"Mình biết là cậu thấy hứng thú, đổi tin không siêu sao?" Tin nhắn của Cẩu Vũ lại bắn đến.
"Không tin."
"Vậy chia sẻ một chút lịch trình gần đây của cậu?"
Trình Cẩm Chi gửi một cái biểu cảm khinh bỉ: "Không nói thì thôi."
Cẩu Vũ lại câu kéo với Trình Cẩm Chi một lúc mới gửi một ít ảnh của Dung Trạm cho nàng. Cẩu Vũ bám theo một tiểu sinh đứng đầu công ty KG, trong lúc vô tình phát hiện nhóm này. Công ty giải trí hằng năm sẽ tung ra tân binh tung ra nhóm mới, chuyện này không lạ. Cẩu Vũ thấy trong đó có gương mặt quen thuộc, nhanh chóng bám theo Thiếu Niên R này. Thiếu Niên R có tổng cộng năm người, nhỏ nhất mười ba tuổi, lớn nhất mười sáu tuổi. Trình Cẩm Chi lướt ảnh, quả thật có Dung Trạm. Nàng nhớ, hình như Dung Trạm phải ở Moscow tiếp tục đào tạo chuyên sâu, sao chạy về nước rồi?
Ý nghĩ đầu tiên của Trình Cẩm Chi là, Dung Tự có biết chuyện này không. Trình Cẩm Chi suy nghĩ, lại xuống giường lần nữa, nàng đỡ cái eo già của nàng, đi từng bước đến phòng khách. Dung Tự ngồi trong phòng khách đọc sách.
"Sao vậy?" Vừa thấy Trình Cẩm Chi đến, Dung Tự bỏ sách xuống ngay.
Liệu nàng có xía vào chuyện của người khác quá không? Dù sao cũng là chuyện nhà của Dung Tự. Trình Cẩm Chi nói tào lao với Dung Tự mấy câu, mới dẫn chủ đề đến Dung Trạm: "Em trai em vẫn đang học ở Moscow à?"
"Ừ, nó nói học hành hơi căng thẳng." Dung Tự nói.
Nhắc đến em trai, nét mặt Dung Tự mới có biến hóa nhỏ bé. Cha mẹ qua đời hai năm qua, còn là em trai khiến Dung Tự tiếp tục chống chịu. Theo Dung Tự nói, hình như không biết em trai mình về nước. Trình Cẩm Chi do dự một giây, DC cũng gửi tin nhắn đến. Hình như xác nhận tin tức xong. Dung Trạm về nước, hơn nữa kí hợp đồng với công ty KG. Nàng lướt lướt điện thoại, mới dè dặt đưa điện thoại cho Dung Tự: "Có lẽ đã xảy ra gì đó."
Dung Tự nhận điện thoại của Trình Cẩm Chi, vừa mở ảnh ra, sắc mặt cô hơi khó coi. Môi cô mím thành một đường, đôi lông mày nhíu lại. Hiếm khi thấy Dung Tự thế này, Dung Tự có khả năng xử lý bất cứ việc gì, dù gặp phải một số tình huống phát sinh bất ngờ, cô cũng có thể đối phó một cách rất dễ dàng: "Em ra ngoài gọi điện thoại."
Thấy Dung Tự đứng dậy, Trình Cẩm Chi kéo lấy ống tay áo của Dung Tự: "Em sẽ không trách chị chứ?"
"Không đâu." Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, lại nắm tay Trình Cẩm Chi giống như trấn an. Cô nắm tay Trình Cẩm Chi, nhẹ nhàng bế Trình Cẩm Chi lên.
Dung Tự bế Trình Cẩm Chi về giường, giúp Trình Cẩm Chi sửa chăn: "Lát nữa em sẽ trở lại, chị ngủ trước."
"Ừ được." Làm sao có thể ngủ được.
Trình Cẩm Chi đợi một lúc, nàng nhìn đồng hồ, mới qua năm phút. Có phải vì nàng, Dung Trạm mới làm mình làm mẩy với Dung Tự rồi về nước? Có lẽ đúng, dù sau đời trước, Dung Trạm cũng không biết chuyện của Dung Tự và nàng. Nàng và Dung Tự lên giường vài lần, sau đó Dung Tự hơi nổi, hai người không liên lạc với nhau nữa.
Sau khoảng mười phút, Dung Tự bước vào. Nét mặt Dung Tự hơi uể oải. Nhìn Dung Tự thế này, Trình Cẩm Chi biết ngay là Dung Tự và em trai nói chuyện cũng không ổn, còn có khả năng mới xảy ra cãi vã. Dung Trạm đang trong thời kì nổi loạn, tính tình cực kì chống đối. Trình Cẩm Chi hơi hối hận, dù là nói, nàng cũng nên đổi cách thức khác, khéo léo một chút? Thấy Dung Tự mệt mỏi, lòng Trình Cẩm Chi cũng có phần không vui: "Dung Tự..."
"Ừ, em đây."
Trình Cẩm Chi chống nửa người lên, kéo cổ tay Dung Tự. Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, cũng ngồi bên giường. Trình Cẩm Chi khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai gầy của Dung Tự. Ngày nhìn thấy Dung Tự cột miếng lụa đen trên tay, nàng đã muốn ôm Dung Tự như vậy. Dung Tự ngừng một lúc, mới khoác lên cổ tay Trình Cẩm Chi, dường như muốn bỏ tay Trình Cẩm Chi ra, biểu đạt bản thân không sao cả.
Trình Cẩm Chi siết chặt lấy Dung Tự, hiếm khi cứng rắn một lần: "Em ôm chị một cái đi."
Trình Cẩm Chi không biết Dung Tự, nàng chỉ biết mình, khi mệt mỏi chỉ cần một cái ôm. Trình Cẩm Chi cảm thấy cách an ủi của mình hơi vụng về, nhưng đây là cách nàng có thể nghĩ đến.
Nghe được giọng của Trình Cẩm Chi, Dung Tự dần dần nắm lấy cổ tay Trình Cẩm Chi. Ngón tay của cô có phần run rẩy: "Làm sao giờ."
"Ba mẹ sẽ trách em." Dung Tự cũng ôm Trình Cẩm Chi.
"Không đâu." Cổ họng Trình Cẩm Chi khẽ động, nghe giọng Dung Tự, nàng càng thêm khó chịu: "Em làm rất tốt."
Trình Cẩm Chi ôm Dung Tự thật chặt.
Mặc dù nàng tự nhủ rằng, Dung Tự là người bình thường, nhưng không có thời khắc nào có thể cảm nhận mãnh liệt hơn so với mấy phút đồng hồ này. Dung Tự là người bình thường, và những người bình thường thì có một mặt yếu đuối. Dung Tự chỉ biết kiềm chế hơn người bình thường một chút thôi.
Nàng phải thừa nhận hai điều, một điều là nàng nghĩ Dung Tự quá mạnh mẽ. Một điều khác nữa là, hình như nàng có tình cảm "không bình thường" với đối thủ một mất một còn này. Trình Cẩm Chi không biết đối mặt thế nào, không thể làm gì khác hơn là ôm chặt người trước mặt này.
Dung Tự nằm bên cạnh người nàng, Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự. Dường như có Dung Tự bên cạnh, lòng của nàng mới giữ được bình tĩnh. Trình Cẩm Chi kéo tay Dung Tự, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Quay "Thiên hạ bạch ngân" xong, Trình Cẩm Chi vào đoàn quay của "Xuyên không trận tuyến đại liên minh" ngay. Trạm đầu tiên là trong thời kì Thiên Trạch Trưng Huy thịnh hành võ hiệp. Trước khi khách mời "xuyên không", đầu tiên sẽ chia nhóm tranh cử thân phận trước, trong trận đấu, Trình Cẩm Chi ngơ ngác rút thăm được Minh chủ võ lâm.
"Minh chủ, tiếp theo cô có sắp xếp gì?" Đạo diễn hỏi Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi ngơ ngác, kịch bản không có nói để nàng làm Minh chủ võ lâm. Nàng nghĩ, thuận miệng hỏi một câu: "Triều đình có chiêu hàng không?"
Hậu kì cắt nối biên tập phỏng vấn khách mời, Hạ Tây cũng được mời tham gia "Xuyên không trận tuyến đại liên minh". Hắn nói có phần thổi phồng: "Vừa rồi lúc thi đấu lão Thẩm nói với tôi, thảo nào trên weibo gọi Cẩm Chi là Cẩm Meo Meo, phản ứng nhạy bén không thua gì mèo luôn... Hả? Cô ấy nói chiêu hàng?? Xong rồi... Thủy Hử truyện đến hồi tám mươi hai mới chiêu hàng, tiến độ chắc cũng không chống nổi cô ấy. Giờ đổi cái hộp đen rút đổi Minh chủ khác còn kịp không?"
Trước khi xuyên không, đạo diễn đăng chiếu thư đăng cơ của Đại Sở.
Chiếu thư đăng cơ:
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.
Tiên hoàng bảo vệ đất nước không có nguy cơ, đất nước ổn định thái bình không loạn lạc, sớm đêm cần mẫn, ngủ không kịp dậy, vì sách lược lâu đời của quốc gia, xấp xỉ đến gần, hận mệnh trời không thương, tiền thái tử tàn bạo, đột nhiên băng trần, quy về ngũ hành. Kế thừa tiên đế, phục hưng Đại Sở, thực sự nhờ cậy vào thiên địa xã tắc âm thầm bảo hộ, không phải kết cục trẫm ít đức. Thụy này, có thể ổn định tai họa hoàng đế Nhật. Trước truy đuổi thái tử Thụy, Lệ đế Nhật sát hại người vô tội.
Trẫm đứng hàng thứ mười chín, khắc sâu đau đớn, có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Lên ngôi đăng cơ, đại xá thiên hạ, khôi phục thời kì phồn thịnh của Đại Sở, văn võ bá quan tận tụy, trẫm hứa với thiên hạ, nhất định hoàn thành thống nhất trước.
Tu Vương lên ngôi, thay đổi niên hiệu thành Trưng Huy. Xả tang bố cáo thiên hạ, khắp nơi đều biết việc này.
Trình Cẩm Chi xem mấy lần, mới hiểu hết. Bây giờ là Trưng Huy năm đầu tiên, Tu Vương đã lên ngôi.
Rút được phiếu Minh chủ võ lâm, ban đầu Trình Cẩm Chi còn hơi "đắc chí": "Ý đúng là, tôi có một cái dinh thự lớn, mà họ còn đang chịu đau khổ của nhân gian?"
Tổ hậu kì còn đặc biệt đặc tả cho nàng, đặc biệt là vẻ vui sướng của nàng: "Cứ như vậy, Minh chủ võ lâm lấy tâm trạng dạo chơi ngoại thành đến Đại Sở."
Hậu kì ghép thêm cái này, Trình Cẩm Chi xem thấy mình cũng có phần ngu xuẩn.
Đến giờ cơm, Trình Cẩm Chi hỏi người làm khi nào ăn cơm, người làm nói cho nàng biết: "Minh chủ ngài quên rồi à, gần đây ngài ở Ích Cốc mà?"
Đói bụng cả ngày, đến buổi tối, còn bị giáo viên võ kêu dậy đánh quyền. Giáo viên võ giao cho nàng một cái lu chứa nước, để nàng đánh quyền trong lu.
"Cái này em biết." Trình Cẩm Chi khá thạo, mở hai tay ra. Nàng vén tay áo lên, đem hai tay ngâm vào trong nước, vẽ vòng tròn, sau đó từ từ trở lòng bàn tay, trông có phần chuyên nghiệp. Lão Thẩm gặm một quả táo, ôm mâm đựng trái cây đi tới, cô chỉ bảo kĩ thuật của Trình Cẩm Chi, trông có chút hả hê nói: "Đúng, đúng như vậy, nhưng chậm quá, nước phải xoay tròn lên."
"Để tôi thử." Lão Thẩm cắn quả táo, đẩy Trình Cẩm Chi ra. Lợi dụng dòng nước Trình Cẩm Chi đã xoay, hai tay nhanh chóng xoay vòng, dòng nước trong lu chẳng bao lâu xoay vòng theo chiều kim đồng hồ.
"Lợi hại lợi hại." Trình Cẩm Chi vỗ tay, tò mò thò đầu: "Cô đánh nước lần nữa đi."
Hình như lão Thẩm đang đắm chìm trong niềm vui sướng của "cao thủ võ lâm", khuôn mặt bản thân in lên mặt nước bị khuấy sạch sẽ. Quay đầu lại nhìn Trình Cẩm Chi lần nữa, Trình Cẩm Chi đã ôm mâm đựng trái cây của cô chạy: "Ê kìa sao có thể có minh chủ như cô vậy chứ! Cô còn ăn nho của tôi, tôi còn không nỡ ăn! Minh chủ cô ăn nữa sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!!!"
Một tuần lễ quay và quay bổ sung, Trình Cẩm Chi chơi thật vui vẻ. Các khách mời này đều rất có khả năng đi show, nàng với họ theo dõi nhau trên weibo, hơn nữa cũng trao đổi số điện thoại cá nhân. Trong đó nói chuyện nhiều nhất là Thẩm Thu Như, lão Thẩm. Ngay cả khi có Dung Tự bên cạnh, nàng cũng nói chuyện với lão Thẩm.
Đến khi Trình Cẩm Chi đi trang điểm, DC cũng vô ý nói với Dung Tự: "Trong thời gian này, hình như sếp rất thích chơi với lão Thẩm."
"Lão Thẩm là ai?"
DC sững sờ, hình như không nghĩ rằng Dung Tự sẽ đáp lời hắn. Thấy Dung Tự để ý tới mình, hắn vội xun xoe nói: "Thẩm Thu Như đó, là khách mời cố định của xuyên không, kì này cô ấy hợp tác với sếp. May có cô ấy kéo sếp, tôi còn sợ sếp không hòa vào chương trình được."
Dung Tự nghe, thẳng người lên có hơi ngồi không yên. DC chỉ lo hưng phấn, không có tí sự nhạy cảm của người làm quản lý: "Cô Dung, cô nhìn nè, đây là ảnh của cô Thẩm."
"Cô Thẩm còn rất đẹp nữa, lúc quay chương trình không có cảm giác... Cô Dung cô đi đâu vậy??"
"Phòng trang điểm."
Nhìn lưng Dung Tự, DC có chút hậu tri hậu giác*. Hắn vội vàng cất tư liệu về Thẩm Thu Như, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Xong đời, vừa rồi hưng phấn quá, lộ sếp ra hết trơn.
*Hậu tri hậu giác: Là một việc gì đó mọi người đều biết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Khi Dung Tự vào phòng trang điểm, không biết Trình Cẩm Chi đang gọi video với ai, vui vẻ vô cùng. Thấy Dung Tự, còn bảo Dung Tự qua chào hỏi: "Dung Tự, đây là lão Thẩm."
"Lão Thẩm, đây là Dung Tự." Lúc giới thiệu Dung Tự, Trình Cẩm Chi còn hơi đắc ý.
Thẩm Thu Như thấy Dung Tự, sợ đến sặc nước. Cô vội chùi mép: "Trình Cẩm Chi, cô muốn chết à."
"Chào cô Dung, tôi là fan phim của cô... Không ổn không ổn, tim tôi không ổn rồi, tôi thực sự đang gọi video với cô Dung..." Thẩm Thu Như ôm tim, cực kì hưng phấn khi nhìn thấy Dung Tự.
"Xin chào." Dung Tự nói.
"Không được không được rồi... Cô Dung thực sự chào tôi..."
"Lão Thẩm, cô lùi ra sau một tí, màn hình toàn là mặt của cô." Trình Cẩm Chi nói.
Quả nhiên Thẩm Thu Như xấu hổ rụt đầu một cái.
"Lão Thẩm, bảo cô lùi ra sau, chứ không phải để cô nặn cằm đôi."
Vốn Thẩm Thu Như đang rất dịu dàng, thấy Trình Cẩm Chi hại mình, cô cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế tấn công nhau. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, chỉ có Dung Tự ngồi bên cạnh. Thấy Trình Cẩm Chi vui, dĩ nhiên cô cũng vui. Chẳng qua, trong lòng có chút cảm xúc cực kì sâu sắc phức tạp .
Như là thất lạc.
***
DC: Tôi hơi hoảng... Dù sao sếp không biết, dứt khoát giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì đi (hôm nay tôi lại là quản lý lanh trí)...
Danh Sách Chương: