Cô hơi rũ tầm mắt, lấy ngân châm và dao đã chuẩn bị, tĩnh tâm tập trung.
Di An trưởng công chúa không dám nhìn nhiều, quay lưng lại, hai tay chống lên bàn tròn, nắm chặt tấm vải lụa mỏng trải trên bàn, đầu ngón tay trắng bệch.
Khi ngửi thấy mùi máu càng lúc càng nồng nặc, cả người căng thẳng, gân cổ cũng nổi lên.
Khác với sự căng thẳng của Di An trưởng công chúa, tâm trí của Ninh Hoàn vẫn khá bình tĩnh, không hấp tấp mà sử dụng thứ trong bát để dẫn dắt, máu của chồn Thất Diệp và Hồi Xuân lộ sau khi cải tiến đã thể hiện sức hấp dẫn khó cưỡng.
Con cổ trùng rất nhanh đã lộ ra dấu vết nhỏ, cô nhanh chóng chích kim, quá trình diễn ra thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng.
Thời gian trôi qua từng giọt máu rơi xuống tí tách, khoảng ba khắc sau, Ninh Hoàn cuối cùng đã chích trúng con cổ trùng đang nhô đầu lên.
Thất Diệp đang ngồi chổm hổm chờ lập tức nhảy tới, há miệng muốn cô cho ăn.
Ninh Hoàn dùng ngân châm kẹp con cổ trùng cho vào miệng nó, nó nhai tạo ra tiếng kêu lép nhép, Ninh Hoàn ho nhẹ một tiếng, tập trung khâu và băng bó lại miệng vết thương cho Ngụy Lê Thành.
Cuối cùng lại đổ thêm ít hồi xuân lộ chưa pha loãng vào miệng hắn.
Sau khi làm xong những việc này, Ninh Hoàn mới đứng dậy, đối diện với Di An trưởng công chúa đã có vẻ không chịu nổi, cười nhẹ rồi nói: “Trưởng công chúa, Ngụy công tử đã không còn nguy hiểm nữa.”
Dù là giọng điệu nhu hòa như gió, nhưng lại như sấm sét bùng nổ bên tai Lý Hòa Viện, đột ngột phá vỡ tảng đá nặng nề áp lên trái tim bà suốt mười năm qua, khiến bà ngã xuống đất, lúc khóc lúc cười không ngừng.
Di An trưởng công chúa là một đóa mẫu đơn lộng lẫy, kiêu ngạo được nuôi dưỡng trong cung đình hết sức xa hoa, luôn giữ thái độ đoan trang, tự kiềm chế.
Chỉ khi liên quan đến đứa con duy nhất của mình, bà mới mất kiểm soát cảm xúc đến mức này.
Ninh Hoàn không tiến lên an ủi hay khuyên nhủ, mà đi đến cửa sổ, đưa tay mở lớp rèm chắn gió dày.
Khoảnh khắc ngón tay lướt qua mở rèm, ánh nắng mặt trời bị cách ly bên ngoài mười năm cuối cùng cũng xuyên qua màn cửa mỏng, tràn xuống, rơi trên tấm thảm màu chàm dưới chân, từng chút một xua đuổi bầu không khí u ám và tàn lụi trong phòng.
Một vài cơn gió nhẹ, ba bốn tia sáng, cùng mùi hương nhẹ nhàng từ lá tre bên ngoài cửa sổ, Di An trưởng công chúa khóc lớn một trận bỗng giật mình tỉnh táo.
Bà ngơ ngác lau đi hàng nước mắt nóng hổi trên má, dùng sức đứng dậy, hơi loạng choạng tiến về phía giường, quỳ gối xuống đất.
Ngụy Lê Thành vẫn chưa tỉnh lại, bà cúi người xuống, đã không còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp do tắc nghẽn thường ngày.
Hơi thở qua môi và mũi yếu ớt, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu và trôi chảy.
Di An trưởng công chúa, mỉm cười với đôi mắt đẫm lệ, đặt nhẹ đôi tay lên vai hắn, nghẹn ngào với giọng yếu ớt như tiếng muỗi, liên tục gọi “Lê Thành, Lê Thành…”
Ninh Hoàn đứng một bên, cúi đầu nhìn Thất Diệp trên bàn đang nghiêng đầu và vẫy đuôi, gò má cũng tràn ngập nụ cười.
Sau khi loại bỏ trùng cổ, cơ thể của Ngụy Lê Thành vẫn còn yếu.
Trưởng công chúa không thể bình tĩnh ngay lập tức, Ninh Hoàn liền nói nhỏ với ma ma bên cạnh, sau đó đi đến phòng bên để viết đơn thuốc, đồng thời giải thích chi tiết với nha hoàn những điều cần chú ý hàng ngày.
Sau đó, cô còn đến bếp nhỏ để pha chế thuốc tắm.
Ninh Hoàn đứng bên cạnh bếp, cầm lấy cái cân, cân từng thứ một, kịp thời thêm vào nồi đất, xuyên khung, hoàng kỳ rang và nhiều thứ khác.
Do cần kiểm soát thời gian và khối lượng, cô không thể rời đi ngay lập tức.
Nghe Vũ nha hoàn nói rằng Sư lão gia tử và Ngụy lão phu nhân đã hồi phủ, cô cũng chỉ mỉm cười gật đầu và tiếp tục chăm chú vào nồi thuốc đang sôi sùng sục.
Trong phòng bếp, mọi người đều nín thở tập trung, chỉ nghe thấy tiếng nước sôi lục bục.
Trong khi đó, sân trước lại náo nhiệt chưa từng có.
Sư lão gia tử và Ngụy lão phu nhân là những người đầu tiên đến, sau đó là Ngụy đại gia, Ngụy Nhị gia và một số huynh đệ khác nhận được tin tức.
Ngay cả Thái hậu và hoàng đế trong cung, mặc dù không thể rời khỏi cung, cũng đã sai người đến hỏi thăm.
Ngụy Lê Thành tỉnh lại sau nửa giờ giải cổ, mở mắt mơ hồ, nhìn qua rèm cửa màu nhạt, rõ ràng thấy được một ô cửa sổ sáng sủa, khung cảnh bên ngoài là những hàng tre xanh mướt và vài con chim sẻ đang đậu không ngừng mổ thức ăn.
Không phải là ánh sáng vàng mờ của nến hay rèm cửa màu tối mà hắn thường thấy khi tỉnh dậy trong đau đớn.
Đó là ánh sáng rạng rỡ và sống động mà hắn chưa bao giờ thấy trong mơ.
Hắn mơ hồ cảm thấy mình đã mơ một giấc mộng dài. Hay mình đã chết, cuối cùng cũng được giải thoát?