"Thần quy tuy thọ, nhưng cũng đến lúc tử vong. Đằng xà tuy có thể cưỡi mây lướt gió, nhưng cũng có ngày trở thành tro bụi. Ngựa kí tuy nằm trong chuồng, nhưng chí nơi ngàn dặm. Người có hoài bão to lớn tuy đã già, nhưng hùng tâm tráng chí không suy giảm. Thọ mạng ngắn dài, không chỉ do trời. Biết dụng tâm điều dưỡng mới có thể kéo dài tuổi thọ. May mắn thay, viết bài ca này để vịnh chí."
Vương Đôn vừa hát vừa nhảy múa, lực gõ thanh như ý vào bình nhổ pha lê càng ngày càng mạnh. Do thường xuyên bị gõ, trên bình nhổ xuất hiện các vết nứt hình răng cưa, từng mảnh vỡ pha lê trong suốt rơi xuống chỗ ngồi.
Vương Đôn rất sùng bái Tào Tháo, thưởng thức nhất bài “Quy tuy thọ” của Tào Tháo. Mỗi khi hát “Người có hoài bão to lớn tuy đã già, nhưng hùng tâm tráng chí không suy giảm”, tâm trạng đều kích động, bình nhổ gần như là chịu không nổi lực đạo, phát ra những tiếng r3n rỉ.
Dần dần, "gõ nứt bình nhổ" cũng trở thành một thành ngữ, để hình dung tình yêu của con người đối với một tác phẩm văn học nào đó, hoặc là sự oán hận chuyện không thành công.
Các vị khán giả muốn hỏi, Vương Đôn là thân là thừa tướng, sao còn gọi là không thành công?
Tất nhiên càng có thì sẽ càng nói bản thân không có - Đây không phải là sự khiêm tốn, bởi vì dục v0ng của con người là không bao giờ cạn kiệt, có càng nhiều, muốn càng nhiều, mãi mãi không thấy đủ.
Vương Đôn cũng giống như hậu thế "Lưu XX Không biết vẻ đẹp của vợ", "Sự hối hận khi tạo ra Ali của X Ma", và "Vương XX mất tất cả". Muốn có càng nhiều người đẹp, sự nghiệp, tiền tài đến lấp đầy dục v0ng. Không thành công mà bọn họ nói, và không thành công của người bình thường như chúng ta là hai khái niệm khác nhau.
Ở trong mắt người khác, Vương Đôn là người nắm hết quân quyền tướng quyền, là vị quan có địa vị cực cao, phong quang vô hạn. Nhưng ở trong mắt Vương Đôn, người có hoài bão to lớn tuy đã già, nhưng hùng tâm tráng chí không suy giảm. Dùng "gõ nứt bình nhổ" để biểu thị sự bất mãn, bởi vì thần tượng của ông ta là Tào Tháo.
Quyền lực của ông ta hiện nay và Tào Tháo giống nhau. Nhưng mà văn võ toàn triều, đặc biệt là sĩ tộc đều không phục, hoàng đế cũng không nghe lời của ông ta, hơn nữa ở giữa còn có anh họ Vương Đạo ngấm ngầm chống đối ông ta, làm sao đây?
Vương Đôn đã hát đi hát lại "Quy tuy thọ", tẩy não bản thân.
Vương Đôn không dừng, Tống Huy thổi sáo cũng không dám dừng. Thẳng cho đến khi ngọc như ý trong tay Vương Đôn gõ vỡ bình nhổ pha lê, tạo ra một tiếng vỡ vụn, Vương Đôn mới dừng lại.
Tống Huy đặt sáo xuống, rót rượu cho Vương Đôn. Vương Đôn hát khát cả họng, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Tống Huy lại rót rượu, ba chén liên tục như vậy thì Vương Đôn mới dừng lại. Tống Huy cầm cây sáo lên: "Thừa tướng mệt rồi, thiếp thổi một khúc, giúp Thừa tướng giải sầu."
Tiếng sáo du dương, trước đây chưa từng nghe qua. Thổi xong một khúc, Vương Đôn hỏi: "Khúc nàng vừa thổi tên là gì vậy?"
Tống Huy nói: "Không có tên. Chính là một bài dân ca Giang Nam thiếp vô tình nghe thấy, cải biên thành."
Nhìn nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, Vương Đôn không khỏi cảm khái: "Lúc trước, Tào Tháo vì mỹ nhân mà xây Đồng Tước Đài, có bao nhiêu ca cơ ca vũ đến hiến nghệ trên đài. Khi khác ta vì nàng mà xây một tòa Đồng Tước Đài, có được không?"
Tống Huy giả vờ ghen tuông: "Đồng Tước Đài thu hết mỹ nhân trong thiên hạ, thừa tướng là ghét bỏ thiếp già rồi sao?"
Vương Đôn ôm người đẹp vào lòng: "Không, Đồng Tước Đài của ta chỉ chứa một mình nàng."
Người đẹp trong lòng, lại uống rượu, Vương Đôn tuy già nhưng vẫn rất sung sức, lăn lộn một phen, một cành hoa lê đè ép hải đường.
Sau đó hoa lê hỏi hải đường: "Ta nghe nói gần đây nàng bắt đầu qua lại với hẻm Ô Y?"
Hai má hải đường hơi ửng đỏ, vẫn còn dư âm: "Tào phu nhân gửi thiếp mời thiếp thân, thiếp thân sao dám không đi được? Mỗi lần đi dự tiệc, Tào phu nhân rõ ràng là châm biếm thiếp trong lòng, muốn thiếp phải tuân thủ bổn phận của mình, không được đi quá giới hạn,... Thiếp thân xuất thân thấp kém, mà bà ấy lại là trưởng bối, thiếp không dám nói gì, chỉ biết nghe lời."
Vương Đôn nghe vậy không khỏi có chút tức giận: "Tính tình Tào Thục trước nay luôn như vậy. Bà ta thấy gần đây Vương Đạo bị ta chèn ép, trong lòng bất mãn, không dám làm gì ta, cho nên mới trút giận lên nàng. Nàng chớ thương tâm. Ngày mai ta sẽ xin phong cáo mệnh cho nàng. Bà ta là Huyện công phu nhân, ta cũng sẽ xin phong cho nàng làm Huyện công phu nhân, xem bà ta có thể gây khó dễ cho nàng ra sao."
Vương Đôn là Vũ Xương quận công, nguyên phối của ông ta là công chúa Tương Thành, tất nhiên không cần phong Quận công phu nhân này nọ. Huyện công thấp hơn quận công một bậc, phong một tiểu thiếp sủng ái thành huyện công phu nhân không tính là quá đáng.
Tống Huy cảm kích: “Cảm tạ Thừa tướng, nhưng thiếp thân xuất thân thấp kém, nào dám ngang hàng ngang vế với Tào phu nhân."
"Xuất thân không quan trọng. Thân mẫu của hoàng thượng, Dự Chương quận công cũng xuất thân là nô tỳ." Vương Đôn nói: "Nữ tử của ta, ai dám khinh thường? Nếu sau này ta thực hiện được chí hướng, Tào phu nhân cũng sẽ phải khúm núm trước mặt nàng thôi.”
Vương Đôn muốn trở thành một người trí dũng kiệt xuất thiên cổ đặt nền móng cho triều đại mới giống như Tào Tháo.
Mấy ngày sau, quả nhiên Vương Đôn cầu phong Tống Huy thành Huyện công phu nhân. Thái Ninh Đế nhìn, thấy không phải là chuyện gì lớn, đồng ý ngay. Yêu cầu Dữ Hoàng hậu ban cho Tống Huy phong hào, quần áo, trang sức phù hợp, rồi gửi đến phủ thừa tướng.
Tống Huy lĩnh chỉ, mặc mặc áo mang trang sức phẩm cấp cáo mệnh tiến vào Đài Thành tạ ơn.
Cáo mệnh phu nhân phải đến cung Vị Ương của Hoàng hậu. Mệnh phụ có tư cách ngồi xe bò tiến cung chỉ có một người duy nhất - Phu nhân Tào Thục của Vương Đạo. Vì vậy sau khi Tống Huy tiến vào Đài Thành, xuống xe, dưới sự dẫn dắt của cung nữ, đi bộ về phía cung Vị Ương.
Một trận gió thổi qua, lại kéo theo cơn mưa thu, cung nữ vội vàng đưa Tống Huy đến cung bên cạnh để tránh mưa.
Nhưng mà vẫn có chút muộn, giày thêu và làn váy của Tống Huy bị thấm ướt. Cung nữ lo sợ mất lễ nghi trước điện, bèn mượn một chiếc lò và áo quần, ở trên cái lò đặt lồng xông. Tống Huy cởi váy, giày và tất, đặt trên cái lồng xông để sấy khô, mang quần áo và giày mà cung nữ mượn được.
Tống Huy buồn chán chờ mưa tạnh. Đây là lần đầu tiên nàng ta vào cung, không khỏi có chút tò mò về nơi phú quý nhất đế quốc. Lại có Vương Đôn làm núi dựa, người khác cũng không dám làm gì nàng ta. Nàng ta dừng lại trước thiên điện, dạo chơi trên hành lang, chơi đến nỗi cực kỳ phấn khích, ôm cột trụ nhảy múa.
Bài múa của Tống Huy do Lục Châu chỉ dẫn. Lục Châu múa, không ai không bị thất hồn lạc phách. Trình độ múa của Tống Huy không thua kém gì Lục Châu. Một điệu múa khuynh thành.
Vui vẻ xong, Tống Huy nhìn thấy một bóng người đang lay động xuất hiện trên mặt vũng nước, bị hù dọa. Tập trung nhìn kỹ, một người đàn ông mặc áo trắng, đầu đội bạch ngọc quan, da dẻ trắng nõn, khôi ngô tuấn tú đang đứng nhìn nàng ta. Đường nét hắn ta rõ ràng, mái tóc hơi xoăn màu vàng, mang nét đặc trưng của dân tộc Tiên Bi.
Trong hoàng cung, đàn ông trưởng thành ăn mặc như vậy chỉ có một người, chính là hoàng thượng. Tống Huy vội vàng hành lễ, thầm nghĩ: Vị hoàng đế này thật đẹp! Lại còn trẻ như vậy nữa!
Đặc biệt là tối hôm qua vừa mới ngủ với Vương Đôn “Tuổi già nhưng chí chưa già”. Vương Đôn có thể miễn cưỡng làm những chuyện không thể miêu tả được, lão đầu kia còn có thể cày đất động đậy, nhưng mà cơ thể già cả là sự thật. Tống Huy có thể cảm thấy lực bất tòng tâm của "tuổi già". Nhìn thấy vị hoàng đế anh tuấn trẻ tuổi, trái tim nhỏ bé của Tống Huy không nhịn được đập loạn như con thỏ.
Đó chính là hoàng đế Tư Mã Thiệu. Từ xa hắn đã nhìn thấy có người múa cột, bồng bềnh như tiên nữ, giống như là ảo giác. Đến gần nhìn kỹ, vậy mà là một người đẹp lạ mặt. Nhìn quần áo nàng ta mặc, giống như là cung nữ của điện nào đó. Trong Đài Thành có một người đẹp tướng mạo tuyệt diễm như vậy, vậy mà tại sao hắn ta chưa từng nghe qua?
Thái Ninh Đế kinh ngạc trước dung mạo và điệu múa của Tống Huy, không nhịn được bước đến gần, từ từ nâng cằm nàng ta lên: "Ngươi là cung nữ của cung nào?"
Tống Huy thấy hoàng đế không biết nàng, dứt khoát tùy tiện nói ra một nơi: "Vị Ương cung."
Cằm bị đốt ngón tay mạnh mẽ nâng lên, Tống Huy chỉ cảm thấy hai gò má nóng lên. Ánh mắt của nàng ta và Thái Ninh Đế va chạm vào nhau, giao nhau, giống như b4n ra tia lửa có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tống Huy muốn đến Vị Ương cung để cảm tạ. Lần đầu tiên nàng ta tiến vào Đài Thành, không quen thuộc nơi này. Vị Ương cung cũng là tên cung điện duy nhất mà nàng ta biết.
Thật là trùng hợp, Dữ Hoàng hậu đang chọn phi tần cho Thái Ninh Đế nạp đầy hậu cung, khai chi tán diệp. Hoàng đế là Thiên tử, sau khi qua tang lễ không cần phải cấm dục. Bởi vì hắn ta phải sinh con trai cho đất nước, mở mang hoàng tộc. Tư Mã gia vong quốc có thể phụ quốc ở Giang Nam, là dựa vào cái gì?
Chính là có thể sinh. Tư Mã thị phía bên kia chết cả một rổ, thì Tư Mã thị bên này vẫn còn sống.
Hoàng đế nhìn thấy nàng ta mặc y phục của cung nữ, nhưng trang sức lộng lẫy, lại có sắc đẹp kinh động, còn đúng lúc xuất hiện khi hắn ta đang đi dạo một mình, nhảy múa quanh cột trụ - Đây rõ ràng là lễ vật mà hoàng hậu tặng cho hắn, để thử xem trẫm có hài lòng hay không!
Trẫm rất hài lòng, cực kỳ hài lòng!
Từ lúc tiên đế "lâm bệnh" đã ba tháng, lại thêm chuyện tang lễ và đăng cơ, Thái Ninh Đế bận rộn chuyện quốc gia đại sự, đã mấy tháng nay không có thời gian động vào phụ nữ. Lúc này nhìn thấy báu vật nhân gian như vậy, mà hắn ta lại còn trẻ tuổi, chỉ mới hai mươi lăm tuổi, khí huyết thịnh vượng, làm sao có thể chờ đến đêm được?
Thái Ninh Đế bế người đẹp theo kiểu công chúa. Mỹ nhân hoảng hốt hô lên. Thái Ninh Đế cúi người dùng miệng chặn miệng người đẹp lại. Người đẹp phát ra tiếng nức nở, nhưng cơ thể lại mềm nhũn.
Thái Ninh Đế bế người đẹp đến căn phòng gần nhất.
Tống Huy tuy đã gần ba mươi tuổi nhưng kinh nghiệm không đủ. Lúc nàng ta còn là thiếu nữ ở trong phủ công chúa Tương Thành, đến năm hai mươi sáu xuôi về phía nam mới được Vương Đôn thu nhận.
Lúc đó, Vương Đôn phân chia của hồi môn của công chúa Tương Thành đưa cho các lạc kỹ bọn họ để gả đi. Nhưng mà Tống Huy không nhìn trúng ai, trong lòng vậy mà không muốn gả. Nàng chính là muốn gả cho nam tử có quyền lực nhất---
Hồng nhan phối với đầu bạc, Tống Huy không cam lòng. Vương Đôn cho nàng ta sự sủng ái và vinh hoa nhưng nàng ta thiếu cảm giác an toàn. Cả đời nhấp nhô khiến cho nàng ta luôn lo lắng, ngồi nhà trên tìm nhà dưới, ăn trông bát còn nhìn trong nồi. Vì vậy nàng ta âm thầm dựa vào công chúa Thanh Hà và Tào Thục, làm tai mắt cho bọn họ. Để sau này cây đổ bầy khỉ tan, nàng ta sẽ có một nơi trú ẩn, không đến mức lặp lại số phận bi thảm của chủ nhân cũ Lục Châu.
Nhưng khi cái ôm và nụ hôn mãnh liệt của Thái Hưng Đế ập tới, Tống Huy thay đổi ý kiến tức thì. Cơ thể trẻ trung anh tuấn tốt đẹp biết nhường nào! Làm sao có thể nỡ đẩy hắn ta ra được. Cùng một nụ hôn, thanh niên anh tuấn trẻ tuổi và Vương Đôn "tuổi già chí chưa già" mang đến cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, người đàn ông này còn là hoàng đế, là vua của một nước. Đàn ông có địa vị cao nhất quốc gia lại trở thành người hầu dưới váy nàng ta, hình như có chút... đắc ý và hư vinh.
Nếu Vương Đôn rơi đài, có thể dựa vào vị hoàng đế trẻ tuổi này.
Tống Huy vui vẻ đón nhận Thái Ninh Đế.
Lúc cơn mưa thu dài đằng đẵng tạnh, Thái Ninh Đế mới kết thúc. Tống Huy thỏa mãn:Um, tuổi trẻ thật tốt.
Một chặng đường chạy nước rút, rong đuổi thiên nhai, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với "tuổi già chí chưa già" chậm rì rì.
Thái Ninh Đế còn chưa tận hứng, muốn mây mưa thêm một trận nữa. Tống Huy đứng dậy mặc quần áo vào: "Trời đã không còn sớm, thiếp nên đến Vị Ương cung rồi, còn phải cảm tạ Hoàng hậu."
Thái Ninh Đế kéo Tống Huy ôm vào lòng: "Hầu hạ trẫm tốt, chính là sự tạ ơn tốt nhất."
Tống Huy cười nói: "Hoàng hậu phong thiếp làm Huyện công phu nhân, đương nhiên phải ta muốn tạ ơn Hoàng hậu."
- -----oOo------