Dung Tự khom người, Trình Cẩm Chi có thể thấy xương quai xanh tinh xảo của Dung Tự. Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, nàng luôn thấy da Dung Tự có phần đỏ ửng. Trình Cẩm Chi bắt đầu hơi khẩn trương, nàng siết sô pha thật chặt, Dung Tự lại đến gần hơn, chân Trình Cẩm Chi mềm nhũn ngay. Nếu Dung Tự muốn làm đó nàng... Không ngờ nàng cũng không muốn chạy tí nào cả, còn hơi... Xong đời, không ngờ nàng còn hơi mong???
"Chị nói gì?"
"Chị..." So với Dung Tự, Trình Cẩm Chi thấy mình càng giống uống thuốc hơn. Ngón tay Dung Tự dán lên trán Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi có phần mặt đỏ tía tai, suy nghĩ bắt đầu tung bay. Nếu Dung Tự đè áp nàng...
Rất nhanh, tiếng chuông cửa vang lên. Bác sĩ riêng theo Trình Cẩm Chi vào đoàn phim, DC xếp chỗ cho bác sĩ riêng ở tầng dưới.
Khi bác sĩ riêng đến, hiểu lầm được cởi bỏ. Vitamin C trên bàn đúng là vitamin C, còn là vitamin C của Dung Tự đem. Sau khi bác sĩ riêng đi, Trình Cẩm Chi giải thích: "Mấy hôm trước Cẩu Vũ cho chị thuốc, chị tưởng em uống..."
Còn chưa nói hết, Dung Tự đã ngẩng đầu nhìn nàng ngay.
"Không phải, không phải chị muốn bỏ thuốc em..." Xong, vốn hình tượng đã không tốt, giờ càng bỉ ổi hơn.
"Ừ." Dung Tự bới một chén cơm cho Trình Cẩm Chi, cúi mặt.
Thấy Dung Tự thế này, Trình Cẩm Chi lại không nhịn được giải thích: "Chị cũng không muốn bỏ thuốc người khác, chị chỉ tò mò."
Chỉ tò mò sao? Ban nãy tưởng Dung Tự uống thuốc, nàng còn hơi... mong? Cái mong đáng ghét này...
"Ừ."
Nàng thấy vẻ mặt Dung Tự không có gì khác, tâm trạng hơi sa sút. Nàng nói nhiều như vậy làm gì, Dung Tự mới kệ nàng dùng thuốc làm gì.
Lúc ngủ, Trình Cẩm Chi mất ngủ. Rõ ràng mệt chết, nhưng nàng không ngủ được. Trước đó Dung Tự muốn dọn ra ngoài, câu trả lời trong bụng Trình Cẩm Chi sống động y như thật.
"Em đã ngủ chưa?" Trình Cẩm Chi cầm điện thoại lên, do do dự dự cũng không gửi đi.
"Vẫn chưa ngủ?" Ngược lại tin nhắn của đối phương lại đến.
"Em biết?"
"Ừ." Dung Tự trả lời: "Em thấy đang nhập tin nhắn."
Nín nửa buổi, Trình Cẩm Chi cũng không nặn ra câu nào. Trăn trở vài lần, mới trả lời một chữ: "Ngủ."
"Ừ, mai em gọi chị dậy." Dung Tự trả lời rất nhanh, còn gửi tin nhắn thoại.
Trình Cẩm Chi mở tin nhắn thoại lên.
"Ngủ đi, ngủ ngon."
Gửi tin nhắn thoại gì chứ, coi nàng là con nít sao? Trình Cẩm Chi lại mang tai nghe, nghe một lần. Trình Cẩm Chi suy nghĩ trong bụng, mở ra ứng dụng âm nhạc của mình, tải bài hát của Dung Tự về. Dung Tự hát không nhiều lắm, phần lớn là hát cho phim.
"Để tôi cô độc, để tôi yêu em. Để tôi mất đi tất cả, để tôi trở lại bên cạnh em. Tôi khẩn cầu, cả đêm đông này, kết thúc đi..."
"Vùng vẫy, đan xen, màu xanh lá ngón. Nhìn không thấy, quấn trong lòng. Coi như tôi ngu si điên cuồng, coi như tôi bình tĩnh. Đừng nghe tôi nói dối nữa..."
Giọng hát của Dung Tự càng ngày càng tốt, không chỉ giọng hát, cả người Dung Tự, cũng càng ngày càng tốt. Một ngày nào đó, Dung Tự sẽ rực rỡ soi sáng khắp nơi, có được sự ủng hộ và tiếng vỗ tay vang dội nhất. Dung Tự rực rỡ sáng chói, nàng đã từng gặp rất lâu. Năm sau, sẽ là lúc sự nghiệp Dung Tự lên cao trào.
Suy nghĩ về mọi chuyện vào ban đêm, khó tránh khỏi chán chường. Trình Cẩm Chi nhắm hai mắt lại, cố gắng lên Trình Cẩm Chi, ngày mai cũng phải cố gắng, mỗi ngày đều phải cố gắng. Hiện giờ đã tốt hơn đời trước rất nhiều.
Trình Cẩm Chi hoàn thành xong cảnh quay của mấy ngày nay, lập tức trở về trường nhận bằng tốt nghiệp và chứng nhận học vị. Đã chụp ảnh tốt nghiệp, bạn học đến nhận bằng tốt nghiệp chứng nhận học vị cũng cẩu thả, có người không đến, có người là quản lý đến. Trình Cẩm Chi đến trường, cũng được Ngô Dịch gọi đến, Ngô Dịch phát cho Trình Cẩm Chi giấy chứng nhận "sinh viên tốt nghiệp xuất sắc": "Em bây giờ là sinh viên phát triển tốt nhất trong ngành, phải tuyên dương, phải cố gắng lên, đừng nên tự mãn. Học không có bờ bến, em ra khỏi cổng trường, nhất định phấn đấu hai mươi năm."
Trình Cẩm Chi cũng hơi lộ vẻ xúc động, hai năm qua trở lại trường, thầy Ngô Dịch quan tâm nàng rất nhiều: "Thầy, em sẽ cố gắng."
Trình Cẩm Chi thấy trên bàn thầy Ngô Dịch có mấy cuốn sách điển tích dày cộm, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở miệng nói: "Thầy, đây là sách gì thầy?"
"Đây là, một số tài liệu lịch sử." Ngô Dịch nói: "Không phải trong lớp thầy từng nói sao, khi về hưu, muốn quay phim."
"Thầy, nếu thầy quay phim, nhất định phải nói với em, em chừa thời gian chạy việc vặt cho thầy." "Cẩm y vệ" quay được phân nửa, thầy Ngô Dịch qua đời vì bệnh tim tái phát đột ngột, là tiếc nuối của ông, hiển nhiên cũng là tiếc nuối của Trình Cẩm Chi.
"Thầy sợ không mời em nổi." Ngô Dịch cười cười.
"Thầy, thầy nói đi đâu vậy. Thầy là đạo diễn, làm sinh viên, không nói chuyện đầu tư thế nào thì cũng không lấy thù lao chứ."
"Ừ ừ." Hình như Ngô Dịch hơi vui: "Nếu em đến, thầy cũng không để em làm sinh viên bị thiệt."
Trò chuyện mấy câu, Hạ Dữu giơ máy ảnh muốn vào chụp ảnh chung. Mấy ngày nay, Hạ Dữu luôn chụp đông chụp tây trong trường, nói là chụp ảnh kỉ niệm đại học.
"Cẩu Vũ đâu?" Trình Cẩm Chi hỏi.
"Cậu ấy à, không biết đi làm ổ ở cái xó của ai rồi." Hạ Dữu nói: "Rốt cuộc cậu ấy được giải phóng, mình còn phải ở trường may may vá vá thêm ba năm."
"Tới đây, A Huy, giúp mình chụp với siêu sao Trình Cẩm Chi." Hạ Dữu nói, lại gọi A Huy cách đó không xa. A Huy cũng cười cười, bỏ cái bàn xuống, vỗ tay một cái: "Vâng, có thể chụp cho hai vị siêu sao, là may mắn của tôi ạ."
Hai tay Hạ Dữu ôm lấy vai Trình Cẩm Chi, cười thật vui vẻ: "Chúc mừng tốt nghiệp."
Hiển nhiên Trình Cẩm Chi bị Hạ Dữu nhiễm, cũng nhếch môi: "Chúc mừng tốt nghiệp."
Mỗi người đều có những giai đoạn, giai đoạn học tập của nàng đã kết thúc. Tuy rằng tiếp tục đào tạo chuyên sâu trong tương lai, nhưng không có khả năng giống hiện giờ. Chụp mấy tấm hình với Hạ Dữu xong, Hạ Dữu nghiêng đầu hình như thấy ai đó, cùi chỏ thụi Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi cũng nhìn theo đường nhìn của Hạ Dữu, là Dung Tự mang cái túi nhỏ. Dung Tự mang kính nho nhã, nét sinh viên mười phần, hình như mới ra khỏi thư viện.
"Chúc mừng tốt nghiệp." Khi Dung Tự đi đến, nhân tiện lấy một cái hộp nhỏ ra từ trong túi, cái hộp nhỏ xinh, cạnh viền có tranh thủy mặc nhìn hơi quen. Chắc là Dung Tự vẽ. Trong hộp là một ít hoa khô, mũi ngửi có hương thơm nhè nhẹ. Trình Cẩm Chi vuốt ve chiếc hộp, bên tai nàng có lời nói của Dung Tự, và tiếng ve kêu mùa hè: "Cám ơn."
Hạ Dữu trò chuyện với A Huy, Trình Cẩm Chi và Dung Tự sóng vai bước tới, trước kia toàn là Dung Tự đưa nàng đến dưới lầu khu trọ. Giờ nàng tốt nghiệp, nên nàng đưa Dung Tự. Trình Cẩm Chi nghiêng đầu, nhìn đường cong đôi má Dung Tự, vừa lúc có ánh mặt trời, trông Dung Tự rất xinh đẹp. Dung Tự càng đẹp, lòng nàng càng mất mát. Nàng tốt nghiệp, số lần "vô tình gặp" cũng ít đi.
Đến dưới lầu, Trình Cẩm Chi dừng lại. Nàng muốn nói gặp lại sau với Dung Tự.
"Không đi lên sao?" Dung Tự thấy Trình Cẩm Chi dừng lại, cô cũng dừng bước.
"Không được, chị còn có việc."
"Ừ." Dung Tự giơ tay lên, giúp Trình Cẩm Chi sửa lại cổ áo: "Mai em đến, nấu cơm cho chị."
... Thật vất vả ủ được nỗi buồn tốt nghiệp, lại bị một câu nói của Dung Tự xua tan.
"Muốn em đến không?" Thấy Trình Cẩm Chi không trả lời, Dung Tự lại mở miệng hỏi.
"Muốn." Có gì mà buồn, nàng không làm sao, Dung Tự cũng không làm sao: "Chị muốn ăn thịt."
"Ừ." Dung Tự mím môi cười.
Trình Cẩm Chi ngồi lên xe, khi ra cổng trường, nàng quay đầu lại nhìn cổng trường của mình. Bất kể cổng trường thay đổi thế nào, tên trên cổng vẫn luôn không thay đổi. Đến khi chạy vào đường xe đông nghịt, Trình Cẩm Chi nghiêng đầu: "Tạm biệt, Kinh Ảnh."
"Sếp, tháng tám tôi nhận một chương trình cho sếp, rất thú vị." DC ngồi trên vị trí bên cạnh tài xế, đưa tài liệu cho Trình Cẩm Chi ngồi ở phía sau: "Xuyên không trận tuyến đại liên minh, không giống lúc trước, lần này là khách mời cố định."
Mỗi người sẽ luôn mơ màng trong giai đoạn chuyển tiếp, may mắn, đời này nàng không phải mơ màng quá lâu: "Ừ, tôi xem thử."
Xuyên không trận tuyến đại liên minh, là một chương trình thực tế nổi lên trong mùa thứ ba. Khách mời cố định chia thành hai nhóm, một nhóm là làm lệch lịch sử, một nhóm khác là làm lịch sử trở lại quỹ đạo bình thường. Chương trình thực tế này có kịch bản, thế nhưng sẽ giúp khách mời xây dựng hình tượng của bản thân trên những cơ sở này. Hơn nữa các khách mời này, đều rất có khả năng đi show, dù tên tuổi không quá nổi, nhưng chẳng bao lâu sẽ nổi lên vào mùa thứ ba, thậm chí sẽ phá vỡ lời nguyền kì dị vào mùa bốn của các chương trình tạp kĩ trong nước. Trình Cẩm Chi tham gia là "Xuyên không trận tuyến đại liên minh" mùa bốn.
Trình Cẩm Chi quay cảnh ban đêm xong, khi về khách sạn nghỉ ngơi, DC đưa mấy viên vitamin C cho nàng. Trình Cẩm Chi cũng không để ý, uống một hớp nước rồi nuốt luôn vitamin C. Nàng cúi đầu xem kịch bản "Xuyên không trận tuyến đại liên minh", chương trình thực tế này thực sự rất thú vị. Lên xe, nàng vẫn luôn xem kịch bản này.
Dần dần, Trình Cẩm Chi thấy hơi nóng: "DC, anh hạ điều hòa xuống tí."
"Đã thấp nhất rồi."
"Hơi nóng đó." Trình Cẩm Chi nới cổ áo mình một tí.
Khi cúi đầu xem lần nữa, Trình Cẩm Chi thấy những con chữ hơi lung lay, chẳng bao lâu, cơ thể nóng lên khiến nàng hơi... không chịu nổi. Nàng kẹp chặt hay chân: "DC, vitamin C anh vừa cho tôi uống lấy ở đâu?"
"Quên rồi, hình như là trong xe, hay ở trong túi gì đó."
... Sẽ không trùng hợp vậy chứ? Hơn nữa hôm nay Hạ Dữu còn nói thuốc Cẩu Vũ đưa, không có một tí tác dụng.
Không được, Trình Cẩm Chi đóng kịch bản lại: "DC, gọi điện thoại cho bác sĩ Ứng."
Bác sĩ Ứng là bác sĩ riêng của nàng.
Trình Cẩm Chi xuống xe, bước chân nàng không vững lắm, vừa lảo đảo, đã bị người khác ôm lấy. Trong tay người ấy còn xách theo thức ăn: "Em nghe DC nói chị sắp đến, nên đợi một lúc."
"Dung Tự..." Ngửi thấy mùi nước hoa trên người Dung Tự, bỗng chốc Trình Cẩm Chi an tâm hơn. Khi an tâm, theo sau đó là sự mãnh liệt hơn...
"Em bế chị lên nhanh... chị... hơi khó chịu..."
Dường như Dung Tự cũng cảm thấy được sự bất thường của Trình Cẩm Chi, cô vứt đồ ăn, bế Trình Cẩm Chi lên.
Hành động của Dung Tự và Trình Cẩm Chi, dọa DC sợ: "Cô Dung, đang bên ngoài."
"Anh đi gọi bác sĩ Ứng, nhanh." Dung Tự ôm lấy Trình Cẩm Chi, vừa bắt đầu còn bước nhanh, tiếp theo biến thành chạy chậm. Khi vào thang máy, mặt Trình Cẩm Chi đã đỏ lửng, nàng co trong lòng Dung Tự, đôi chân dài cuộn lại với nhau, dường như hết sức khó chịu: "Dung Tự..."
Chữ dung phát âm vô cùng nhỏ, nói ra chỉ nghe được chữ tự: "Tự..."
***
Thuốc ngu xuẩn: Cuối cùng cũng phát huy ra niềm tự hào của ta~ uống đi uống đi~ niềm tự hào phóng đãng của ta~
Danh Sách Chương: