Bùi Trung Ngọc cũng vô thức nhìn qua, Ninh Hoàn chọc vào hai chùm tóc nhỏ trên đầu Ngụy Tiểu Bát, cười nói: "Đây là chắt gái của ta."
Ngụy Tiểu Bát lộ ra vài cái răng, ngọt ngào lớn tiếng nói: "Đúng vậy."
Bùi Trung Ngọc sững sờ một chút, hắn biết trước đây Sư Chính gọi cô là sư tỷ, nhưng nếu xếp hạng như vậy...
Hắn hiểu rồi, bình tĩnh nói: "Vậy ta không phải là ngoại tằng tổ dượng của họ sao?"
Ngụy Tô Dẫn: "?!” Tuyên Bình Hầu, ngài đang nói mớ gì vậy, ngài chưa tỉnh ngủ sao?!
Ngụy Tiểu Bát: "Wa..."
Ninh Hoàn cười mỉm, nắm lấy tay áo của hắn, nói: "Đúng là như vậy đấy."
Ngụy Tô Dẫn: "???"
Ngụy Tô Dẫn đối với tin tức này cảm thấy kinh ngạc không thôi, không phải chứ, sao Tuyên Bình Hầu lại trở thành ngoại tằng tổ dượng của họ được?
So với nàng, Ngụy Tiểu Bát lại tiếp nhận rất nhanh, còn gọi một tiếng "ngoại tằng tổ dượng" một cách thân mật.
Ninh Hoàn không nhịn được lại chơi đùa búi tóc trên đầu cô bé, lắc lư một cái rồi cười nói: “Các ngươi cũng đến đây đăng ký à? Nếu không đi nhanh thì sẽ muộn mất đấy.”
Ngụy Tô Dẫn đột nhiên tỉnh táo lại, vỗ vào trán mình: “Đúng đúng đúng, ngoại tằng tổ cô, chúng ta đi trước đây!”
Nàng nhanh chóng nhấc Ngụy Tiểu Bát lên, cúi người chào từ rồi chạy đi, chỉ để lại một cơn gió.
Chạy bộ có lợi cho việc suy nghĩ, nàng chạy được nửa đường, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc như sáng ra, tự nhiên thấy ngưỡng mộ.
Ngoại tằng tổ cô của nàng dù đã một bó tuổi rồi, nhưng lại tìm được một lang quân trẻ tuổi và tuấn tú như vậy.
Sống lâu không già thật tốt biết bao!
Ngụy Tô Dẫn thốt lên một tiếng, nhưng ngoại tằng tổ cô của nàng thực sự rất khắc chế, chỉ có một người thôi, nếu là nàng, nàng nhất định sẽ nuôi một đàn, thế mới cảnh đẹp ý vui, hạnh phúc biết bao.
Ngụy Tiểu Bát bị biểu cảm của tam tỷ nhà mình làm cho giật mình, lông tơ dựng đứng, lấy những viên đường kẹo mà mình đã giấu kín trong túi ra, nhét vào miệng để tự an ủi.
Tỷ muội Ngụy gia chưa đi được bao lâu, Úc Lan Tân đã đến, mọi người cùng nhau đến phòng đọc sách, mấy nữ phu từ đã đợi sẵn ở đó.
Ninh Hoàn ngồi trước bàn, hỏi họ về tình hình hiện tại.
Bùi Trung Ngọc ngồi ở bên phải cạnh cửa sổ, lưng quay về phía ánh sáng mặt trời, lặng lẽ nhìn cô thong dong bình tĩnh hỏi chuyện, không xen vào.
Sau một hồi, hắn hơi cúi mắt, nhìn chằm chằm vào hoa tuyết trên kiếm, vẻ mặt thoải mái và bình yên.
Ninh Hoàn thấy hắn có vẻ như đang ngẩn người thì chuyển ánh mắt qua, hắn lại ngẩng đầu lên, hơi cong cong đuôi mắt, dường như có chút ý cười, trong khung cảnh phía sau hắn càng thêm một chút dịu dàng và thoát tục trái ngược với vẻ lãnh đạm trước kia.
Ninh Hoàn nhìn thấy thì có chút sửng sốt rồi cũng mỉm cười với hắn, sau đó lấy lại tinh thần và mở sổ danh sách.
Như Úc Lan Tân đã nói, trong cuốn sổ này tổng cộng có ba trăm mười hai người, trong đó có hơn ba mươi tiểu cô nương từ năm đến tám tuổi, số lượng nhiều nhất là những cô nương từ mười đến mười tám tuổi, chiếm đến bảy tám phần.
Cũng có khoảng mười nữ tử ở độ tuổi lớn hơn đã kết hôn, theo Úc Lan Tân, ngày hôm đó họ được người khác thuyết phục đến đăng ký vào để góp vui.
Ninh Hoàn đã hiểu sơ qua, bước tiếp theo là xem xét ai có thể ở lại ai không.
Dù sao, lần đầu tiên mở trường học, điều kiện hạn chế không nói, mà mọi người đều đang chú ý vào đây, một khi có sai sót, thật sự không dễ xử lý.
Vì vậy, lứa người đầu tiên này chắc chắn phải được lựa chọn kỹ càng, không nhất thiết phải tài năng xuất chúng, thông minh vượt trội, nhưng phẩm chất tuyệt đối không thể kém.
Đặt nền móng vững chắc như vậy, sau này trường học mới có thể phát triển tốt hơn.
Về phần làm sao để nhận biết phẩm chất, sử dụng bói toán và xem tướng mạo vào lúc này trở nên rất thuận tiện.
Ninh Hoàn quyết định, nói với một nữ sư phụ họ Tiết: "Gọi họ vào đi, cứ năm người một."
Tiết sư phụ đồng ý, ra ngoài một chuyến, rất nhanh sau đó đã dẫn người vào.
Những người đầu tiên vào là những người nhỏ tuổi nhất, Ngụy Tiểu Bát đăng ký sớm, cũng trong số đó, đứng ở vị trí đầu tiên.
Khi cô nhóc nhìn thấy Ninh Hoàn thì cười rất tươi.
Tiểu cô nương này lúc nào cũng vui vẻ, không biết đang vui mừng điều gì, thật sự rất đáng yêu.
Ninh Hoàn nhìn thấy cô, lại liếc Bùi Trung Ngọc một cái, nói thật, con gái, thật sự rất dễ thương.
Bùi Trung Ngọc cảm nhận được ánh mắt của cô, không hiểu ý nghĩa bên trong.
Các tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, ngoại trừ một số ít thực sự được gia đình nuông chiều, kiêu ngạo quá mức, còn lại Ninh Hoàn đều giữ lại.