Khi Trình Cẩm Chi chờ cha mẹ, nàng nhìn Dung Tự ở bên cạnh: "Nội đã nói gì với em?"
"Không có gì." Dung Tự mỉm cười.
Không có gì cũng không sao, tại sao phải cười. Cười bây giờ có ẩn ý hơn bất cứ lúc nào biết không?
"Nội tưởng mình đã quay lại với nhau, chị nghĩ em cần phải làm rõ với nội." Kể từ lần cuối cùng trần trụi trong bệnh viện, Trình Cẩm Chi có phần muốn phủi sạch quan hệ với Dung Tự. Tính đến hiện nay, hai người cũng không có những "thâm nhập" tiếp xúc khác.
"Em cũng nghĩ vậy."
"Nghĩ gì?"
"Nội nghĩ, cũng là điều em nghĩ." Từ sau khi trở nên vô lại, Dung Tự cũng lộ bộ mặt thật: "Em muốn quay lại với chị."
"Không có cửa đâu." Phản ứng đầu tiên của Trình Cẩm Chi là thế này: "Em đừng giả truyền ý chỉ, nội ở ngay bên trong."
Từ chối Dung Tự, Trình Cẩm Chi có thể nói như đinh đóng cột. Còn hơi lên giọng. Sau khi Dung Tự nghe, nét mặt cũng không có gì thay đổi. Giơ tay lên nhẹ nhàng nắm ngón tay của Trình Cẩm Chi, vuốt nhẹ, nói rất nghiêm túc: "Ừ, không gấp."
Ai gấp? Trình Cẩm Chi bỏ qua lời nói của Dung Tự, ban đầu nàng còn muốn hỏi Dung Tự, bà nội đã nói gì với Dung Tự. Kết quả Dung Tự mười câu thì tám câu không rời quay lại với nhau, còn hai câu thì lừa nàng quay lại. Dung Tự hiện tại, với Dung Tự khi quay "Thủ Vọng" hoàn toàn là hai người. Trình Cẩm Chi hơi nghi ngờ, đây có phải kế hoạch của Dung Tự không? Mới đầu tỏ ra yếu đuối, bây giờ thì chơi xấu, đúng, mới đầu còn khóc. Còn nói gì em làm sai. Chắc chắn là Dung Tự đang thử nàng, làm nhiều trò bịp bợm như vậy, xem coi chiêu nào có thể thực hiện được. Khi thuyết âm mưu của Trình Cẩm Chi bay đầy đầu, Dung Tự lại kéo tay áo nàng. Đối với sự tiếp xúc của Dung Tự, Trình Cẩm Chi phản ứng rất mạnh, chỉ kém đại bàn tung cánh. Dung Tự lại giở trò quỷ gì?
"Nội kêu chị."
"Ừ được." Trình Cẩm Chi bước vào. Dung Tự cũng vào theo nàng.
"Em vào làm gì?"
"Nội cũng kêu em." Dung Tự nói.
Đối với việc Dung Tự vào, rõ ràng là Trình Cẩm Chi mất hứng. Nàng ngồi trên giường, lầm bầm một câu: "Gia đình chúng ta, tại sao phải kêu Dung Tự."
Lời than phiền này, cũng bị bà nội nghe: "Nội sợ con vừa nhảy vừa hét, cho nội một cú cuối cùng."
"Nội, nội nói gì vậy?" Tại sao lại mô tả cháu gái như một con khỉ?
"Năm nay con ba mươi mốt, cũng không phải mười ba." Nói đúng ra, nàng đã ở độ tuổi năm mươi. Thực sự là rất đáng sợ, nếu quay lại với Dung Tự, vậy cơ bản đó là tình yêu xế bóng. Đợi chút, tại sao nàng lại nghĩ đến hai chữ quay lại này, xóa, còn tình yêu xế bóng nữa, cũng xóa.
"Ba mươi mốt, con đừng ngồi trên giường của nội, nội sợ con rút ống thở oxy của nội." Bà nội yếu ớt nói bổ sung, thực tế bà nội đã gỡ bình oxy từ lâu. Bà nói những lời này, chỉ là muốn cảnh báo trước cho Trình Cẩm Chi. Nhưng cũng không có ích lợi gì, cháu gái vốn không thông minh, bây giờ Dung Tự ở bên cạnh cháu gái, cháu gái hoàn toàn mất đi khả năng dự đoán mọi tình huống xung quanh. Nhìn cháu gái ngoài miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại tràn ngập cảm giác an toàn với Dung Tự, nhìn con trai và con dâu ngoài miệng nói muốn tốt cho cháu gái nhưng lại không bỏ vụng trộm với tình nhân, bảo bà làm sao an tâm qua đời.
"Con không đồng ý." Quả nhiên Trình Cẩm Chi giơ chân.
Bà nội mới mở miệng nói tình cảm của cha mẹ nàng rạn nứt, Trình Cẩm Chi lập tức nhảy lên.
Cha mẹ Trình nhìn nhau, ban nãy mẹ gọi hai người vào, đúng là nói mâu thuẫn tình cảm của họ. Họ không giống gia đình bình thường, gia đình bình thường, ly hôn thì ly hôn, tòa án sẽ đưa ra phán quyết tương ứng. Mà hôn nhân của họ, gắn liền với việc niêm yết cổ phiếu của công ty. Về mặt kinh tế, đều gây thiệt hại nghiêm trọng cho đôi bên. Mẹ gọi họ vào là để họ đưa ra tính khả thi của phương án duy trì hôn nhân hoặc không, không trách ai, chỉ nói với tư cách cá nhân là duy trì hiện trạng hay ly hôn thì tốt. Mẹ Trình không được thoải mái như bà nội, con gái cũng là một phần của cá nhân bà. Cũng vì con gái, mà đến giờ bà vẫn không ly hôn với chồng.
"Chỉ tạm thời ở riêng." Bà nội cũng lường trước được phản ứng của Trình Cẩm Chi, bà nhìn thoáng qua Dung Tự. Hai tay Dung Tự lập tức ôm lấy cánh tay của Trình Cẩm Chi: "Cẩm Chi, chị nghe lời nội."
"Câm miệng." Không thể trút giận với bà nội, Trình Cẩm Chi xả giận lên người Dung Tự: "Ai cũng có thể khuyên, chỉ có em không được."
"Em nói đi là đi, chị chỉ có cha mẹ." Vốn Trình Cẩm Chi chỉ muốn xả giận với Dung Tự.
"Cha mẹ không đi." Thấy Trình Cẩm Chi chống đối như thế, họ đã hứa với bà nội cũng lập tức đổi ý. Lúc đầu họ đồng ý, cũng là bất đắc dĩ. Họ luôn luôn cưng chiều con, đừng nói chi là cha Trình còn có tình cảm với mẹ Trình.
Sau khi Trình gia ra phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn lại Dung Tự.
"Tự Nhi, con nói đúng." Bà nội thở dài: "Không gấp được."
"Không phải Cẩm Chi vô lý, chỉ là chị ấy cần thời gian." Dung Tự cúi đầu: "Có lẽ do con đã làm tổn thương chị ấy quá nhiều."
"Các con, ai cũng khổ, ai cũng không sống tốt." Bà nội muốn giải quyết vấn đề trong nhà, cơ thể xương cốt của bà, bà cũng không biết mình có thể chịu được đến khi nào. Có lẽ do quá vội vàng. Vấn đề đã không được giải quyết trong nhiều năm, sao có thể giải quyết xong ngay được. Từ từ sẽ tới, chỉ có mọi người vẫn ở đó.
Sau khi bà nội tỉnh lại, cơ thể bắt đầu dần dần hồi phục. Bệnh đến như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Tháng tám xuất viện, khi xuất viện, Trình Cẩm Chi cũng theo. Nàng quấn áo khoác ngoài cho bà nội, nếu Dung Tự không ngăn, nàng còn muốn quấn khăn choàng cổ cho nội. Một ngày nóng bức, làm bà nội sắp toát mồ hôi cả người. Vẻ cẩn thận này cẩn thận kia của Trình Cẩm Chi, gây rất nhiều áp lực hồi phục cho bà nội. Khi Trình Cẩm Chi nhắc đến chuyện Hạ Dữu kết hôn, bà nội đồng ý ngay: "Hôn lễ của bạn thân, không phải con còn làm phù dâu cho người ta sao?"
"Nội, sức khỏe của nội..."
"Không sao, có nhiều bác sĩ bên cạnh nội như vậy. Con ở đây, ngược lại... làm lỡ không ít chuyện của con." Ngược lại vướng víu, cháu gái không có công lao cũng có khổ lao, bà nội nghĩ rằng vẫn nên chừa chút lòng tự trọng cho cháu gái.
"Không sao đâu nội, con cảm thấy ở với nội..."
"Con để nội một mình, nội có thể khỏe nhanh hơn." Uyển chuyển.
"Nội, nội chê con..."
"Đúng." Không có cách nào, cháu gái chỉ hiểu tiếng phổ thông.
Dưới sự ghét bỏ của bà nội, Trình Cẩm Chi đi giúp Hạ Dữu. Hôn lễ của Hạ Dữu và Phó Thiên Sanh nằm trên một hòn đảo nhiệt đới. Không nổi tiếng lắm, nhưng phong cảnh rất đẹp. Gần đây, nhiều hôn lễ của người nổi tiếng đều được tổ chức trên đảo. Tuy Hạ Dữu không phải là người nổi tiếng trong giới, nhưng vẫn tính là một nữ diễn viên văn nghệ hạng ba hạng bốn. Bị tung kết hôn đồng giới vẫn sẽ gây ra một cú sốc nhất định. Tuy rằng Phó Thiên Sanh để ý đến truyền thông, nhưng cô vẫn muốn thỏa đáng hơn. Dứt khoát chọn một hòn đảo dưới danh nghĩa của tập đoàn. Tập đoàn có dự án khai phá trên hòn đảo này. Từ hai tháng trước, Phó Thiên Sanh đã chọn hòn đảo bị để chuẩn bị riêng cho lễ cưới. Phó Thiên Sanh cũng ghê gớm, toàn bộ hòn đảo đều được cô dùng để kết hôn. Xuống trực thăng, Trình Cẩm Chi cũng lượn quanh một vòng nhìn hòn đảo. Trên mạng luôn nói nàng mua đảo, người mua đảo không phải nàng, được chứ. Họ hàng hai nhà cũng khá ít, chủ yếu là bạn bè. Cha mẹ của Hạ Dữu đối với hai người là mở một con mắt, nhắm một con mắt, còn chưa tiến bộ đến đến mức tham gia hôn lễ của họ. Vào ngày kết hôn, cha mẹ Phó gia và em trai của Phó Thiên Sanh đến. Em trai của Phó Thiên Sanh, Phó Thiên Tích. Vẫn lấm la lấm lét. Quần là áo lụa từ nhỏ thì lớn lên cũng quần là áo lụa. Khi Trình Cẩm Chi phụ chuẩn bị, Cẩu Vũ vẫn chưa đến. Gọi Cẩu Vũ một chục cuộc, Cẩu Vũ nói rằng mình ở trong bệnh viện tâm lý.
"Cẩu Vũ, cuối cùng cậu nhận ra bản thân rồi à?" Trình Cẩm Chi hỏi.
"Nhận ra cái gì, mình dẫn mẹ mình đến khám." Cẩu Vũ nói.
Cẩu Vũ vừa nói vậy, Hạ Dữu vừa đeo bông tai vừa nhích lại gần: "A Cẩu, mẹ cậu bị sao vậy? Không phải mấy ngày trước còn khỏe sao?"
"Mẹ mình thực sự quá khỏe." Có vẻ mẹ Cẩu đang ở bên cạnh Cẩu Vũ, Cẩu Vũ nói, lại nhìn mẹ Cẩu bên cạnh.
"A Cẩu, cậu thường trêu bọn mình cũng được đi. Sao còn dữ với mẹ cậu."
"Dì bị sao vậy?" Trình Cẩm Chi hỏi.
"Tiết kiệm là một loại bệnh, phải trị." Cẩu Vũ "lòng đầy căm phẫn" nói.
"Hả?"
"Một thời gian trước, mình bận quá, cho mẹ mình một trăm ngàn để mẹ mình đi báo danh câu lạc bộ dưỡng sinh." Cẩu Vũ nói: "Hôm nay nhìn lại, một trăm ngàn gửi tiết kiệm, mẹ mình chưa hề xài một đồng, còn lén lút để dành thêm một nghìn."
Cẩu Vũ vừa dứt lời, bác sĩ gọi tên của mẹ Cẩu. Mẹ Cẩu vội chuồn đi.
"Mẹ mình ăn theo lớp của câu lạc bộ người ta, còn mở một quầy nước ở trước cửa của người ta." Cẩu Vũ cắn răng nói. Cô kiếm tiền để làm gì, để mẹ cô mở quầy ở vỉa hè câu lạc bộ, người khác cũng không dám đụng mẹ Cẩu, sợ mẹ Cẩu là người dàn cảnh bị tai nạn ăn tiền?
Nghe Cẩu Vũ nói xong, Trình Cẩm Chi tàn ác nở nụ cười: "Dì quá tốt, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không bị nhiễm khí chất nhà giàu mới nổi của cậu."
"A Cẩu, cậu bỏ qua cho dì đi. Không phải dì rất vui sao?" Hạ Dữu tàn ác nói: "Cậu báo danh câu lạc bộ, không phải muốn cho dì vui sao?"
"Các cậu cứ vui vẻ đi. Mình không nói với các cậu, mình đến chỗ bác sĩ." Cẩu Vũ nói: "Mình muốn bác sĩ dốc sức hơn, phải dùng liệu pháp hiệu quả nhất."
"Ôi, dùng liệu pháp hiệu quả nhất, tốn tiền nhất. Mình thiếu không phải là tiền." Trình Cẩm Chi chỉ chỉ ngực mình: "Trái tim."
"Trình Cẩm Chi, cậu đi Mỹ đóng phim, có phải lúc rảnh còn phải diễn quốc túy*, độc tấu tương thanh** cho những người nổi tiếng đó xem đúng không?"
*Quốc túy: Tinh hoa, đặc trưng của một quốc gia.
**Độc tấu tương thanh: Độc tấu tương thanh là một hình thức biểu diễn nghệ thuật dân gian, dùng những câu nói hài hước châm biếm trong dân gian để gây cười, phê phán những điều xấu, ca ngợi những điều tốt.
"Các cậu đừng khích nhau. Mình mời các cậu đến làm phù dâu, không phải đến nhị nhân chuyển*." Hạ Dữu giải hòa nói. Hạ Dữu hơi hối hận, tại sao cô lại mời hai người này? Để khuyên hai vị phù dâu đừng cãi nhau, cho chút mặt mũi ở hôn lễ của mình à?
*Nhị nhân chuyển hay xoay vòng hai người là một loại hình nghệ thuật múa và hát, với các điệu múa và dân ca của địa phương. Do hai người biểu diễn, vừa ca vừa múa, thường là một nam và một nữ.
Danh Sách Chương: