Rất nhanh, Trình Cẩm Chi cảm thấy cơ thể mềm nhũn, cơ thể nàng sa vào chiếc giường lớn mềm mại: "Nóng..."
Tay Dung Tự hạ xuống cổ áo Trình Cẩm Chi, mở nút áo Trình Cẩm Chi. Vừa gỡ nút thứ hai, làn da đã ửng đỏ của Trình Cẩm Chi đã lộ rõ. Đôi gò má Trình Cẩm Chi ửng đỏ, đôi mắt nhắm, cái miệng nhỏ mở hút không khí. Gỡ nút thứ ba ra, Dung Tự thấy ngay xương quai xanh lấp ló của Trình Cẩm Chi, cái áo sơ mi trắng này cực kì vừa người.
Dung Tự ôm lấy cơ thể Trình Cẩm Chi, cởi đi áo sơ mi của nàng. Có vẻ Trình Cẩm Chi vẫn còn chút tỉnh táo, nàng vùi trong lòng Dung Tự: "Chị uống lộn thuốc, người không có sức... em giúp chị nôn..."
Dung Tự nâng eo Trình Cẩm Chi lên, cũng cởi luôn quần của nàng.
Cởi quần áo, tưởng rằng sẽ khá hơn. Nhưng không nghĩ rằng, sự nóng bức trong cơ thể càng ngày càng cao, Trình Cẩm Chi níu lấy quần áo Dung Tự, có phần ý loạn tình mê. Chẳng bao lâu, Trình Cẩm Chi thấy trong cổ họng có cảm giác hơi mát, ngón tay của Dung Tự dò vào, hình như giúp nàng móc họng. Lúc này, không còn chú ý được mất mặt hay không mất mặt nữa, cũng không có chuyện gì mất mặt hơn chuyện cầu hoan. Mặc dù bản thân đã làm một lần, nhưng đó là uống say, nàng còn có thể giả vờ quên.
Trình Cẩm Chi nôn ọe một trận, cũng không nôn ra. Chết tiệt, là hệ tiêu hóa của nàng quá tốt, hay là tác dụng của thuốc này quá nhanh?
"Nóng..."
Dung Tự càng không ngừng đút nước cho Trình Cẩm Chi, dường như sợ Trình Cẩm Chi nóng bệnh người. Cô do dự một giây, đưa tay cởi áo lót của Trình Cẩm Chi. Vừa cởi ra, bộ ngực Trình Cẩm Chi nhanh nhẹn nảy ra. Ngực Trình Cẩm Chi, hình như lại lớn hơn. Tay Dung Tự khoác lên mông Trình Cẩm Chi, lại từ từ kéo quần lót xuống đầu gối, vừa kéo đến đầu gối, hai chân Trình Cẩm Chi lại quấn lại với nhau. Cởi đồ lót không phải là dễ dàng, Dung Tự tìm chút sức. Hai chân Trình Cẩm Chi kẹp rất chặt, đôi chân nhỏ cũng không ngừng cọ nhau, đã động tình rồi.
"Bác sĩ sắp đến." Ôm cơ thể hơi nóng của Trình Cẩm Chi, Dung Tự thở hổn hển mấy hơi, mới có thể nói ra. Nghe Trình Cẩm Chi nỉ non tên cô, cô không ổn rồi, đừng nói là thấy Trình Cẩm Chi có sắc thái như vậy.
"Khó chịu..." Trình Cẩm Chi thở hổn hển. Nàng sắp bị tiếng rên của mình dọa giật mình.
Dung Tự thở phì phò, tay rơi vào ngực Trình Cẩm Chi, đầu ngón tay bắt đầu nắn bóp. Trình Cẩm Chi bị Dung Tự nắn như thế, cuối cùng lý trí cũng mất đi. Thật ra tác dụng của thuốc cũng không mạnh như vậy, chỉ là... Trình Cẩm Chi ôm lấy cổ Dung Tự, cắn môi Dung Tự. Trước đây, đã muốn hôn Dung Tự.
Dung Tự trợn tròn mắt, nhìn Trình Cẩm Chi. Trong lúc Trình Cẩm Chi cắn lung tung, cô ôm lấy cổ Trình Cẩm Chi, làm cái hôn này sâu hơn. Có Dung Tự chỉ dẫn, Trình Cẩm Chi không có "táo bạo" như vậy nữa. Dung Tự hôn môi Trình Cẩm Chi, hôn đầu lưỡi của nàng, thậm chí chìa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm liếm vành môi Trình Cẩm Chi, cạy ra khớp hàm của Trình Cẩm Chi. Hôn quấn quýt si mê, cũng không thể phân rõ ai đang chủ động, ai đang ôm chặt ai.
Khi bác sĩ Ứng đến, Trình Cẩm Chi đang ngâm trong bồn tắm. Dung Tự để nàng vào bồn tắm, cho cơ thể nàng hạ nhiệt độ. Bác sĩ Ứng đút một chút thuốc cho Trình Cẩm Chi, là một số thuốc đối kháng cạnh tranh estrogen. Trước đó, Dung Tự đã đút rất nhiều nước cho Trình Cẩm Chi, để cho nàng ra mồ hôi và tiểu tiện. Tác dụng của thuốc thường là mười lăm đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Thấy Trình Cẩm Chi ổn định lại, bác sĩ Ứng nói với Dung Tự: "Trung khu thần kinh của cô Trình vẫn còn hơi hưng phấn, không thể để cô ấy ngủ. Cô nói chuyện với cô ấy, giải tỏa một chút căng thẳng cho cô ấy."
"Ừ được."
"Tôi ở bên ngoài, có tình huống gì thì nói với tôi liền." Bác sĩ Ứng biết chuyện của Trình Cẩm Chi và Dung Tự. Xem bảng biểu tình trạng sức khỏe mấy ngày nay, cô có lời muốn nói. Vì chuyện thuốc kích dục, cô đã đến hai lần. Cô nghĩ chủ của cô có phần dâm dục quá độ. Lúc trước chủ của cô và cô Cao làm chuyện này, cô đã tới dọn dẹp không ít "tàn cuộc", cô Cao trông văn văn nhã nhã, thanh thanh tú tú, không nghĩ đến sẽ chơi như vậy. Từ khi cô Trình quen với cô Dung này, cô mới thấy được "rảnh rỗi". Thật là sơ ý, sao có khả năng rảnh rỗi được. Chỉ cần chủ của nàng là cô Trình, lương bổng càng không có khả năng "ở không mà được lãnh".
Dung Tự quấn cơ thể Trình Cẩm Chi lại, ôm Trình Cẩm Chi vào lòng. Mới vừa rồi vớt Trình Cẩm Chi từ trong bồn tắm ra, cô dùng cơ thể của mình chặn đứng tầm nhìn của bác sĩ Ứng. Rất sợ bác sĩ Ứng thấy được một tí cơ thể của Trình Cẩm Chi. Hình như bác sĩ Ứng cũng nhìn ra vẻ "bảo vệ thức ăn" của Dung Tự, cô xoay người sang nơi khác phối hợp với Dung Tự. Nghĩ trong bụng, lúc trước khi mình giúp cô Trình chữa trị, cô Dung không biết cô còn đang ở nơi nào.
"Còn nóng không?" Dung Tự nhẹ nhàng nói.
"Cũng tạm... không nóng như vậy nữa." Trông Trình Cẩm Chi hơi uể oải.
Dung Tự dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ đôi má Trình Cẩm Chi: "Đợi lát nữa ngủ tiếp, bác sĩ nói trung khu thần kinh của chị còn hưng phấn lắm."
"Ừ..." Trình Cẩm Chi cũng ngoan ngoãn vùi trong lòng Dung Tự: "Em nói chuyện cho chị nghe."
"Nói gì?"
"Nói đại gì đó, bình thường toàn là chị nói, lần này đến phiên em."
Dung Tự suy nghĩ: "Em đọc thái độ chuẩn mực của diễn viên cho chị nghe?"
"..." Trình Cẩm Chi rất muốn trợn mắt, nhưng không có sức: "Em đọc cái này, không phải để chị bị thôi miên sao?"
"Bác sĩ nói, đợi thuốc hết tác dụng, sẽ có cảm giác vô cùng đói. Giờ cơ thể của chị rất yếu, không thể ăn dầu mỡ, em chuẩn bị nấu miếng cháo cho chị, lót bụng." Dung Tự nói, lại đút cho Trình Cẩm Chi một hớp nước.
Trình Cẩm Chi chỉ nhấp một hớp nhỏ: "Bụng căng lắm, không tin em sờ..."
Tay Dung Tự đặt nhẹ lên bụng Trình Cẩm Chi, đúng là hơi căng: "Em bế chị đi nhà vệ sinh?"
"Chị tự đi..." Mặc dù trong trong ngoài ngoài đều bị Dung Tự nhìn một lần, nhưng vẫn cần có một chút lòng xấu hổ cuối cùng. Nàng mới không cần Dung Tự bế nàng, dỗ nàng đi vệ sinh...
Dung Tự bế nàng đến cửa nhà vệ sinh, lúc thả nàng xuống còn hơi "không tình nguyện": "Có chuyện gì thì gọi, em ở ngay cửa."
"Ừ..." Trình Cẩm Chi đỡ eo mình, vào nhà vệ sinh. Thực sự là không tự đi, vẫn không biết người ê ẩm như thế. Trình Cẩm Chi ngồi trên bồn cầu sứ trắng, nàng chống đầu, Dung Tự không ở bên cạnh nàng, nàng mới bắt đầu suy nghĩ tình huống hiện tại. Nàng chỉ uống một chút thuốc kích dục, cũng không phải uống rượu rồi quên hết. Nàng nhớ rõ mình động tình ôm Dung Tự, hôn Dung Tự, chỉ còn kém cầu hoan với Dung Tự. Dung Tự ôm nàng, hôn nàng, bỏ nàng vào bồn tắm. Nếu bác sĩ Ứng không đến, nói không chừng hai người ngay trong bồn tắm...
Vậy nên, tình huống bây giờ là gì? Hành động của Dung Tự chẳng hề kì quái, vì dù sao Dung Tự cũng luôn "lấy lòng" nàng. Trình Cẩm Chi đang suy nghĩ tình huống của mình là gì. Thực sự thuốc kích dục có tác dụng mạnh như vậy sao? Trình Cẩm Chi nghĩ còn do tâm lý của chính mình gây ra chuyện.
Nàng muốn Dung Tự yêu nàng.
Tại sao muốn?
Trình Cẩm Chi cắn cắn móng tay của mình. Nhưng có thể nàng say mê vẻ đẹp của Dung Tự, đúng vậy, Dung Tự đẹp biết bao nhiêu chứ. Hoặc là ham muốn vóc dáng của Dung Tự, đúng vậy, quả thật vóc dáng của Dung Tự rất tuyệt. Dù gì, nàng cũng bị tài nấu nướng của Dung Tự, bắt chặt bao tử.
Ngay lúc Trình Cẩm Chi đang miên man suy nghĩ, tiếng cửa vang lên: "Xong chưa?"
"Ừ xong rồi..." Trình Cẩm Chi đỡ eo, rửa tay một cái, ra nhà vệ sinh.
Lại nói vài câu với Dung Tự, nói một lúc, Trình Cẩm Chi cũng mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên cánh tay của Dung Tự. Dung Tự giơ tay lên, vén vén mái tóc dài của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi đã ổn hơn rất nhiều. Ngón tay của cô, nhẹ nhàng vuốt đôi má của Trình Cẩm Chi. Vừa nãy rất nhiều lần, cô muốn đặt yêu tinh quấn người này dưới cơ thể mình, làm chuyện vui sướng nhất trên đời này với nàng.
Nếu không phải lần "hiểu lầm" này, Dung Tự cũng không biết hóa ra mình lại khát vọng một người như vậy. Bảo vệ nàng, vừa khao khát lấy được tất mọi thứ của nàng.
"Trình Cẩm Chi." Dung Tự khe khẽ thì thầm tên Trình Cẩm Chi, cô hiếm khi gọi tên người này. Dung Tự chống trán Trình Cẩm Chi, dày vò cả đêm, nhắm mắt lại cũng ngủ ngay.
Trình Cẩm Chi bị đói làm dậy, lúc dậy, Dung Tự đã không còn trên giường, Trình Cẩm Chi chớp mắt vài cái, vò vò tóc mình. Khi sắp nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi cơm. Tìm kiếm mùi cơm, Trình Cẩm Chi xuống giường.
"Em làm đại một ít, đi rửa mặt đi."
"Ừ." Trình Cẩm Chi mới sửng sốt một chút đã bị Dung Tự dẫn đến nhà vệ sinh: "Người chị còn đau không?"
Hỏi câu như vậy, khiến mặt Trình Cẩm Chi đỏ lên. Cảm giác như sau khi làm...
Đương nhiên, câu này của Dung Tự, cũng làm Trình Cẩm Chi tỉnh táo lại. Chuyện đã xảy ra mười mấy tiếng đồng hồ trước, có thể nói là gà bay chó sủa: "Chuyện đó... cám ơn..."
"Ừ." Dung Tự giúp Trình Cẩm Chi nặn thuốc mỡ, chuẩn bị nước nóng: "DC giúp chị xin nghỉ, chị ăn xong rồi ngủ tiếp."
Lần này bị thua thiệt, Trình Cẩm Chi cũng không biết tìm ai để tính sổ. Trách DC? DC cũng lấy từ trong túi của nàng. Trình Cẩm Chi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn trách Cẩu Vũ. Nếu Cẩu Vũ không bày cái đồ chơi này, sao nàng sẽ mượn gió bẻ măng, sau đó trúng chiêu? Lên giường, Trình Cẩm Chi gửi tin nhắn cho Cẩu Vũ: "Không phải Hạ Dữu nói không có tác dụng sao?"
Nàng nhớ rõ Hạ Dữu nói không có tí tác dụng.
"Ôi, xem ra cậu được sướng rồi."
"..."
"Thuốc của Hạ Dữu à." Cẩu Vũ gửi một biểu cảm đắc ý: "Cậu nghĩ mình chỉ có một chiêu thì có gan hành tẩu giang hồ sao? Kế hoạch b, biết không?"
Trình Cẩm Chi chưa trả lời, Cẩu Vũ đã gửi tin nhắn thoại nhiều chuyện đến: "Cậu vẫn chưa nói, có phải hôm nay Dung Tự bị bẽ mặt không?"
Trình Cẩm Chi suy nghĩ, giờ nàng có nên chặn Cẩu Vũ không.
"Người này, cậu biết chứ?" Sau đó, Cẩu Vũ gửi ảnh đến, hình như là thực tập sinh của công ty quản lý nào đó.
Trình Cẩm Chi phóng to nhìn một cái, là Dung Trạm. Nàng nhìn kĩ lại, đúng là Dung Trạm. Dung Trạm cột đuôi ngựa, đang nhảy với một đám con trai xinh đẹp.
"Cái nhóm này, gọi là Thiếu Niên R, là nhóm thần tượng trẻ do công ty KG tạo ra."
??? Đừng nói với nàng, Dung Trạm muốn tiến quân vào ngành giải trí???
***
Kim Heo: ??? Chỉ vậy.
Ngao Tạng: ??? Chỉ vậy.
Thuốc ngu xuẩn: ??? Chỉ vậy.
Tác giả: ... Chỉ vậy.
Độc giả: Lễ quốc khánh đến rồi, muốn gửi tình yêu đến tác giả.
Tác giả: ... Không thiếu dao phay, cảm ơn tình yêu QAQ.
Độc giả: Không sao, đến đây, mọi người gây quỹ, mua tấn thuốc nổ đi.
Tác giả: QAQ...
Danh Sách Chương: