Không ngờ lại khóc. Nàng không muốn khóc. Trình Cẩm Chi vội lấy tay dụi dụi mắt, lấy lòng bàn tay cọ cọ mắt. Lên sân khấu, ánh đèn đều tụ tập lại, ánh mắt của toàn hội trường đều tập trung vào nàng. Đây không phải lần đầu tiên Trình Cẩm Chi tham gia buổi lễ long trọng như thế này, dĩ nhiên cũng không phải lần đầu tiên được giải. Đời trước, khi nhà nàng còn có tiền, nàng đã từng mua mấy giải.
Ban đầu khá tốt, Trình Cẩm Chi suôn sẻ nhận micro của MC. Vừa ngẩng đầu lên, lập tức đụng phải ánh mắt ân cần của Dung Tự. Dung Tự nhìn nàng như vậy, nàng cảm giác tuyến lệ của mình lại không ổn rồi.
"Cô Trình của chúng ta hơi..." MC vừa mở lời, Dung Tự lập tức đi tới ôm. Quan hệ của hai người thực sự rất tốt, động tác ôm trông vô cùng tự nhiên. Dung Tự cao hơn Trình Cẩm Chi một chút, cô ôm Trình Cẩm Chi, tay vuốt vuốt mái tóc dài của Trình Cẩm Chi. Đối mặt với tình huống kiểu này, MC vẫn nói ra từ còn lại rất trôi chảy: "Kích động."
Vai Trình Cẩm Chi run run, trông như càng khóc nhiều hơn. Dung Tự nở nụ cười, nói vào tai Trình Cẩm Chi: "Trôi lớp trang điểm."
Dung Tự nói câu này, khiến Trình Cẩm Chi nuốt nghẹn ngào xuống, chỉ để lại âm cuối của tiếng nức nở. Nàng mở to mắt, nhìn Dung Tự. Nàng vừa lên sân khấu, Dung Tự đã nắm lấy tay của nàng. Trình Cẩm Chi nhéo một cái trong lòng bàn tay của Dung Tự: "Lớp trang điểm của chị không thấm nước."
Hai tay Dung Tự đặt trên vai Trình Cẩm Chi, đợi Trình Cẩm Chi sắp xếp lại cảm xúc, lại nghiêng người Trình Cẩm Chi về hướng máy quay và khán giả. Dung Tự khẽ trấn an nói: "Chị là giỏi nhất."
MC lại lên tiếng: "Tôi đã nói là để cô Dung lên đây sớm một chút đi, lưu luyến không rời dưới sân khấu, cũng phải lên sân khấu tụ hội với nhau."
"Thực sự là cảnh đẹp ý vui nhỉ." Một MC khác nói: "Hình như khán giả đều xem giải thưởng này là Thị hậu, vậy bây giờ đứng trên sân khấu là hai vương hậu rồi. Thị hậu và Ảnh hậu."
"Khoan hãy nói, thực sự trông hai cô rất xứng đó." MC cực kì sôi nổi, trêu chọc nói: "Tôi thấy bây giờ tôi không phải là MC của lễ trao giải."
"Là MC hôn lễ của hai vị giai nhân."
Lúc này lại có tiếng cười ồ lên, không biết ai đi đầu vỗ tay. Gần đây thị hiếu khá hủ, mọi người cũng thích nói đùa về đồng tính. Dĩ nhiên Trình Cẩm Chi cũng cười, các MC cũng coi như tri kỉ, thấy Trình Cẩm Chi nín khóc mỉm cười, kéo về sân khấu: "Được rồi, tiếp theo khâu trao giải sẽ giao cho Chương Các lão."
Dung Tự khẽ vuốt lưng Trình Cẩm Chi một chút, sau đó xuống sân khấu. Người trao giải là nghệ sĩ kì cựu Chương lão, nhờ vào "Thủ phụ cận sự" mà thanh danh của nghệ sĩ kì cựu được lan rộng, hơn hai mươi năm qua vẫn được mọi người gọi là Các lão. Chương Các lão là nghệ sĩ kì cựu khá nổi danh trong giới.
"Tôi vừa nghe có cô, nên đã tới ngay." Chương Các lão nắm tay Trình Cẩm Chi.
Bà nội của Trình Cẩm Chi từng diễn "Thủ phụ cận sự", có mối quan hệ khá tốt với Chương Các lão. Lúc tết, Chương Các lão còn chạy riêng lên núi để thăm hỏi bà nội của nàng: "Cảm tạ tiền bối Chương lão."
"Diễn rất khá." Chương Các lão cầm giải thưởng Ngọc Lan lên, hình dáng của giải Ngọc Lan như hoa ngọc lan trắng nở rộ. Ông trịnh trọng đưa cho Trình Cẩm Chi, trông Trình Cẩm Chi cũng rất trịnh trọng, hơi khom lưng nhận lấy giải Ngọc Lan: "Chớp mắt, đã hai mươi năm."
Giọng của Chương Các lão khá cảm khái: "Tuổi của cô còn rất trẻ, cuộc đời diễn xuất vừa mới bắt đầu. Tôi làm trưởng bối, rất hâm mộ mọi người. Mọi người gặp được thời đại tốt. Có tốt thì dĩ nhiên cũng có xấu, trong thời đại như vậy, giới kiêu giới táo* rất khó. Khó khăn mới lộ rõ không thay đổi, lời này là nói với cô, cũng nói với những hậu bối ở đây. Tôi phát hiện những người ngồi ở hàng ghế phía sau đều là sinh viên của những trường điện ảnh lớn. Sinh viên có thể có cơ hội tham gia lễ trao giải như vậy. Ngoài sự nỗ lực của các em, còn có sự quan tâm và coi trọng của các tiền bối đối với các em."
*Giới kiêu giới táo: Đề phòng cảnh giác để không sản sinh ra cảm xúc kiêu ngạo và nóng nảy.
"Mong các bạn sẽ đón nhận thêm sự mài giũa, cho khán giả nhìn thấy những bộ phim hay hơn nữa." Nói xong, Chương Các lão nói với Trình Cẩm Chi: "Cẩm Chi, so với các đàn em, cô đã đến một giai đoạn khác. Giai đoạn này, phải khắc phục nhiều trở ngại và cám dỗ hơn. Tôi mong cô có thể vĩnh bảo sơ tâm*, vĩnh bảo diễn viên sơ tâm."
*Vĩnh bảo sơ tâm: Mãi mãi duy trì tâm nguyện thuở ban đầu.
"Cám ơn tiền bối Chương." Trình Cẩm Chi khép hai tay lại, nói vô cùng chân thành.
"Tiếp theo, sẽ là thời gian của cô." Chương Các lão cười cười, vỗ vai Trình Cẩm Chi.
Tiếp theo lúc là người lấy được giải nói lời cảm ơn. Trình Cẩm Chi cầm giải Ngọc Lan, đứng giữa sân khấu. Ánh đèn lóng lánh nhưng cũng không chói mắt, cùng nhau chiếu rọi lên người nàng. Bây giờ nàng là trung tâm của sân khấu. Trên sân khấu này không có bất kì ai, các MC đã dành ra không gian, đứng ở bậc thềm sân khấu.
Cũng không phải là lần đầu tiên tham gia lễ trao giải trịnh trọng như thế, Trình Cẩm Chi nhìn những khuôn mặt quen thuộc dưới sân khấu. Những khuôn mặt này vô cùng quen thuộc, chẳng qua coi như có một số người quen biết, có một số người chỉ liên hệ trong công việc. Đời trước đời này, tất cả hồi ức đều tuôn ra trong đầu Trình Cẩm Chi. Tay cầm giải Ngọc Lan cũng run.
"Con gái sao vậy?" Cha mẹ Trình đã canh trước tivi từ lâu. Họ luôn luôn bận rộn công việc, rất ít quan tâm đến sự nghiệp diễn xuất của con gái họ. Có lẽ cũng vì điều này, nên khi con gái muốn nguồn lực gì, họ đều cố gắng cung cấp. Hơn nữa họ cố gắng làm việc như vậy, chính là để tạo điều kiện tốt hơn cho con gái. Gần đây con chưa từng về nhà, hỏi quản lý mới biết gần đây con đang chuẩn bị giải Ngọc Lan. Lễ trao giải Ngọc Lan hôm nay, họ đã từ chối tất cả công việc, còn tổ chức cho nhân viên của tổng công ty, chi nhánh công ty xem lễ trao giải Ngọc Lan. Trông cha Trình cũng rất căng thẳng, ông nhìn mẹ Trình bên cạnh.
Mẹ Trình ôm cánh tay, giơ một tay lên: "Có lẽ con căng thẳng."
"À à căng thẳng. Đừng nói là con, chúng ta xem tivi, cũng căng thẳng nữa." Cha Trình nói, lại chà chà tay: "Thực sự là, đơn đặt hàng hàng trăm triệu cũng không căng thẳng như vậy. Tay chân lạnh ngắt, có nên mở hệ thống sưởi không?"
"Đừng lải nhải, thấy căng thẳng hơn." Mẹ Trình nói.
Khán giả tại lễ trao giải cũng bắt đầu vỗ tay, dường như đang cổ vũ cho Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự dưới sân khấu. Dung Tự cũng không về chỗ ngồi của mình, đứng ở cạnh sân khấu nhìn nàng. Đời này, điều hư ảo kỳ diệu nhất là thích Dung Tự, và ở bên Dung Tự. Nếu không phải trọng sinh, thiếu chút nữa nàng đã bỏ lỡ Dung Tự. Đáng lẽ đã bỏ lỡ. Giữa họ, đã bỏ lỡ hai mươi năm của đời trước. Thậm chí Trình Cẩm Chi không biết Dung Tự thích nàng từ khi nào. Nàng hy vọng là sau khi nàng tới đời này. Nếu không, Trình Cẩm Chi không nghĩ ra nếu không. Bởi vì Dung Tự như vậy, thực sự làm người ta... đau lòng. Nàng thậm chí muốn đi chửi bản thân của đời trước, ngoan cố, người yêu của mình ở ngay bên cạnh.
Thông qua tiếng vỗ tay và ngọn đèn, Trình Cẩm Chi có thể cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc của Dung Tự, an ủi những điều bất an trong lòng Trình Cẩm Chi. Nàng cầm giải Ngọc Lan trong tay, không nặng thế nhưng rất thật. Giống như nàng và Dung Tự, thực sự ở bên nhau. Nàng trọng sinh, mọi thứ đều rất thật.
"Cảm ơn mọi người đã cổ vũ." Trình Cẩm Chi mở miệng nói: "Thực sự, vô cùng cảm ơn mọi người. Cảm ơn đạo diễn và biên kịch, cảm ơn mỗi nhân viên của đoàn phim, không có mọi người, sẽ không có "Thiên hạ bạch ngân" hay như vậy. Cũng không có Hoắc Dục Tú hay như vậy. Trong phim, nhân vật Hoắc Dục Tú này dạy tôi rất nhiều, ưu điểm của cô, khuyết điểm của cô, tôi cũng cười với cô, khóc với cô. Cùng cô trải qua cuộc sống buồn vui và tang thương. Điểm tốt khi làm diễn viên, có lẽ là được trải qua cuộc sống của rất nhiều người. Trải qua rất nhiều cuộc sống, để hoàn thành cuộc sống của mình. Tôi đã chứng kiến, Hoắc Dục Tú cũng biến thành một bộ phận trong cuộc sống của tôi, ở ngoài phim, cô ấy cũng cho tôi rất nhiều vinh dự, bao gồm cả giải Ngọc Lan hôm nay, được nhiều người công nhận như vậy. Tôi sẽ quý trọng, cũng không ngừng cố gắng."
Trình Cẩm Chi cũng không học kịch bản gì, tham gia nhiều buổi lễ long trọng, nói như vậy tự nhiên như hạ bút thành văn. Cuối cùng, Trình Cẩm Chi lại thoải mái nói một câu: "Câu chuyện về Hoắc đại đương gia đã kết thúc, về Trình Cẩm Chi, mong mọi người tiếp tục cùng đồng hành."
Trình Cẩm Chi cúi đầu, khi ngẩng đầu cả hội trường đã vang như sấm dậy.
"Cẩm Chi thật là một nữ diễn viên rất tuyệt." Đợi Trình Cẩm Chi xuống sân khấu, lúc lên sân khấu MC lại nói bổ sung: "Tuy rằng chúng tôi nói rất nhiều điều trêu chọc, Cẩm Chi đừng trách đừng trách, nhưng trong lòng chúng tôi, cô ấy là một diễn viên trẻ rất xuất sắc. Xin cho chúng tôi tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất, đưa nữ diễn viên được yêu thích nhất năm Trình Cẩm Chi trở về chỗ ngồi."
Nói vài câu, lại trở về sân khấu, tiếp sau là tuyên bố "nam diễn viên được khán giả yêu thích nhất".
"Tự Nhi, em nắm chặt tay chị. Tay của chị đang run." Đợi máy quay dời đi nơi khác, Trình Cẩm Chi lập tức nói với Dung Tự bên cạnh.
Trình Cẩm Chi vừa dứt lời, Dung Tự lập tức đưa tay, nhẹ nhàng nắm tay Trình Cẩm Chi. Mười ngón lồng vào nhau.
"Tự Nhi, sao tay em lạnh vậy."
Dung Tự khẽ thở dài: "Chị nghĩ là, chỉ có một mình chị căng thẳng."
"Em cũng căng thẳng sao?" Lúc này Trình Cẩm Chi mới hoàn hồn. Nàng nhìn Dung Tự một cách trêu chọc. Chỉ cần trêu Dung Tự, nàng lập tức phấn khởi lại.
"Ừ, chị không nói chuyện hơn mười giây, em muốn để MC cắt ngang chạy quảng cáo luôn rồi." Dung Tự nói.
"Chị sẽ không để mất mặt trước khán giả toàn quốc đâu."
Dung Tự cúi đầu cười cười: "Ừ, chị bây giờ là nữ diễn viên giỏi nhất trước khán giả toàn quốc."
"Chị thích em nói những lời chủ quan như vậy."
"Hôm nay chị vui vẻ, không diệt hứng..."
"Được rồi được rồi, cũng đủ rồi." Trình Cẩm Chi cảm thấy Dung Tự lại sắp "lộ nguyên hình": "Câu tiếp theo, có thể khỏi nói."
Dung Tự cười cười, đúng là không nói nữa.
Hừ.
Chỉ biết là không nói cái gì hay. Không so đo với em. Trình Cẩm Chi lại nhìn giải Ngọc Lan trong tay mình, giá đỡ của giải Ngọc Lan vẫn chưa khắc tên. Đợi lát nữa là có thể đi khắc tên ~
Nữ diễn viên được khán giả yêu thích nhất, Trình Cẩm Chi.
Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi bên cạnh, vừa nãy ở trên sân khấu vẫn rất điềm tĩnh, xuống sân khấu lại trở nên hơi đắc ý. Tiểu Đắc Ý của cô vì đắc ý quá, tai cũng đỏ lên.
Danh Sách Chương: