"Tam điện hạ định đi đâu? Bệ hạ đã nói, hai mươi cái, nằm xuống đó đi."
Nàng chỉ vào chiếc ghế dài dùng để nghỉ ngơi, chẳng hề có ý che chắn cho đứa trẻ tội nghiệp này.
Bị ép bởi lực lượng của đối phương và mệnh lệnh của hoàng đế, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới và nằm xuống.
Chiếc roi của Ninh đại nhân là một cây tre nhỏ, nói là mẫu thân tiện tay bẻ gãy tại ngự hoa viên đưa cho nàng đấy, đã từng chạm vào tay của nhà vua, nên nó khác biệt.
Dùng nó để đánh vào mông của một tiểu hoàng tử như hắn thật sự thích hợp không còn gì bằng.
Trong lòng hắn kêu đau, cảm thấy khổ sở đến nỗi muốn khóc.
Những tiếng roi vụt xuống liên hồi, mặc dù trời đông mặc rất dày nhưng vẫn thấy đau.
Đau bên ngoài, lòng lại càng khổ, dĩ nhiên là hắn đã khóc.
Hắn khóc òa lên không ngừng, những cung nhân trong cung đều thấy xót xa, nhưng Ninh đại nhân, nữ nhân này có trái tim làm bằng sắt đá, đúng hai mươi cái, không thiếu một cái nào.
“Hức… Ninh đại nhân, hức…”
Hắn đáng thương như vậy nhưng Ninh đại nhân vẫn như tảng đá, nhìn hắn nói: “Tam điện hạ, ta biết mình đánh như thế nào, không đến nỗi như vậy đâu. Mười chữ lớn của ngài đã viết xong chưa?”
Hắn đành phải xoa xoa mông, mặt nhăn nhó: “Sắp xong rồi!”
Nhưng nàng không đáp lại, ngược lại tiếp tục hỏi: “Sắp xong là khi nào?”
Hắn hít hít mũi, đáp lại: “Chỉ phải đợi một chút thôi!”
Đợi hắn bắt xong chim nhỏ, đắp xong người tuyết, rồi đi trượt băng trên hồ với thái giám, không còn việc gì nữa thì mới đi viết.
Tuy nhiên, nữ nhân cầm roi tre kia đã gõ vào bàn, phá vỡ mọi suy nghĩ trong đầu hắn.
“Không cần đợi chút nào, viết ngay bây giờ đi.”
Viết mười chữ lớn hắn phải mất rất nhiều thời gian, đợi viết xong cũng tới giờ ăn trưa, chiều lại phải đi gặp mẫu thân, thế sẽ không còn thời gian để chơi nữa.
Xem đi, sao Ninh đại nhân lại đáng ghét như vậy chứ.
Hắn ngồi vào ghế ở bàn học bên cạnh, đoàng hoàng viết chữ, thỉnh thoảng lại tò mò quay đầu nhìn xung quanh.
Ninh đại nhân hàng ngày ngoài việc đi dạo quanh nhà lao, bình thường chỉ thích đọc sách, hiếm khi thấy nàng vẽ.
“Ninh đại nhân, ngươi đang vẽ cái gì vậy? Là con thỏ sao? Sao nó đen nhẻm vậy? Ninh đại nhân, ngươi vẽ xấu quá, con thỏ này bị lột da và nướng cháy sao? Ninh đại nhân, ngươi không biết vẽ à? Ninh đại nhân…”
Hắn dựa vào bàn, duỗi thẳng cổ, một tay vỗ lên bàn, người đang vẽ bị làm phiền đến mức không chịu nổi bèn thở dài bất đắc dĩ: “Nói ít lại, viết nhiều vào.”
Hắn miễn cưỡng ngồi trở lại ghế, một lần nữa cầm lấy cây bút lông.
Lại không nói sai, vốn dĩ vẽ rất xấu.
Sinh nhật của hắn vào mùa đông, mỗi năm vào thời gian này mẫu thân hắn luôn cố ý bỏ bớt công việc để dẫn hắn ra khỏi cung đi chơi.
Mỗi lần như vậy, hắn lại nhớ đến phụ thân.
Phụ thân hắn xuất thân từ gia tộc Bắc Kỳ, người người đều nói về phong thái ngày xưa của ông, tài học tràn đầy, và được mẫu thân hắn yêu thích cùng coi trọng như thế nào.
Nhưng từ khi hắn có trí nhớ, hắn chưa bao giờ thấy phụ thân mình, cũng không nhớ ông có giống như những gì người ta nói không.
Mặt ngoài, tất cả mọi người trong cung đều nói rằng phụ thân hắn đang bệnh nặng và phải ở yên trong cung để dưỡng bệnh, nhưng hắn biết, phụ thân mình đã không còn ở trong cung từ lâu.
Đại hoàng huynh có Trương thúc phụ, nhị hoàng huynh có Tịch thúc phụ, hắn lại phải theo chân Ninh đại nhân đây này.
Hắn đi dọc theo con phố, nhìn người vừa mua sắm vừa cúi xuống cho hắn một viên kẹo, trong miệng ngọt ngào, hắn lại nhớ đến điểm tốt của nữ nhân này.
Hắn nghiêng đầu một chút, chuyển ánh mắt và suy nghĩ, Trương thúc phụ và Tịch thúc phụ cũng thường xuyên tức giận, không biết họ có đánh đại hoàng huynh và nhị hoàng huynh hay không, nhưng nhìn theo cách này, Ninh đại nhân cũng coi như một nửa cha của hắn rồi.
...
Hắn chính thức gặp lại phụ thân vào ngày giao giữa mùa thu và mùa đông năm sau, mẫu thân hắn nắm tay hắn, từng bước đi xuống những bậc thang đá xuống địa lao.
Trong địa lao không thấy ánh sáng mặt trời, chỉ có đèn đồng treo trên tường, lâu ngày ở nơi ẩm ướt, phủ đầy rêu xanh, càng làm cho bên dưới trở nên lạnh lẽo hơn.
Người trong ngục, mặc chiếc áo dài màu xám, gầy gò chỉ còn là bộ xương, hai má cũng lõm xuống, hoàn toàn không thấy được phong thái như lời đồn đãi.
Có lẽ vì máu mủ ruột rà, có lẽ vì trong trí nhớ vẫn còn một chút ấn tượng mờ nhạt, hắn lau nước mắt và gọi một tiếng “phụ thân”.
Phụ thân cười với hắn, cuối cùng dán mắt mẫu thân.
Phụ thân đã phản bội mẫu thân, ông ấy đã phạm phải sai lầm lớn và cuối cùng cũng phải bồi mạng.