Ninh Hoàn thấy vậy cũng không tiếp tục chủ đề này.
Giám An đại sư không ngồi lâu đã rời đi, Ninh Hoàn gói một ít trà thuốc tặng ông: "Trong ngục ẩm ướt lạnh lẽo, đại sư nên uống mỗi ngày để dưỡng khí, xua đi hàn ẩm."
Giám An đại sư nhìn nữ tử mặc y phục giản dị đứng trước cửa, không khỏi thu lại tâm trí và cảm ơn: "Đa tạ thí chủ."
Ông nhận lấy trà thuốc, rời khỏi Ninh gia, bước ra khỏi hẻm số mười bốn, dưới ánh hoàng hôn bước chậm rãi về phía Tướng Quốc Tự.
Ánh nắng trời chiều chiếu xuống, trẻ con trở về nhà, ông nhìn theo bóng dáng chàng trai trẻ mặc áo gấm cưỡi ngựa đi xa, nhưng hình bóng xuất hiện trước mắt lại là một người khác.
...
Trong những ngày qua, Thừa An Điện lộng lẫy phồn hoa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã lụi tàn, chỉ còn lại sự u ám và tàn tạ.
Chu Thục phi cởi bỏ trang sức, chỉ mặc một bộ váy dài màu xanh lam nhạt, ngồi trên giường thấp trong căn phòng nhỏ hẹp của hậu điện, nhìn chằm chằm vào cửa sổ đóng chặt.
Trong căn phòng này chỉ có một giường lớn, một giường thấp, ngoài ra không gian không đủ chứa nổi một chiếc bàn trang điểm.
Ba bức tường đóng kín, cửa có người canh gác.
Hoa mẫu đơn thêu trên tay áo là sắc xuân duy nhất nàng ta có thể nhìn thấy.
Nàng ta đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn, ngón tay chạm vào bề mặt gỗ sơn, liên tục vẽ đi vẽ lại hai chữ.
"Ta đã xin phép Bệ hạ, hãy mở cửa đi, không mất nhiều thời gian đâu."
"Vâng, Sở Trắc phi, xin mời."
Tiếng nói truyền đến từ ngoài cửa khiến Chu Thục phi dừng động tác, nàng ta lập tức đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn qua lại lạnh lẽo sắc bén.
Sở Hoa Nhân đóng cửa, quay người quỳ gối, cung kính gọi: "Mẫu phi."
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu trà trắng, một màu sắc khá nhạt nhòa, nhưng lại phù hợp với hoàn cảnh cô đơn hiện tại.
Dáng vẻ và lễ nghi không tìm được một chút lỗi sai, trông vẫn ngoan ngoãn như mọi khi, nhưng Chu Thục phi biết rằng nữ nhân này đến đây không có ý tốt.
Nàng ta híp mắt, lạnh lùng nói: "Sao, đến để nhìn trò cười của bổn cung sao?"
Sở Hoa Nhân nhấc ấm trà, rót vào chén phân nửa nước đã nguội lạnh, cẩn thận đặt trước mặt Chu Thục phi, lông mày cong cong, môi hồng mỉm cười: "Mẫu phi nói đùa rồi."
Chu Thục phi cười khẩy một tiếng: "Nói đùa?"
Nàng ta giơ tay, nhấc cằm nữ nhân trước mặt, đối diện với đôi mắt sáng như sao: "Sở thị, từ khi ngươi tám tuổi vào cung làm thư đồng cho An Nhạc công chúa, chúng ta đã quen biết nhau mười năm, ngươi là người như thế nào, bổn cung còn không rõ sao?"
Chu Thục phi trên mặt hiện lên nụ cười châm biếm lạnh lùng: "Tám tuổi ah, tuổi còn trẻ trung, những cô nương khác chỉ biết cãi nhau hoặc làm ầm ĩ, nhưng ngươi thì khác, dám đẩy người xuống nước, đã muốn mạng người rồi."
"Nếu không phải Ngụy Lê Thành phát hiện kịp thời và cứu người, có lẽ cháu gái nhà Úc Thái sư đã chết từ lâu."
Nàng ta nói không hề khách sáo.
Sở Hoa Nhân dứt khoát hất ngón tay đang nâng cằm mình xuống, từ tốn chỉnh lại vạt áo, nhướn mày cười: "Mẫu phi, người hầu đẩy Úc tiểu thư xuống nước đã sớm bị Úc quý phi trừng phạt, sao ngài có thể oan uổng đổ lỗi cho ta?"
Chu Thục phi nhếch môi, vẻ mặt đầy châm biếm sắc nhọn như kim: "Người sáng mắt không nói chuyện mờ ám, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?"
Sở Hoa Nhân lấy ra một chiếc sáo ngắn bọc vải màu xanh nhạt từ tay áo, đặt lên bàn: "Đây là đồ của mẫu phi, vật trả lại cho nguyên chủ."
Nhìn thấy chiếc sáo này, mặt Chu Thục phi lạnh hơn hai phần: "Nếu không phải vì ngươi vô dụng, để lộ dấu vết tại Tướng Quốc Tự, hiện tại ta cũng không rơi vào cảnh ngộ này."
"Mẫu phi lại oan uổng cho ta rồi, Đại Lý Tự chưa từng điều tra đến đầu ta, rõ ràng là mẫu phi tự mình không cẩn thận mà mắc sai lầm rồi lại đổ lỗi cho người khác."
"Được rồi, nói nhiều bây giờ cũng vô ích."
Sở Hoa Nhân quay người mở hộp thức ăn mang theo, lấy ra các món ăn còn nóng ra: "Mẫu phi, dù sao thiếp thân cũng là người hiếu thuận, bữa ăn cuối cùng của người trên cõi đời này là do chính tay con làm.”
“Long Tỉnh Trúc Sam, Hồng Mai Châu Hương, Quế Hoa Ngư Điếu, đều là món người thích, dù sao cũng ăn một vài miếng đi."
Bữa ăn cuối cùng... ý chỉ của hoàng đế vẫn chưa đưa xuống đâu.
Chu Thục phi nhìn đĩa thức ăn, lạnh lùng nói: "Ngươi đã hạ độc vào trong đó rồi hả?"
Sở Hoa Nhân ngồi đối diện nàng ta: "Làm sao có thể, thiếp thân vẫn đang chờ mẫu phi nghĩ thông suốt, tự mình vui vẻ ra đi đây này."
Nghe những lời này, Chu Thục phi không kìm được cười lớn, sau đó đột ngột dừng lại, lạnh lùng nói: "Ngươi mơ đi."
Sở Hoa Nhân nhìn chằm chằm vào nàng ta: "Sao mẫu phi cứ cố chấp như vậy, vì ta, vì vương gia, bây giờ mẫu phi nên nhanh chóng chấm dứt cuộc đời mình, còn có thể hưởng thêm một phần tình cảm vợ chồng trong lòng bệ hạ, không phải là tốt cho cả hai sao?”