Mục lục
Minh Hôn Chính Thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii


Tề Đồng gật đầu nói: "Đúng vậy, Chung Xuyên với Xa Dục đến đây để giúp chúng tôi."


Nhân viên bảo vệ nhìn chúng tôi một cách lúng túng. Xa Dục nhìn thấy vẻ hãi hùng trên mặt cậu an ninh kia, anh ta liền bước vài bước tới và nói: "Bây giờ cậu tin rồi chứ?"


Nhân viên bảo vệ gật đầu, rồi cười nói với Xa Dục: "Hihi, vị đại ca này, tôi đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn. Anh bỏ qua cho tôi nhé."


Lúc này, tên mặt lạnh Vạn Thạc Minh liếc nhìn chúng tôi một cái. Sau đó nói với Tề Đồng: "Đồng Đồng, đi thôi."


Tề Đồng gật đầu, vẫy tay gọi chúng tôi đi theo.


Vừa đi vào cửa, một người đàn ông mặc vest liền tiến đến và nói với Vạn Thạc Minh: "Cậu Vạn, cuối cùng cậu cũng đến rồi."


Nhìn bộ dạng của người đàn ông này, anh ta có lẽ quản lý ở đây. "Những người trong tòa nhà này đã được đi tản hết chưa?"


Người quản lý gật đầu như giã tỏi và nói với Vạn Thạc Minh: "Bọn họ đều biết rằng hôm nay là mười lăm âm, nên ai cũng không dám ở lại, đều rời đi từ sớm rồi. Bây giờ ở đây chỉ có tôi, và 4 nhân viên bảo vệ thôi."


Vạn Thạc Minh gật đầu và nói với người quản lý: "Vậy giờ chúng ta lên sân thượng thôi."


Người quản lý gật đầu đồng ý ngay, chúng tôi cũng nhanh chóng đi theo. Vạn Thạc Minh thấy chúng tôi muốn theo thì dừng lại nhìn chúng tôi và nói: "Hai người ở lại tầng dưới, canh giữ cửa đi."


"Ý gì vậy? Chúng tôi đến không phải là để giúp anh à?" Tôi nói với Vạn Thạc Minh.


"Các cậu ở yên dưới này đã là hợp tác với tôi rồi. Đừng có cản trở chúng tôi." Vạn Thạc Minh nhìn chúng tôi với vẻ khinh bỉ, rồi đi về phía thang máy.


Ây da. Tôi sắp máu nóng trào lên đỉnh đầu rồi, kiềm chế méo nổi rồi. Lúc này Xa Dục lại kéo tôi và nói: "Anh có bị ngu không đấy, lèo nhèo với hắn ta làm gì. Chúng ta chỉ cần ở đây một đêm. Mà còn ăn không được một trăm điểm. Hay anh cứ muốn lao lên trên đó dành nhau tìm chết? Họ tìm đến Thiên Sư Đường chứ không đến gặp chú Cung, anh có biết tại sao không?"


Tôi ngạc nhiên nhìn Xa Dục nói, Xa Dục lại nói với tôi, "Đó là vì con ma này rất khó xơi. Anh thấy chúng ta nhất thiết phải lao lên đấy sao?"


Nghe những lời của Xa Dục, tôi thấy cũng có chút đúng. Chúng tôi liền quay người đi ra quầy lễ tân ngồi.


Cho đến hơn 9 giờ tối, hệ thống liên lạc của bộ phận an ninh reo lên. Trong điện thoại vang lên giọng nói của Vạn Thạc Minh. Anh ta yêu cầu tôi và một nhân viên bảo vệ đi lên tầng mười, kiểm tra xem có gì bất thường không.


Sau đó lại nói vẫn để Xa Dục tiếp tục ở dưới chờ, nếu có bất kỳ tình huống bất thường nào thì phải kịp thời báo lại cho anh ta. Haizzz. Hết cách, ai bảo anh ta là ông chủ chứ. Chúng tôi chỉ có thể làm theo thôi, tôi gọi một nhân viên bảo vệ và đi về phía thang máy.




Lúc này, nhân viên bảo vệ lo lắng hỏi tôi tôi: "Sư phụ, sẽ... sẽ không có nguy hiểm gì chứ? Tôi trên còn mẹ già, dưới còn con thơ."


Tôi mỉm cười với anh ta và nói: "Anh cứ yên tâm. Hai người ở trên kia là những bậc thầy rất nổi tiếng, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."


Mặc dù tôi chẳng ưa gì tên Vạn Thạc Minh kia, nhưng anh ta vẫn là kỹ năng săn ma đầy mình. Dù sao thì, vụ Thôn Kim Quý kia anh ta cũng phẩy tay cái là xong mà. Tôi có gì mà phải lo lắng chứ.


Nhìn thấy vẻ tự tin của tôi, nhân viên bảo vệ cũng thả lỏng được một chút, bước vào thang máy và trực tiếp nhấn tầng mười.


Lúc sau, anh ta lại e dè nói với tôi: "Sư phụ, thực sự sẽ không có vấn đề gì sao?"


Tôi không hiểu tại sao anh ta lại lo lắng đến thế, nên tôi hỏi lý do. Sau đó nhân viên bảo vệ nói với tôi, mọi người trong toàn tòa nhà đều đồn đại. Vào ngày mười lăm tháng này, sẽ có người chết trên tầng mười.


Tôi kỳ quái hỏi tại sao lại có lời đồn như vậy. Nhân viên bảo vệ nhìn tôi và nói với tôi: "Bởi vì có một quy luật như vậy kể từ khi người đầu tiên chết. Người đầu tiên chết trên sân thượng, người thứ hai được phát hiện chết ở tầng 18, mỗi một tháng đều tuần tự có người chết như vậy. Đến tháng này là đã tới tầng thứ mười rồi."


Ngay khi nhân viên bảo vệ vừa nói xong, tiếng thang máy reo lên. Tôi lại hơi hãi mà rón rén bước ra ngoài. Có lẽ là vì mấy lời nhân viên bảo vệ vừa nói.


Tôi thực sự cảm thấy có gì đó sai sai ở đây. Không khí nơi này lạnh lẽo một cách lạ thường. Tôi đẩy một chút âm khí lên mắt, mắt tôi ngay lập tức truyền đến cảm giác mát lạnh vô cùng dễ chịu.


Khi tôi mở mắt ra, tôi vẫn không thấy bất kỳ luồng sát khí nào. Ngược lại, nó vẫn giống như khi tôi chưa mở mắt âm dương, điều này chứng minh rằng ở đây hoàn toàn sạch sẽ.


Tôi tự mắng bản thân vì tin cậu bảo vệ kia quá dễ dàng, thần hồn át thần tính. Tên mặt lạnh Vạn Thạc Minh kia từ đầu đã đi thẳng lên sân thượng, điều đó cho thấy anh ta đã nắm chắc rằng con ma sẽ xuất hiện trên sân thượng.


Sau một hồi suy nghĩ như vậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi quay lại nhìn nhân viên bảo vệ, hai chân của cậu ta đang run lên vì sợ. Tôi liền trấn an cậu ta: "Người anh em này, anh yên tâm đi. Có tôi ở đây, anh không cần phải sợ đâu."


"Sư phụ?? Anh... chẳng nhẽ anh không cảm thấy sau khi chúng ta ra ngoài liền có cảm giác nơi này âm khí bao trùm rất kinh dị à??" Bảo vệ run rẩy nói với tôi.


Tôi hiểu cảm giác của anh ta. Mặc dù mắt âm dương không hề nhìn thấy gì, nhưng cảm xúc của cơ thể hẳn là cũng không sai được. Dường như nơi này thực sự có chút vấn đề. Tôi bảo cậu an ninh đi sát theo mình, rồi tiếp tục đi sâu vào bên trong hành lang.


Cấu trúc của tòa nhà này hơi giống với chữ "hồi" (回), tất cả các phòng đều hướng ra lối đi ở giữa.


Vì không có ai. Nên đèn trong hành lang đều tắt hết, chỉ có một vài đèn khẩn cấp màu xanh lá cây là được bật lên. Ở đây yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình đang vang khắp các bức tường.



Nhưng sau khi đi được vài bước, tôi đột nhiên thấy có gì đó không đúng. Bởi vì, về mặt logic, đáng nhẽ phải là tiếng bước chân của hai người chứ.


Lúc này lại chỉ có tiếng bước chân của tôi vâng lên trong hành lang, tôi lập tức quay ngoắt người lại.


Da đầu tôi tê rần rần, bởi vì lúc này không có ai phía sau tôi cả?


Nhân viên bảo vệ kia đâu rồi?


"Anh gì ơi! Anh ơi!" Tôi gom hết tí tẹo lòng can đảm hét lên gọi hai lần. Tuy nhiên, vẫn không ai trả lời tôi.


Tôi tự nhủ với mình không thể để cậu bảo vệ kia gặp chuyện. Vì vậy, tôi cầm đèn pin quay lại, không lâu sau tôi liền nghe thấy tiếng kẽo kẹt mở cửa từ một căn phòng ở phía bên kia.


Tôi quay đầu lại nhìn, nghĩ rằng anh trai an ninh kia đi đường tắt chăng? Quả nhiên, tôi thấy có một bóng đen lướt vào căn phòng đó, rồi sau đó đóng cửa lại.


Nhìn thấy vậy, tôi quay lại lần nữa và đi về phía căn phòng nơi cánh cửa vừa đóng kia. Sau khi đến gần, tôi soi cánh cửa bằng đèn pin. Hóa ra đây là nhà vệ sinh công cộng của tầng này.


Có lẽ là nhân viên bảo vệ kia sợ quá nên cần vào nhà vệ sinh giải quyết thôi. Tôi cũng không cần phải suy diễn linh tinh sợ hãi cái gì. Trong quyển thợ săn ma có ghi "Quỷ chi, sát dã, vô sát chi quỷ, nãi vi hồn, vô cụ dã." Có nghĩa là: Phàm là quỷ, sẽ có sát khí. Quỷ mà không có sát khí, thì chỉ là linh hồn bình thường. Không cần sợ hãi.


Mắt âm dương của tôi cũng đã nhìn hết một lượt rồi, ở đây ngoài cái không khí hơi kinh khủng ra, thì cũng không có tí sát khí hay hung khí nào cả. Nên ở đây không thể có quỷ được.


Nghĩ đến đây, tôi nói vọng vào nhà vệ sinh: "Anh gì ơi. Anh muốn đi vệ sinh mà cũng không nói với tôi một tiếng. Thật doạ chết tôi rồi đó?"


Tuy nhiên, lúc này lại không có ai trả lời tôi cả, tôi lại hét lên nhưng vẫn không có hồi đáp. Tôi vặn tay nắm cửa và cố gắng đẩy cửa vào.


Tuy nhiên, ngay khi tôi muốn mở cửa, tôi cảm thấy như có ai đang giữ tay nắm cửa bên trong, không cho tôi mở cửa.


"Anh bảo vệ, anh đừng trêu tôi nữa? Người doạ người cũng sẽ có người bị sợ chết đấy!". Tôi lại hét lên, lần này vặn được tay nắm cửa rồi, nhưng người đó dường như lại đang tì người vào giữ cửa.


Lúc này, bên trong vâng lên tiếng kính bị đập vỡ. Tôi lập tức có linh cảm không tốt. Cũng không còn có thể quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, tôi lùi lại vài bước, lấy đà giơ chân chuẩn bị đạp cửa.


Nhưng ngay khi chân tôi chuẩn bị đá vào cánh cửa, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra, cánh cửa trực tiếp mở ra, tôi mất đà, không kịp thu chân lại mà phịch một cái, làm luôn phát xoạc dọc ở cửa.


Lúc này, những giọt nước mắt đau đớn của tôi trực tiếp tuôn ra ào ào, hai tay tôi ông lấy cậu nhỏ... Đây là vỡ trứng trong truyền thuyết?


Bây giờ tôi thực sự được trải nghiệm rồi. Thật con mẹ nhà nó đau vờ lờ đau. Một nỗi đau thốn tận óc.


Tuy nhiên, lúc này lại có một luồng gió thổi trực tiếp vào bên trong cổ áo tôi. Tôi rùng mình nhanh chóng đứng dậy. Nếu như nhân viên bảo vệ kia vừa mới nhảy cửa sổ từ tầng mười xuống. Vạn Thạc Minh sẽ xé xác thôi mất.


Tôi cầm đèn pin lên và vội vã bước vào bên trong. Cửa sổ phòng tắm vẫn đang đóng chứ không bị vỡ, tôi liền thấy nhẹ nhõm.


Vài giây sau, tôi lại cảm thấy có một sự "mát mẻ" đang dâng lên từ phía sau tôi. Nếu như tất cả các cửa sổ đều được đóng lại rồi, vậy những cơn gió kia từ đâu ra? Tôi nuốt nước bọt, cả cơ thể bắt đầu run lên bần bật.


Lúc này, cửa phòng vệ sinh bị đóng sầm lại, và rồi dường như còn có tiếng khóa cửa nữa?


Không phải ma? Nhất định không phải ma!


Tôi cứ tự an ủi trong lòng, nghĩ rằng khi tôi đi vào, cánh cửa là mở vào bên trong, vậy lúc đó có khả năng có người nấp sau cánh cửa?


Nhưng vấn đề là, tại sao anh ta lại phải trốn đằng sau cánh cửa? Chơi trốn tìm với tôi à?


Lông gà lông vịt trên người tôi dựng đứng hết cả lên. Tôi cắn răng tự nhủ. Chết thì chết. Sau đó quay lại chạy thẳng ra cửa. Nhưng lại không có ai ở cửa cả.


Thật sự con mẹ nó, tôi thực sự gặp quỷ rồi? Lại còn gặp trong một phòng vệ sinh lớn như này??


Lúc này, luồng gió âm kia lại không biết từ đâu thổi tới làm tóc tôi bay loạn hết lên. Khi tôi vẫn còn đang kiểm tra cánh cửa, tôi lại cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm đằng sau lưng tôi.


Mẹ nó, bình thường nếu có cảm thấy như vậy, thì thực sự là có người đang nhìn chằm chằm vào tôi đấy?


Tôi lập tức quay lại nhìn, sau đó tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm, đó không phải là ai khác cả. Chỉ là một tấm gương thôi, mà người trong gương chính là chính tôi.


Tôi thở phào một hơi. Sau đó tôi quan sát cái gương một chút. Tim tôi đột nhiên đập "thịch" một cái.


Tôi gần như đứng chết ngất khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Cái người đang cười một cách giả tạo ở trong gương kia giống là tôi thật đấy. Nhưng tôi lúc này đâu có đang cười đâu???



___________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK