt của đại bàng vậy.


Họ cứ nhìn như vậy làm tim tôi đập liên hồi. Tôi sợ rằng họ sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Liêu Tinh Thiên. Mặc dù tôi không biết hai ông già này là ai, nhưng có một điều mà tôi chắc chắn. Bọn họ là người của Thiên Sư Đường, không lẽ đây chính là người mà muốn Liêu Tinh Thiên phải chết?


Mặc dù tôi không biết bên nào mới là người tốt, bên nào mới là kẻ xấu. Nhưng ít ra tôi có thể khẳng định là Liêu Tinh Thiên sẽ không hại tôi.


Thấy họ vẫn đang dán mắt vào mình, tôi mới ngượng ngùng cười nói: "Vậy thì phải đa tạ hai vị tiền bối rồi."


Thấy tôi chịu mở mồm, một trong hai ông già kia cười toe toét vẫy tay với tôi: "Cậu là Chung Xuyên?"


Thấy họ biết tên mình, tôi liếc sang Xa Dục, cậu ta ngay lập tức lắc đầu nguây nguẩy biểu thị không nói cho họ biết tên của tôi.


Thấy tôi ngạc nhiên, ông lão kia cười rồi lại nói: "Không có gì đáng ngạc nhiên cả, muốn biết tên của cậu dễ thôi. Cậu là một người nổi tiếng mà."


"Người nổi tiếng? Tôi? Có lẽ ông nhận lầm người chăng?" Tôi ngượng ngùng nói.


"Chẳng nhẽ lại không nổi tiếng sao?? Cậu mới bị ông chủ kia đăng cảnh cáo trước 'toàn dân' trên vòng bạn bè Wechat cơ mà." Không chờ ông cụ kia lên tiếng, Xa Dục đã lanh chanh cướp lời.


Sau khi nghe Xa Dục nói vậy, tôi liền lườm cậu ta cháy mặt nhìn. Lúc này Vạn Thạc Minh đã đi xuống cầu thang, trông mặt anh ta vẫn rất khó ở. Anh ta đi đến chỗ hai ông già kia và khẽ nói gì đó.


Bọn họ vừa nói chuyện vừa thỉnh thoảng liếc về phía tôi, rõ ràng là đang nói xấu nhau mà. Con mẹ nó. Chẳng nhẽ thằng cha này lại muốn báo cáo tôi nữa à.


    


Ba người kia cứ thậm thà thậm thụt. Tôi lén lút thì thầm hỏi Xa Dục xem ban nãy đã xảy ra chuyện gì.


Xa Dục nói với tôi rằng ngay sau khi ba người xuống tầng hầm, bốn sát thi kia đã đứng sẵn chặn cửa. Lưu Vĩ Cường giả với người phụ nữ liên tục điều khiển sát thi muốn vật chết cả ba thằng.


Vạn Thạc Minh với Tề Đồng có vẻ như chỉ có thể miễn cưỡng chống cự một lúc, chứ không thể đánh lại được. Nhưng sau đó thì tôi nhận ra rằng hai người họ đang cố tình giả vờ để dẫn Lưu Vĩ Cường giả với người phụ nữ kia ra ngoài. Chỉ cần bọn chúng đi lên, chắc chắn bị hai ông già kia tóm cổ cả lũ luôn.


Sau đó hai ông già này rất nhanh liền khống chế được bốn cái sát thi. Nhưng xui xẻo thay, trong lúc hỗn loạn, Lưu Vĩ Cường giả lại tóm được Xa Dục đang nhảy loạn như cào cào kia.


Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì đã bị cảnh sát bên ngoài ùa vào tập kích. Cảnh sát không chần chừ bắn chết Lưu Vĩ Cường giả với người phụ nữ luôn.


"Cả hai người này đều đã chết? Vậy Lưu Vĩ Cường thật thì sao? Có phát hiện ra tung tích của ông ta không?" Tôi nhìn Xa Dục hỏi.


Xa Dục không nói gì mà chỉ nhún vai. Điều đó có nghĩa là không tìm thấy gì rồi?


Lúc này, Vạn Thạc Minh với hai ông già tóc trắng đã nói chuyện xong. Một trong hai ông già kia đi thẳng về phía tôi.


Bởi vì trong lòng có quỷ nên tôi giật thót, lập tức trở nên vô cùng khẩn trương. Chỉ biết mỉm cười lúng túng nhìn ông ta.


Ông ta nói với tôi: "Tiểu Chung, cậu đang lo lắng điều gì sao?"


"Cái tên mặt liệt đó...?" Ngay khi tôi vừa nói, thì thấy cách gọi của mình không phù hợp. Lập tức sửa lại: "Tôi không phải là bị ai đó báo cáo nặc danh đó chứ, báo cáo đúng tội thì thôi, nhưng nếu người ta có chủ ý thì... Tôi không chắc nữa."


Nghe thấy tôi nói vậy, ông cụ mỉm cười và nói: "Cứ thư giãn đi, Thạc Minh chỉ là giải thích mọi chuyện ở đây cho chúng tôi thôi. Cậu nghĩ nhiều rồi."


Ông ấy nói như vậy, chẳng biết có thật hay không. Dù sao tôi cũng đếch có tin. Nhưng mà lúc này cho dù tôi không phục, thì trên mặt cũng vẫn phải biểu hiện như mình tin lắm không bằng.


"Tiểu Chung, cậu thực sự không nhìn thấy hồn ma nữ mà ở trên lầu sao?" Ông già này cũng không vòng vo nữa mà hỏi thẳng tôi.


    


Tôi gật đầu với ông ta rồi nói: "Không có, tôi cũng đang muốn tìm cô ấy đây."


Khi tôi trả lời, ông già tóc trắng nhìn thẳng vào mắt tôi, cứ như đang đánh giá xem tôi có nói thật hay không vậy. Trong lòng tôi lại một lần nữa dấy lên sự lo lắng.


Sau khi nhìn tôi một lúc, ông lão khẽ mỉm cười và nói: "Nếu cậu thật sự chưa nhìn thấy, thì hãy quên nó đi. Nhưng nếu cậu đã nhìn thấy hồn ma nữ đó rồi, cậu bắt buộc phải liên lạc với chúng tôi. Đó là một Sát Quỷ bậc ba rất nguy hiểm và xảo quyệt. Ngay cả khi hai người điều khiển kia đã chết, cô ta cũng có thể tự mình nuốt chửng những sát quỷ khác và tiến hóa lên bậc bốn. Một khi trở thành Sát Quỷ bậc bốn, cô ta có thể ký sinh vào người sống. Thậm chí còn hút máu vật ký sinh và nuốt chửng hoàn toàn linh hồn để thay thế người bị ký sinh."


Sau khi nghe những lời của ông lão tóc trắng, đã đầu tôi lập tức tê rần. Liêu Tinh Thiên sẽ hại tôi sao?? Không... Sẽ không đâu...?


Tôi nghĩ có thể ông ta chỉ đang hù doạ tôi thôi. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy những gì ông ta nói rất có lý cơ chứ?


Lát nữa tôi nhất định phải hỏi cho ra nhẽ mục đích của Liêu Tinh Thiên. Nếu không, nhỡ tôi bị cô ta kiểm soát cơ thể, vậy thì tôi thực sự chết oan rồi.


Tôi không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Nên liếc nhìn sang bên cạnh hỏi ông già tóc trắng kia: "Tiền bối, hai người này là ai? Bọn chúng cũng chính là người hại chết bố mẹ tôi."


    


Nghe tôi nói vậy, ông già tóc trắng vẫy tay với tôi, ý muốn bảo tôi qua bên đó. Tôi gật đầu và đi theo, đến bên cạnh hai cái thi thể trong vũng máu kia.


Thời điểm này, lớp da trên khuôn mặt của Lưu Vĩ Cường giả đã bị lột ra. Tôi chưa từng gặp người đàn ông và người phụ nữ này. Ông già với mái tóc trắng bước đến bên cạnh thi thể, rồi lật cánh tay trái của cái xác lên. Đập vào mắt tôi là một một biểu tượng hoa văn trông rất quen mắt.


Hoa văn đó là hình một người đàn ông đeo gông đang quỳ. Sau khi nhìn thấy nó, tôi lập tức nghĩ ngay đến hoa văn trên khóa bạc. Toàn thân sững sờ.


Tôi nhìn ông lão tóc trắng và hỏi: "Đây là...??"


__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK