Hàn Lâm Viện học sĩ ngồi xuống bên phải, nhúng bút vào mực, tập trung lắng nghe từng chữ, từng câu được truyền xuống từ cấp trên, sau khi trau chuốt lại câu chữ, rất nhanh đã có những chữ mực đều đặn, ngay ngắn xuất hiện trên giấy.
Ban đầu không có cảm giác gì, nhưng sau hai câu thì càng nghe càng thấy kinh hãi, càng viết tay càng run.
Hàn Lâm Viện học sĩ nhìn chữ "Quốc sư" mình vừa viết, vô thức siết chặt cổ tay, suýt nữa làm mực từ ngòi bút nhỏ giọt lên mặt giấy.
Minh Trung hoàng đế cầm lấy chiếu thư mới ra lò, lấy ấn ngọc đóng dấu, vẫy tay rồi đi về phía Ngọc Đường điện, Thái Thượng Hoàng đặt chén trà xuống, phủi tay áo cũng bước theo ra ngoài.
Hàn Lâm Viện học sĩ nhìn theo bóng lưng của hai người kia từ xa, đứng như trời chồng giữa Tử Thần điện, lén nhìn Hưng Bình đế còn đang thất thần, cẩn thận gọi một tiếng.
"Bệ hạ? Chúng ta sắp có thêm một Quốc sư nữa sao? Không biết là cao nhân từ ngọn núi nào nhỉ?"
Hưng Bình đế quay đầu, nhìn thẳng vào hắn.
Hàn Lâm Viện học sĩ bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi, vội vàng cáo lui, chạy ra khỏi Tử Thần điện mới thở phào nhẹ nhõm.
...
Trong Ngọc Đường điện, Ninh Hoàn đang đứng bên hồ nước nhỏ tràn ngập lá sen, tựa vào lan can đá trắng, nhìn những bông sen hồng cao vút, giết thời gian rảnh rỗi.
Những ngày này có lẽ là những ngày thảnh thơi nhất của cô.
Vài cung nhân theo sát cô suốt mười hai canh giờ mỗi ngày, không rời mắt một giây, cô cũng không tiện làm gì khác, hàng ngày chỉ đọc sách rồi ngủ, ngủ rồi đọc sách, khiến cô thực sự thư giãn được một chút, tinh thần mệt mỏi do đi qua đi lại giữa các chiều không gian cũng giảm bớt không ít.
Trong nước, những con cá chép dài bằng bàn tay vẫy đuôi, nhấm nháp rong rêu một cách thích thú, Ninh Hoàn để tâm trí trống rỗng, mắt mơ màng nhìn những gợn sóng màu biếc.
Công chúa An Nhạc giả bộ vào cửa để nghỉ chân, vừa bước qua cổng ngoài đã thấy người.
Bên lan can đá trắng, mái tóc đen buộc lỏng lẻo, như màu mực đậm, bên mái tóc xiên một chiếc trâm dài đính châu hoa bằng ngọc, những bông hoa nhỏ chen chúc nhau thành một đóa.
Không phải là trâm trang sức quá quý giá hay lộng lẫy, nhưng lại cảm thấy rất hợp và xứng với người vô cùng.
Công chúa An Nhạc nhớ lại tin đồn trong cung những ngày này, đôi mắt phượng hẹp dài trên khuôn mặt tròn nhướn lên cao.
Người ta nói rằng Ngọc Đường điện đã giữ một nữ nhân được phụ hoàng yêu thích, phòng ăn đặc biệt cung cấp ba bữa một ngày, ngay cả người hầu hạ bên cạnh cũng là những cung nữ và ma ma được chuyển từ Tử Thần điện đến.
Những lời này truyền đi là có cơ sở đấy, dưỡng mẫu của nàng ta, Úc Quý phi đã đi hỏi tin tức từ Thôi hoàng hậu.
Nhưng Thôi hoàng hậu cũng không rõ lắm, dù sao người không ở trong nội cung, không thuộc về phạm vi quản lý của bà.
Úc Quý phi không tìm hiểu được tình hình nên đã sai dưỡng nữ của mình đến xem xét thực hư là thế nào.
Nhưng không ngờ lại là một người quen cũ.
Công chúa An Nhạc miệng hơi nhếch lên: "Còn tưởng là ai, không ngờ lại là ngươi."
Ninh Hoàn quay đầu, chỉ thấy một cô nương trẻ tuổi mặc cung trang màu hồng đào đính ngọc trai, đeo vàng ngọc chậm rãi đi tới, trên mặt nổi lên nụ cười như có như không đầy ý vị.
Ninh Hoàn suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng từ ký ức sâu thẳm của nguyên chủ kéo ra một bóng dáng không rõ ràng.
Công chúa An Nhạc Lý Trinh Nghi, đứng thứ tư, mẹ đẻ mất sớm, hiện được nuôi dưỡng dưới gối Úc Quý phi, ở độ tuổi xuân thì, đang được bàn luận chuyện hôn nhân.
Sở Hoa Nhân là thư đồng từ nhỏ của nàng, có tình cảm sâu đậm.
Vệ Thì là quân tiên phong đắc lực dưới trướng nàng ta và cũng là tiểu khuê mật, chiếc trâm hoa nhài mà cô bị vu oan khi mới đến hẻm số mười bốn chính là món quà ban thưởng từ người này.
Úc Lan Tân, Úc đại tiểu thư, là biểu muội trên danh nghĩa, mặt ngoài là tình bạn plastic, nhưng thực tế lại như nước với lửa, ai cũng hận không thể để lộ chuyện bí mật của đối phương.
Vì mối quan hệ với ba người trên, dù số lần công chúa An Nhạc xuất cung ít đến thương cảm, nhưng nàng ta lại rất quen thuộc với những chuyện bàn tán về Ninh Hoàn được lan truyền khắp kinh thành.
Vào ngày đó, khi đại yến của sứ giả Nam La được tổ chức, lúc Ninh Hoàn đến Cung Trường Tín để gặp Thái hậu nàng ta lại bị nhiễm cảm, không thể tham dự, phải nằm nghỉ ngơi trên giường gần nửa tháng, cũng không biết những chuyện đang xảy ra ở kinh thành.
An Nhạc công chúa hiện tại gặp người trong cung, tất nhiên cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi ngược lại thật sự có bản lĩnh, đã ở được tới Ngọc Đường điện rồi."