"Nhanh lên, lấy bản lĩnh nhà nghề của cậu ra đây."
"Ngay cả kiến thức cơ bản cậu cũng không có học."
"Cậu dạy mình mấy chiêu có thể khoe khoang đi."
Hạ Dữu gửi một biểu cảm [khinh bỉ]: "Chỉ sợ Dung Tự nhìn không ra."
Hạ Dữu thực sự gửi một vài liên kết đến: "Mấy cuốn sách này, ít người đọc, lượm mấy ngành ít được quan tâm cho chắc."
"Dữu thiên sứ, chúc cậu sớm được ôm cuộc sống tình dục." Sau khi xác nhận thanh toán mua sách xong, Trình Cẩm Chi lập tức gửi đến lời chúc phúc chân thành nhất.
"Đúng là muốn chết chứ. Cẩu Vũ cho cái thuốc dởm gì, không có tí công dụng"
Trình Cẩm Chi chưa bao giờ nói chuyện mình bị "trúng chiêu" với Hạ Dữu, đầu tiên là thấy mất mặt. Nàng trúng chiêu, Dung Tự còn không có tí phản ứng nào, ném nàng vào bồn tắm.
"Đang nói chuyện với ai?" Lúc này, Phó Thiên Sanh cũng vội vàng hoàn thành công việc. Cô đặt hết văn kiện lên tủ đầu giường, một tay đặt trên lưng Hạ Dữu.
Hạ Dữu ôm gối, nằm ở cuối giường gõ chữ "cạch cạch", ôm lấy bàn chân, thỉnh thoảng đu đưa mấy cái: "Với Cẩm Chi."
"Ừ." Phó Thiên Sanh vuốt lưng Hạ Dữu: "Tắm rửa xong chưa?"
"Tắm lâu rồi." Hạ Dữu nói: "Mỗi lần làm việc chị đều quên bản thân mình như thế."
"Vậy cậu có đề cập với Phó Thiên Sanh không?" Trình Cẩm Chi gửi tin nhắn nói.
"Không có đề cập tới, ngay cả khi cảm thấy được rồi, A Sanh lại không muốn tiếp tục." Hạ Dữu trả lời tin nhắn nói: "Cậu nói, có phải mình thiếu sức hấp dẫn không?"
"Vậy cậu nói với cô ấy, cũng quen nhau lâu như vậy." Trình Cẩm Chi đoán có lẽ Phó Thiên Sanh không muốn làm lỡ Hạ Dữu.
"Sao mặt dày như vậy được." Hạ Dữu gửi một biểu cảm [trầm tư hút thuốc]: "Không nói với cậu nữa, A Sanh bận việc xong, mình đi xả nước tắm cho chị ấy."
"Đi đi bảo mẫu." Trình Cẩm Chi cảm khái một câu.
Sau khi trêu chọc với Hạ Dữu, Trình Cẩm Chi gọi điện thoại cho Thẩm Thu Như. Muốn hẹn Thẩm Thu Như ra ngoài mua sắm. Có lẽ do ghi hình, trong thời gian này Trình Cẩm Chi và Thẩm Thu Như chơi rất thân. Cách một lúc lâu Thẩm Thu Như mới trả lời điện thoại của Trình Cẩm Chi. Thẩm Thu Như là thành viên của một chương trình tạp kĩ, vừa chủ trì một talkshow xong. Nghe Trình Cẩm Chi nói đi mua sắm, cô rất hưng phấn: "Đi đi, lúc nào tôi cũng rảnh."
Trình Cẩm Chi nhìn bảng lịch trình, hẹn một buổi chiều với Thẩm Thu Như. Nàng ở nhà chơi điện thoại, sau đó đến phim trường quay phim.
Cẩu Vũ treo máy ảnh trên cổ, đi mấy bước lại liếc nhìn chiếc xe màu đen sau lưng. Cô đi, chiếc xe chạy theo, cô ngừng, chiếc xe đen ngừng theo, dù thế nào nó cũng duy trì khoảng cách không xa với cô. Cẩu Vũ đi nhanh mấy bước, chiếc xe đen dứt khoát chạy song song với cô. Cẩu Vũ hơi bực mình, cô nghiêng đầu nhìn cửa sổ xe hạ xuống. Cửa sổ hạ xuống chính là Phó Tân Bạch, Phó Tân Bạch ngồi ở phía sau, vẻ mặt đau khổ nhìn cô.
"Phó Tân Bạch, cô theo bà nữa, bà sẽ báo cảnh sát!" Nói, Cẩu Vũ còn nâng máy ảnh lên: "Tôi phải chụp lại dáng vẻ bây giờ của cô, cho fan của cô xem cô là cái dáng quỷ gì."
Thấy Cẩu Vũ để ý đến mình, hình như tâm trạng của Phó Tân Bạch tốt hơn rất nhiều. Khuỷu tay cô chống trên khung cửa sổ, ngón tay véo cằm, tâm trạng tốt bày ra vài tư thế, chấp nhận Cẩu Vũ chụp oanh tạc điên cuồng, đồng thời mờ ám nháy mắt: "Trại tạm giam cũng được."
"Trại tạm giam con khỉ, đồ lưu manh chết tiệt này! Biến thái! Cuồng theo dõi!"
Cẩu Vũ thừa nhận đạo đức của mình không tốt, nhưng khi ở cạnh Phó Tân Bạch, cô thấy tính tình của mình trở nên tệ hơn. Phó Tân Bạch trông hơi tha thiết mong chờ, cô nằm trên khung cửa xe, làm nũng với Cẩu Vũ nói: "Cục cưng, em chửi thế nào cũng được, chị biết sai rồi. Sau này chị không dám nữa."
Mọi người đều có nghịch lân*, Phó Tân Bạch không nghĩ rằng mình sẽ vuốt trúng nghịch lân của Cẩu Vũ nhanh như vậy. Đương nhiên khiến Phó Tân Bạch không nghĩ đến nhất là, cô thực sự rất quan tâm cảm nhận của Cẩu Vũ. Cẩu Vũ phát chiến tranh lạnh với cô, Phó Tân Bạch nghĩ chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, ngồi một hai ngày thì không chịu được. Nửa đêm bò lên giường Cẩu Vũ, thiếu chút nữa đã bị Cẩu Vũ đánh gần chết. Ai bảo cô điều tra chuyện mẹ của Cẩu Vũ. Chuyện của mẹ là nghịch lân của Cẩu Vũ.
*Nghịch lân: Vảy ngược dưới cổ rồng, có người nói rằng vảy dưới cổ rồng liên quan đến sinh mệnh của rồng, nên rồng không cho bất cứ thứ gì tấn công vào nơi đó, nếu không sẽ khiến rồng nổi cơn thịnh nộ. Ngày nay chỉ những bí mật hay những việc không muốn bị người khác biết hay xâm phạm, nếu bị xâm phạm sẽ khiến người đó nổi điên.
"Cút đi."
"Cục cưng, em cho chị một cơ hội để ăn năn hối lỗi đi." Phó Tân Bạch liếm môi, vô tội nói: "Mấy ngày nay, chị cũng nhịn cực khổ lắm."
Con ngươi của Cẩu Vũ đảo một vòng, cô cười một tiếng, ngoắc ngón tay với Phó Tân Bạch. Phó Tân Bạch cũng không lo hình tượng gì, dựa vào khung cửa sổ xe, sắp ló nửa người ra ngoài. Cẩu Vũ nói gì đó bên tai Phó Tân Bạch, thở ra, môi sắp dính vào tai Phó Tân Bạch.
"Cái này..." Quả nhiên Phó Tân Bạch tỏ vẻ khổ sở.
"Nếu không được thì thôi." Cẩu Vũ nhún vai, quay người chuẩn bị đi.
Phó Tân Bạch vội vàng không để ý bị ngã bắt lấy tay Cẩu Vũ: "Được, đương nhiên là được."
"Cục cưng, em muốn gì, chị cũng cho em." Đến lúc này, Phó Tân Bạch vẫn không quên nói lời tình yêu với Cẩu Vũ.
Vừa đóng cửa khách sạn, Phó Tân Bạch lập tức chờ không kịp, ôm lấy Cẩu Vũ, cô bế Cẩu Vũ lên, cắn xương quai xanh của Cẩu Vũ. Vừa đè Cẩu Vũ xuống giường, Cẩu Vũ đã lập tức mở đôi mắt lười nhác ra: "Cô đồng ý với tôi."
Lúc này Phó Tân Bạch mới tỏ vẻ hối tiếc, quyết tâm, lại ngồi dậy từ trên giường: "Tắm trước, được không?"
"Được."
Phó Tân Bạch vào phòng tắm tắm, kì kèo một lúc lâu mới ra ngoài. Còn ôm tâm lý may mắn trêu chọc Cẩu Vũ, đặt Cẩu Vũ dưới thân liếm hết mấy phút. Tuy rằng Cẩu Vũ bị Phó Tân Bạch liếm đến hơi động tình, nhưng vẫn cắn chặt chuyện hôm nay, cô thở hổn hển mấy cái, đè Phó Tân Bạch lại. Phó Tân Bạch hoảng sợ, nắm lấy cái gối: "Ừm... Nếu không thì em đi tắm trước?"
"Ừ... được..." Cẩu Vũ cảm thấy mình cũng cần bình tĩnh lại. Mặt cô đỏ bừng, cũng vào phòng tắm. Từ trong phòng tắm đi ra, Phó Tân Bạch đã rúc vào chăn, hình như đã ngủ. Cẩu Vũ trượt vào chăn, chống cạnh đầu Phó Tân Bạch, suy nghĩ một lúc mới cúi đầu hôn đôi má của Phó Tân Bạch, còn có cái miệng đáng ghét nhất này, luôn nói những chuyện bỉ ổi.
"Chị... mệt..."
"Lúc trước cô cũng đối xử với tôi như thế." Lần này Cẩu Vũ có thể xác định rằng Phó Tân Bạch đang giả bộ ngủ, cô xoay người đặt Phó Tân Bạch dưới thân. Bắt đầu cởi quần Phó Tân Bạch, Phó Tân Bạch giãy giụa một cái, cũng chỉ có thể để Cẩu Vũ cởi quần của mình. Ai bảo cô đồng ý với Cẩu Vũ, hôm nay để Cẩu Vũ xử lý. Cẩu Vũ hơi kích động, ngay cả ngón tay cũng run rẩy, cô thực sự đặt Phó Tân Bạch dưới thân. Nếu có thể, cô muốn chụp mấy tấm ảnh ngay bây giờ. Ngón tay Cẩu Vũ đang để trên quần lót của Phó Tân Bạch, cô nhẹ nhàng vuốt ve quần lót của Phó Tân Bạch.
Đôi má Phó Tân Bạch đỏ bừng, hơi xấu hổ kẹp eo Cẩu Vũ: "Em nhẹ chút nha."
"Phó Tân Bạch không phải cô vẫn là xử nữ chứ?"
"Tất nhiên là không." Phó Tân Bạch buột miệng, hình như thấy con gái xử nữ là một chuyện rất nhục nhã.
"Vậy thì cô sợ gì." Tuy rằng Cẩu Vũ nói như vậy, nhưng lòng vẫn hơi mất mát. Làm sao Phó Tân Bạch có thể còn là xử nữ, từng quen nhiều bạn gái như vậy, còn từng kết hôn với đàn ông.
"Lâu rồi không có ở dưới..." Phó Tân Bạch ngượng nghịu xấu hổ, còn chưa nói hết Phó Tân Bạch đã la lên: "Đau quá... còn chưa có ướt đấy..."
Cẩu Vũ cũng không có cởi quần lót của Phó Tân Bạch, chỉ kéo quần lót của Phó Tân Bạch qua, chọt lung tung mấy cái, mang theo sự tức giận. Cô cúi đầu thấy mặt Phó Tân Bạch tái xanh, lòng cũng hơi thương tiếc. Cô rút ngón tay về, trên ngón tay có máu, có vẻ dùng quá sức thật, làm bên trong của Phó Tân Bạch bị trầy xướt: "Đau không?"
Cẩu Vũ xoa đùi Phó Tân Bạch, bắt đầu tán tỉnh với Phó Tân Bạch: "Biết bình thường tôi đau đớn đến mức nào chứ?"
"Xé*." Phó Tân Bạch yếu ớt nói ra một chứ: "Chị cũng chưa từng vào trong."
*Xé: Vừa là xé vừa là chửi tục.
"Ở dưới cô đi vào còn thiếu đúng không? Biến thái!"
"Ui ui chị biết sai rồi, đau..."
Lúc này, Phó Tân Bạch mới có vẻ con gái. Cô ôm cổ Cẩu Vũ, cố gắng phối hợp với nhịp điệu của Cẩu Vũ trong cơ thể cô. Mới bắt đầu, Cẩu Vũ còn hơi trúc trắc, nhưng cuối cùng cũng ổn hơn. Sắc mặt của Phó Tân Bạch cũng dần dần hồng hào hơn, cô vừa rên rỉ vừa nhìn mấy giọt máu trên giường: "Bị em làm một lần, chị phải bổ sung máu lại."
"Đừng nói chuyện..." Cẩu Vũ cũng thở hổn hển.
Làm chuyện này, thật đúng là tốn thể lực. Lúc qua nửa đêm, sức của Cẩu Vũ chịu hết nổi ngã xuống bên cạnh Phó Tân Bạch. Phó Tân Bạch thấy tình thế đè Cẩu Vũ lại, cô bắt đầu hôn cổ Cẩu Vũ. Nhiệt độ trong phòng rất cao, trên người cả hai đều có lớp mồ hôi mỏng. Trên trán Phó Tân Bạch hiện đầy những giọt mồ hôi, cô chịu đựng đau đớn của nửa người dưới, liếm cổ Cẩu Vũ. Cẩu Vũ đã ướt át từ lâu, hai chân Cẩu Vũ kẹp eo Phó Tân Bạch.
Lúc ngón tay Phó Tân Bạch tiến vào, Cẩu Vũ còn vô cùng kinh ngạc, cô mở to hai mắt: "Phó... đừng..."
"Cho em ở trên lâu như vậy, sao chị có thể để mình bị thiệt được. Con người chị không thích nhất là thua thiệt." So với Cẩu Vũ, Phó Tân Bạch dịu dàng hơn rất nhiều. Cô hôn môi Cẩu Vũ, dường như đang giúp Cẩu Vũ dời sự chú ý đi: "Chịu đựng một chút, lần đầu tiên hơi..."
Cẩu Vũ siết chặt ra giường, cô cắn môi thật chặt: "Phó Tân Bạch, cô đừng đụng vào tôi, tôi không muốn cô đụng."
"Nghĩ một đằng nói một nẻo, kẹp chặt như thế." Phó Tân Bạch di chuyển ngón tay của mình.
Vừa di chuyển một cái, trong đôi mắt Cẩu Vũ bắt đầu có ánh nước: "Cô và những tên đàn ông kia đều ghê tởm như nhau."
"Khác."
"Sao khác?" Cẩu Vũ hổn hển một cái: "Cô chỉ để ý sự vui vẻ của bản thân."
"Chị sẽ khiến em vui vẻ."
Cẩu Vũ quay qua, tránh nụ hôn của Phó Tân Bạch. Phó Tân Bạch hơi cường thế, đuổi theo hôn: "Chị đồng ý với em, chị đồng ý với em."
Lúc xuống giường, cơ thể của Cẩu Vũ vẫn ổn. Phó Tân Bạch nhớ Cẩu Vũ là lần đầu tiên, cũng không có làm bao lâu. Ngược lại thì bản thân Phó Tân Bạch, khập khiễng, đi một bước còn phải nhíu mày mấy cái. Cẩu Vũ im lặng không lên tiếng, Phó Tân Bạch cũng im lặng đi theo sau cô.
"Cô đừng theo tôi." Đến cửa khách sạn, Cẩu Vũ lên tiếng.
Còn không biết có mấy phóng viên ngoài cửa.
Ngược lại Phó Tân Bạch tỏ vẻ đau khổ: "Vậy hai hôm nữa, chị lại đến tìm em?"
"Tùy cô." Cẩu Vũ cúi đầu, đá đá sàn nhà, giống như trên sàn có một cục đá.
"Ừ, vậy hai hôm nữa chị đến tìm em." Hình như Phó Tân Bạch còn muốn ôm Cẩu Vũ, Cẩu Vũ im lặng tránh ra. Phó Tân Bạch trông có vẻ xấu hổ, sờ sờ tóc của mình, quay người khập khiễng bước đi.
Nhìn tấm lưng cứng còng của Phó Tân Bạch, Cẩu Vũ lại đá xuống sàn: "Đáng đời."
Đợi Phó Tân Bạch lên xe, Cẩu Vũ cũng không đi bao xa, cô trực tiếp đi về hướng một chiếc xe đen. Cô gõ cửa sổ bên vị trí kế tài xế một cái, trông như cười hăm hở.
Hình như chó săn ảnh bị giật mình: "Cô..."
Cẩu Vũ cười một tiếng, đưa tay ra: "Đã chụp gì, đưa cho tôi xem."
Cẩu Vũ bẻ gãy thẻ nhớ, lại hỏi mượn chó săn ảnh cái bật lửa. Châm lửa, lúc có ngọn lửa nhỏ, Cẩu Vũ quay đầu lại nhìn chó săn ảnh, nháy mắt một cái: "Về thâm niên, anh còn phải gọi tôi một tiếng tiền bối kìa."
Danh Sách Chương: