Người cũng không ít.
Tên họ Sở kia, thực sự coi trọng như bảo bối nha.
A Hoàn nhà chúng ta ah, không tầm thường, tiến bộ không nhỏ. Không chỉ gan lớn, mà cả năng lực cũng đủ.
Chỉ là không biết lát nữa thấy đồ trong hộp sẽ ra sao...
Sẽ không khóc thét lên hay ngất xỉu chứ?
Ý cười trên mặt Si Diệu Thâm càng thêm sâu, bước chân không nhanh không chậm.
Ninh Hoàn tất nhiên không khóc cũng không ngất, thân là một đại phu, cô đã thấy nhiều thứ kinh tởm và đáng sợ hơn, hai viên nhãn cầu dù có chút sốc nhưng cũng không đến mức không chịu nổi đến mất kiểm soát.
Trong chiếc hộp gỗ được lót bằng tấm đệm mềm màu xám trắng, ngấm đầy máu, màu đỏ thẫm, kết hợp với hai viên nhãn cầu tạo nên sự tương phản rõ ràng, nhìn vào thật sự khiến người ta rùng mình.
Ninh Hoàn nhíu chặt mày, đóng nắp lại.
Chuyện Sở Trắc Phi Thụy Vương phủ bị trộm đào mắt cô cũng đã nghe phong thanh, Thụy Vương đang điều tra rất gắt gao, cả thành đang truy bắt người, không ngờ lại là Si Diệu Thâm, kẻ điên này làm ra…
Hơn nữa, Si Diệu Thâm lại chính là người được Sở Hoa Nhân gọi đến kinh thành.
Nguyên chủ và Sở Hoa Nhân có quan hệ không tệ, rõ ràng không có bất kỳ hiềm khích nào, tại sao nàng ta lại làm như vậy?
Có vẻ như có chút ẩn tình.
Ninh Hoàn suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu rõ, nhưng luôn phải giữ tâm trạng cảnh giác.
Đôi mắt trong tay cô giống như khoai lang nóng, không thể giữ lại, cô lập tức tìm một nơi để xử lý sạch sẽ mọi thứ.
Ninh Hoàn cũng không có ý định nói chuyện này với phủ Thụy Vương, không kể đến việc Sở Hoa Nhân ngầm tính toán trong bóng tối, cô không có lòng dạ lấy ơn báo oán, chỉ là Si Diệu Thâm, người này hiện tại cũng không thể chọc vào.
Võ công cao cường, lại lẫn vào giang hồ, mơ hồ còn có quan hệ với giáo phái Hằng Nguyệt của ma giáo, liên quan rộng lớn.
Hắn ta dám vào vương phủ hành hung, có thể thấy người này lá gan lớn, lại hay làm theo ý thích.
Ninh Hoàn tiêu hủy mọi dấu vết, cô cũng mất hứng ngủ trưa, nên rửa tay sạch sẽ, ngồi trong phòng thuốc vừa suy nghĩ vừa tán thuốc, làm hai việc một lúc.
Vân Chi mang từ bếp đến một chén chè đường phèn ngâm nấm, hạt sen, gương mặt hơi nhợt nhạt, phẫn nộ nói: "Tiểu thư, rốt cuộc hắn muốn làm gì, tại sao cứ phải quấn lấy chúng ta!"
Ninh Hoàn nói: "Đầu óc hắn không được bình thường, ta cũng không đoán được hắn muốn gì, có lẽ là muốn tìm chút chuyện để giết thời gian, hay là tức giận vì chúng ta rời khỏi Thịnh Châu?"
Vân Chi tức giận mím môi, lẩm bẩm xin linh hồn của lão gia và phu nhân trên trời linh thiêng phù hộ, thu nhận người nào đó.
Nàng ấy ôm khay trở lại bếp, Ninh Hoàn cầm thìa, nhẹ nhàng khuấy chén chè hạt sen.
Cô nhìn mấy hạt sen, do dự một chốc, múc một thìa đầy, từ từ thưởng thức.
...
Do Sở Trắc Phi gặp họa, Thụy Vương rất tức giận, người luôn rộng lượng cũng trở nên hung ác, quản lý chặt chẽ từ trên xuống dưới trong phủ, thị vệ bị thay máu, không ít người bị đánh nhốt vào ngục.
Hạ nhân trong phủ sợ hãi như đi trên băng mỏng, luôn cảnh giác, sợ rằng làm điều gì đó không đúng chọc chủ nhân tức giận.
Xuân Nha ở trong bầu không khí như vậy cũng luôn căng thẳng, phải hầu hạ Sở Hoa Nhân đang suy sụp, tinh thần mệt mỏi vô cùng, chỉ trong vài ngày, eo đã nhỏ đi một phân.
Nàng ta lê bước bưng thuốc vào phòng, bên trong Thụy Vương đang nói chuyện với Sở Hoa Nhân.
Thụy Vương an ủi: "Vài ngày nữa trời sẽ bắt đầu nóng lên, khi nàng khỏe lại, việc ở kinh thành xong xuôi, bổn vương sẽ xin phép phụ hoàng nghỉ một thời gian, chúng ta cùng nhau đến biệt viện trên núi tránh nóng nhé?"
Sở Hoa Nhân dường như không nghe thấy, không hề động đậy.
Thụy Vương nói thêm vài câu, nàng ta vẫn không mở miệng, hai tay nắm chặt tấm chăn mỏng.
Thấy vậy, Thụy Vương nhẹ nhàng thở dài, không nói thêm gì nữa để tránh làm phiền, chỉ dặn dò người hầu chăm sóc cẩn thận, rồi bước nhanh rời đi.
Người vừa đi, Xuân Nha mở rèm đi vào, vừa đến gần giường đã nghe thấy giọng nói khàn khàn: "Ra ngoài!"
Xuân Nha nhìn chiếc băng trắng trên mắt nàng ta, cúi người bên giường, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, đã đến giờ uống thuốc rồi."
Sở Hoa Nhân phất tay, nghẹn giọng, ác ý nói: "Cút!"
Xuân Nha bất lực, chỉ đành lặng lẽ bước ra ngoài.
Trong phòng không còn ai, Sở Hoa Nhân suy nghĩ xuất thần, trong đầu cứ quanh quẩn những lời bàn tán của hạ nhân buổi sáng.
Quốc sư, biểu muội của nàng ta đã trở thành Quốc sư?
Nữ nhân buồn nôn trong mơ, vẻ ngoài trong sáng vô tội, chỉ biết dựa vào hết nam nhân này đến nam nhân khác để thăng tiến, lại trở thành Quốc sư?
Thật sự buồn cười!
Sở Hoa Nhân cười lớn, tiếng cười đầy âm u và rợn người.