Nhìn nàng ta giãy dụa trong tay mình đến gần chết, Si Diệu Thâm cảm thấy khá vui vẻ.
Khi nghe thấy có chút động tĩnh bên ngoài, hắn ta dừng lại một chút, suy nghĩ một lúc, rồi vẫn buông tay.
"Thôi được, nghĩ đi nghĩ lại thì xem ra ngươi cũng khá thú vị, cứ để ngươi sống sót vậy, nhưng..."
Hăn ta lại cười nhẹ: "Dù sao ta cũng phải giúp A Hoàn chúng ta lấy lại một số thứ, như vậy mới xứng đáng với những tổn thương mà A Hoàn nhà chúng ta đã chịu, phải không?"
Hắn ta nhấc tay bấm huyệt của Sở Hoa Nhân, nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng ta, chậc chậc hai tiếng: "Chọn cái này vậy, trông cũng không tồi."
Hắn ta nhanh chóng lấy những thứ cần thiết, tìm một cái hộp bên cạnh để đồ vào, giơ tay rửa sạch trong nước, cười nhẹ nhỏ giọng nói: "Sở Trắc Phi, ta để ngươi sống sót, cũng không nên lấy oán trả ơn ah, nếu không lần sau có thể sẽ là mộ phần mọc đầy cỏ mất."
Nói xong, hắn ta thuận tay giải huyệt, xoay người một cái rời đi, nhập vào trong đêm tối.
Không lâu sau, Thụy Vương bước vào cửa phòng, vốn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh, khiến hắn giật mình một cái.
Nhanh chóng chạy đến sau bình phong, lập tức nhìn thấy Sở Trắc Phi đã chìm dưới nước, sững sờ một lát, lấy lại tinh thần vội vàng tiến lên, lớn tiếng kêu ngươi: "Người đâu! Người đâu! Nhanh, gọi thái y tới!"
Đèn đuốc được thắp sáng trưng khắp phủ Thụy Vương, hỗn loạn và hoảng sợ.
Ninh Hoàn sau khi ăn tối nghỉ ngơi một lúc, điều chỉnh tốt tâm trạng, lại nói một tiếng với Vân Chi đang vui vẻ tắm cho Thất Diệp, mới cầm cuốn tranh mới mua đi chậm rãi về phòng vẽ.
Đi qua hành lang hẹp, vừa đến sân, theo thói quen nhìn lên bầu trời, không ngờ nhìn thấy tinh tú trong đêm lại đột nhiên dừng lại, cúi người lấy ra đồng tiền, bói một quẻ tại chỗ, biểu hiện có chút thay đổi.
Không tốt lắm, gần đây có vẻ có biến động.
Hạn hán? Lũ lụt? Hay là đê Bồ Giang vỡ?
Quẻ tượng này thật sự rất kỳ lạ.
Ninh Hoàn nhíu chặt mày, do dự một lúc, nghĩ mãi cuối cùng vẫn tạm thời để tập tranh vẽ xuống.
Quay về phòng lấy lò hương, lại đi xa một chút để đốt hương dược phòng Si Diệu Thâm, sau đó chọn một chỗ đủ rộng trong sân ngồi xếp bằng, ngước nhìn bầu trời nghiên cứu.
Tuyên Bình Hầu phủ sớm đã tắt đèn, Sở Dĩnh tựa vào cửa sổ, sau lưng hắn là căn phòng tối om, ánh sáng của sao trời lướt qua đôi mắt.
Một lúc sau, hạ mắt xuống, ngón tay vô thức siết chặt thanh kiếm trong tay.
Gió mát của đêm hè thổi qua, nhẹ nhàng như một tấm lụa mỏng, mang theo chút oi bức khó chịu.
Sở Dĩnh đứng trước cửa sổ một hồi lâu, nghiêng người bước ra ngoài.
Phồn Diệp cùng Thủy Trúc đứng gác đêm liếc nhau, bước nhỏ theo sau.
Phúc Yên đường của Tuyên Bình Hầu phủ là chỗ ở của Sở lão phu nhân Văn thị, kể từ khi lão Hầu gia qua đời, bà ít khi ra khỏi phòng, cũng ít quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ khi Sở Nhị phu nhân, đứa con dâu thứ này của bà nhảy nhót quá lợi hại, bà mới xuất hiện để quản lý một vài việc.
Trừ việc đó ra, mỗi ngày bà chỉ một lòng một dạ trước Phật cầu phúc cho chồng và con trai đã khuất, niệm niệm kinh thư, lần lần chuỗi tràng hạt, đã không còn quan tâm đến những chuyện bên ngoài cửa sổ.
Khi Sở Dĩnh đến, bà vừa mới thắp vài nén hương vào bình hương nhỏ ba chân trước bàn thờ Phật.
Đã gần sáu mươi tuổi, làn da chùng nhão hơi sa xuống, không còn thấy được vẻ dũng mãnh sảng khoái khi còn trẻ theo trượng phu tròng quân, trong hương Phật ngày đêm, càng lúc càng hiện rõ vẻ hiền từ, nhân hậu.
Sở Dĩnh đứng bên cạnh cửa sổ nhỏ được kéo lên, trước màn lụa xanh, gọi một tiếng "mẫu thân".
Sở lão phu nhân mời hắn vào phòng bên ngoài ngồi, lão ma ma đưa trà nước, rồi dẫn người lui xuống, để lại hai mẹ con ở trong phòng chính nói chuyện.
"Đã trễ thế này, sao còn chưa nghỉ ngơi?"
Sở lão phu nhân nói: "Ngươi hàng ngày phải dậy sớm lên triều, lại còn phải lo lắng chuyện quân doanh, nên chăm sóc bản thân mới phải."
Sở Dĩnh hạ mi, hơi lắc đầu, rồi lại nâng mắt nhìn ngọn nến trên giá đèn: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn đến đây ngồi với mẫu thân một lát."
Sở lão phu nhân bình tĩnh nhìn hắn.
Trên chiếc ghế bằng gỗ lim, chàng trai đoan đoan chính chính ngồi thẳng tắp, mặt mày tinh xảo trời sinh nhưng lại mang theo vẻ lãnh đạm, dù đã được nuôi dưỡng trong giàu sang phú quý suốt mười mấy năm cũng không hề giảm bớt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, mười mấy năm đã qua.
Sở lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài, mỉm cười nói: "Chắc là có chuyện gì mới khiến ngươi đêm hôm khuya khoắt đến đây ngồi với ta."
Sau một khoảng lặng, bà lại từ từ nói: "Là ngươi lại cảm thấy khó chịu trong lòng, muốn nói chuyện với ta?"
Tác giả có lời muốn nói:
Mối quan hệ nhân vật, Sở gia:
1. Sở lão hầu gia (đã qua đời), thê tử: Sở lão phu nhân
2. Sở Đại (con trai của lão phu nhân, đã qua đời không xuất hiện hoặc miêu tả), Sở Nhị gia (con thiếp thất, thê tử: Sở Nhị phu nhân Tô thị, con cái: Sở Trường Đình và Sở Hoa Nhân), lão tam Sở Dĩnh (hiện là Tuyên Bình Hầu, chưa kết hôn.)