Dữu Lượng không dám tin, hắn ta ở trong triều độc đoán, loại trừ phe đối lập, hai năm qua hắn ta đã quen thuận buồm xuôi gió - Nguyên nhân chủ yếu là đối thủ mạnh nhất Vương Đạo đã lựa chọn rút lui, không tranh đấu với hắn ta.
Dữu Lượng cảm thấy ta chỉ cướp đi quyền lực của ngươi mà thôi, trả lại cho ngươi một chức quan Đại tư nông cao hơn, ngươi không nhịn được muốn làm phản? Ngươi cũng quá không có điểm giới hạn nhỉ.
Năm ngoái, hắn ta cũng dùng phương thức tương tự để cướp lấy Trung lĩnh quân trong tay cố mệnh đại thần Lục Diệp, Lục Diệp ngoan ngoãn giao lại quyền lực, vốn không có nhiều chuyện như thế này. Sao đến lượt Tô Tuấn lại không thành công?
Lục Diệp vui vẻ giao quyền là bởi vì hắn ta xuất thân sĩ tộc. Gia tộc mấy trăm người đều ở thành Kiến Khang. Mà Lục Diệp từng trải qua loạn Vĩnh Gia, loạn Vương Đôn. Dù sao, nhìn thấy quá nhiều chuyện, không muốn cứng đối cứng với Dữu Lượng. Dù sao thì đến lúc Dữu Lượng bành trướng quá lớn, cũng sẽ có người đến trừng phạt hắn thôi.
Nhưng Tô Tuấn thì khác, hắn ta xuất thân là con vợ kế, thủ lĩnh dân di cư, người nhà đều ở bên cạnh, hắn ta không có gì phải lo lắng. Ngươi cướp binh quyền của ta, chính là muốn mạng của ta, lúc này không phản, vậy phải chờ đến lúc nào?
Trên triều, tiểu hoàng đế ngồi ngay ngắn như một con rối trên long ỷ.
Dữu Thái hậu ngồi sau tấm rèm châu nhét một tờ giấy cho tiểu hoàng đế. Tiểu hoàng đế mở ra đọc: "Các khanh thấy phải đối phó với phản quân Tô Tuấn như thế nào?"
Triều đình một mảnh im lặng, không ai mở miệng.
Phản quân Tô Tuấn nổi dậy dưới danh nghĩa cần vương, muốn giết gian thần Dữu Lượng. Cách hữu hiệu duy nhất để phản binh lui quân là chặt đầu Dữu Lượng, treo lên tường thành, thỏa mãn yêu cầu của Tô Tuấn, phản quân sẽ rút lui.
Đương nhiên, chuyện này không ai dám nói. Mấy ngày nay, ngay cả ngõ Ô Y của Vương Đạo còn bị Trung hộ quân bao vây tầng tầng lớp lớp giám sát, ai dám mở miệng nói đây?
Thượng thư lệnh Biện Hồ không nhịn nổi nữa, phá vỡ sự im lặng: "Bệ hạ, Trung lĩnh quân và Trung hộ quân khó mà ngăn địch. Đối với kế hoạch hôm nay, cách duy nhất để dẹp loạn phản quân, là truyền lệnh cho các tướng quân canh giữ các quận huyện đưa quân đến cứu giá."
Tiểu hoàng đế cũng sợ! Hắn sợ mình trở thành quân vương của vong quốc, vội vàng hỏi: "Thượng thư lệnh cảm thấy truyền lệnh ai đến cứu giá là thích hợp?"
Biện Hồ nói: "Si Giám thủ thành Duyễn Châu, Đào Khản trấn giữ Kinh Châu, phu thê Chu Phủ và Tuân Hoán trấn giữ Tương Dương, còn có Ôn Kiều trấn giữ Giang Châu, Hoàn (Niệm Hoàn) Di trấn giữ Tuyên Thành, bọn họ đều là những vị tướng mà Bệ hạ có thể tin tưởng."
Tiểu hoàng đế nói: "Vậy thì-"
Bốp bốp!
Dữu Thái hậu ngồi sau tấm rèm châu, dùng thước vỗ vào mặt bàn hai lần.
Tiểu hoàng đế bị bao phủ tức thì bởi sự sợ hãi bị đánh vào lòng bàn tay, không dám nói gì nữa.
Một tờ giấy đưa đến, tiểu hoàng đế mở ra đọc, hỏi Dữu Lượng: "Quốc cữu thấy thế nào?"
Dữu Lượng nói: "Bệ hạ, trăm triệu lần không được triệu hồi các tướng canh giữ biên giới, đặc biệt là Si Giám. Một khi Si Giám đem quân trở về, Duyễn Châu sẽ không có người canh giữ. Hậu Triệu vẫn luôn như hổ rình mồi Đại Tấn chúng ta. Nếu Duyễn Châu thất thủ, phương bắc của Đại Tấn sẽ không còn nữa. Về phần các tướng quân canh giữ những nơi khác, bọn họ mỗi người đều có một nhiệm vụ riêng. Nếu triệu hồi tất cả, địa phương đó có thể sẽ đại loạn, tạm thời chỉ có thể triệu hồi Hoàn Di."
Dữu Lượng có tính toán nhỏ. Đào Khản Kinh Châu và Ôn Kiều Giang Châu đều ủng hộ hoàng thất Tư Mã, bọn không để Dữu gia vào trong mắt. Nếu triệu hồi bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ giết hắn ta, buộc Dữu Thái hậu phải rút lui. Sau đó đưa tiểu hoàng đế lên làm bù nhìn, nắm trong tay triều chính. Đến lúc đó làm gì còn chỗ đứng cho Dữu gia bọn hắn nữa.
Về phần vợ chồng Chu Phủ Tuân Hoán ở Tương Dương, hai người này đều là thủ hạ biết cắn người nhất của công chúa Thanh Hà, đặc biệt là Tuân Hoán, một lòng trung thành công chúa Thanh Hà. Vì công chúa mà không tiếc ly hôn giả với trượng phu Chu Phủ, diễn vở kịch Chu Du đánh Hoàng Cái.
Nếu Tuân Hoán quay trở lại thành Kiến Khang, biết Dữu Thái hậu cưỡng đoạt phò mã của công chúa Thanh Hà, chỉ với tính khí bộc phát của Tuân Hoán, không cần phản quân Tô Tuấn đánh tới, Tuân Hoán đã mang binh xông vào Đài Thành trước, giết Dữu Thái hậu, chém đầu Dữu Lượng.
Dữu Lượng tin Tuân Hoán có thể làm được.
Vì vậy không thể để bọn họ đến thành Kiến Khang cứu giá được.
Thượng thư lệnh Biện hồ cười lạnh, nói: "Dữu quốc cữu, đều đã nghe thấy tình hình nguy cấp ra sao, ngươi vẫn còn nhìn trước ngó sau, sợ đầu sợ đuôi, không dám gọi các tướng quân trở về cần vương. Thế cục ngày hôm nay, chỉ một mình Hoàn Di mang quân trở lại là có thể giải quyết chuyện thành bị bao vây được sao? Hoàn Di là quan văn, gia truyền nho giáo, ở Tuyên Thành chủ yếu là quan tâm cuộc sống của dân chúng. Hắn lấy cái gì chống lại phản quân Tô Tuấn, cán bút hả?"
Dữu Lượng đã sớm luyện được bản lĩnh biết nhẫn nhịn: "Thượng thư lệnh có hơi tự coi nhẹ mình rồi. Thành Kiến Khang còn có năm mươi nghìn trung hộ quân. Chờ Hoàn Di đưa quân đến giải vây, chúng ta trong ứng ngoài hợp, nhất định có thể đánh bại phản quân Tô Tuấn."
Thực sự Dữu Lượng cũng không nắm chắc, nhưng thay vì gọi thẳng những đại tướng Đào Khản, Ôn Kiều và Chu Phủ Tuân Hoán đã sớm bất mãn với Dữu gia, thì hắn ta thà mạo hiểm, chỉ cần Hoàn Di trở về là được.
Dữu Lượng độc đoán trên dưới triều đình, Dữu Lượng đưa ra quyết định, triều thần nhao nhao phụ họa. Tiểu hoàng đế nói: "Vậy thì triệu Hoàn Di quay về. Những đại tướng trấn giữ thành khác không thể tự ý rời đi."
Nếu binh lính không được gọi mà trở về kinh, thì sẽ bị coi là mưu phản.
Thượng thư lệnh Biện Hồ thấy bản thân không có cách nào xoay chuyển tình thế, cũng không biết làm như thế nào, giận dữ rời khỏi Đài Thành.
Ngõ Ô Y.
Vương Đạo không mấy ngạc nhiên khi nghe kết quả trên triều ở Đài Thành, ra lệnh cho bộ khúc: "Tiếp tục gia cố tường nhà. Cung tên, lương thực, bất kỳ vật dụng bằng sắt nào có thể sử dụng được đều mua về đây. Triệu tập người trong gia tộc, nói bọn họ mang đồ nữ trang đến ngõ Ô Y, không nên đi ra ngoài."
Vương Đạo không tin tưởng vào Dữu Lượng, phải chuẩn bị sẵn sàng tự cứu lấy mình.
Vương Duyệt vốn ở ngõ Ô Y chờ Thanh Hà mang Lang Gia Vương và Si Giám đến cần vương, nhưng không ngờ lại chờ được phản quân Tô Tuấn đến. Si Giám bị đội quân của Hậu Triệu cầm chân, không thể rời khỏi Duyễn Châu.
Đúng là kế hoạch không có gì thay đổi. Vương Duyệt nghĩ là văn khuyên không được, vậy thì sẽ dùng võ, lại bị lòng tham của Dữu Lượng và dã tâm của Tô Tuấn làm rối loạn.
Thiếu chút nữa là cmn, kế hoạch xảy ra biến cố, còn phải thấp thỏm lo cho sự an nguy của Thanh Hà nữa. Vương Duyệt gặp phải đả kích trước nay chưa từng có, không khỏi có chút sa sút.
Vương Đạo an ủi con trai: "Con đẹp không phải là lỗi của con. Bị Dữu thái hậu nhìn nhòm ngó khao khát là do tâm tư bất chính của nàng ta, một lòng muốn đoạt trượng phu của tiểu cô. Loạn Tô Tuấn là vì lòng tham, sự sốt ruột của Dữu Lượng mà thành, không liên quan gì đến con. Con không cần phải tự trách."
Vương Duyệt lặng lẽ nhìn về phương bắc: "Con và Thanh Hà mệt mỏi vì những cuộc đấu tranh không hồi kết, nên lựa chọn quy ẩn. Tiếc là thiên hạ rộng lớn, nhưng không có một nơi nào có thể sống một cuộc sống bình yên, chỉ lo thân mình. Hòa bình sao lại khó như vậy? Bây giờ xem ra, lòng tham của sĩ tộc và hoàng tộc, mãi mãi không có cách nào thỏa mãn được quyền lực trong tay, ngoại trừ phụ thân có đủ sức nhẫn nhịn sự mê hoặc của hoàng quyền, cam tâm làm thần tử. Những người còn lại, bắt đầu từ Tào Tháo, Tào Phi, Tư Mã Ý, Tư Mã Chiêu, Tôn Tú, Tề Vương, Thành Đô Vương, phụ tử Vương Trừng, các lão hoàng đế trước đây, cho đến thúc phụ Vương Đôn, quốc cữu Dữu Lượng, thái hậu Dữu Văn Quân. Bọn họ đều là cá mè một lứa. Có quyền lực là muốn bành trướng, muốn cướp ngôi. Sĩ tộc trở thành hoàng tộc. Sau đó lại có lớp sĩ tộc mới vùng dậy, khống chế hoàng tộc, hủy diệt hoàng tộc, sĩ tộc lại trở thành một hoàng tộc mới."
"Hai trăm năm qua, vẫn luôn tuần hoàn như vậy, đều là các gia tộc giằng co nhau mấy trăm năm này, giết tới giết lui. Ngay cả con và công chúa Thanh Hà cũng khó có thể sống yên ổn, huống chi là những bách tính bình thường đây? Bọn họ hoặc là chết trận, hoặc là chờ chết. Sĩ tộc chiến thắng sẽ trở thành hoàng tộc mới, dân chúng vô tội mãi mãi đều là người thua cuộc lớn nhất."
“Đủ rồi!” Vương Duyệt đấm vào tường: “Phụ thân, sau bao nhiêu năm đi chu du và suy nghĩ, con cảm thấy sĩ tộc mới là gốc rễ của mọi điều ác, và là căn nguyên của sự hỗn loạn hơn hai trăm năm nay. Bọn họ mãi mãi tham lam, có nhà không có đất nước, chỉ quan tâm đến lợi ích của gia tộc, xem bách tính như con kiến hôi, đối với hoàng đế, với bá tánh đều không hề có chút kính nể, chỉ muốn trèo lên cao, ngồi trên đỉnh nhìn xuống trăm họ. Con đường đi đến long ỷ đều là xương trắng, nhưng bọn họ đều không hề quan tâm đến.”
Lời này của Vương Duyệt, quả là đại nghịch bất đạo, mắng cả hoàng tộc và sĩ tộc.
Nhưng Vương Đạo không phải người thường, Ông là người bao dung nhất, nhắc nhở: "Con là sĩ tộc, cũng là hoàng tộc. Con họ Vương, cũng là người nhà Tư Mã. Con nói những lời này, chính là đang tự mắng chính bản thân mình. "
Nhưng mà Vương Duyệt đang lúc tức giận, lựa chọn bỏ ngoài tai lời Vương Đạo nói. Vương Đạo vẫn rất vui vẻ, nuôi con trai không uổng công mà. Tuy rằng không phải máu mủ của ông, nhưng còn thân thiết hơn cả máu mủ.
Vương Duyệt nói: "Nước chảy không thối, trục cửa không mọt. Hơn hai trăm năm nay, các đại sĩ tộc thay nhau ngự trị, triều đình là một vũng ao tù nước đọng, không có nước sạch chảy vào, chỉ có thể càng ngày càng đục, càng ngày càng thối nát. Bách tính ở tầng lớp thấp nhất, thậm chí thứ tộc cũng khó trở mình, thượng phẩm không có học trò nghèo, mà hạ phẩm thì không có kẻ sĩ. Chẳng lẽ thứ tộc đều là người tầm thường sao? Con thấy chưa hẳn là vậy, bọn họ vốn không có cơ hội làm quan. Nếu bọn họ tiến vào, dòng nước sạch sẽ tràn vào vũng nước đục. Nhiều thứ tộc tràn vào, sẽ hủy đám sĩ tộc tài phiệt, quan trường sẽ không lấy lợi ích gia tộc làm chủ, sẽ không còn có nhà không đất nước, dò xét lẫn nhau. Một đất nước chính là một cái đỉnh. Hai trăm năm nay chỉ có mười mấy sĩ tộc cường đại chống đỡ, dễ bị lật úp. Nhưng nếu có mấy vạn cây cột cùng nhau chống đỡ thì sao? Thì cái đỉnh này sẽ không dễ dàng bị lập úp như vậy, quốc gia cũng sẽ hòa bình lâu dài. "
Vương Đạo suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Lời con nói hình như cũng có chút đạo lý. Nhưng mà thứ tộc, bách tính tầng thấp nhất biết đọc sách, thậm chí là biết chữ, có rất ít. Mỗi ngày bọn họ quan tâm đến ấm no, giấy bút đều phải cần tiền, một quyển sách tiêu tốn hết khẩu phần lương thực của một nhà trong một tháng. Bọn họ làm gì có dư tiền để đọc sách."
Vương Duyệt nói: "Thứ tộc đọc sách ít, không phải vì không có tiền, mà là làm quan có ích lợi gì? Thượng phẩm không có học trò nghèo, mà hạ phẩm thì không có kẻ sĩ, bọn họ mãi mãi bị đánh giá là hạ phẩm, ai cố gắng đọc sách đây? Về phần bách tính ở tầng lớp thấp nhất, mấy năm nay con và Thanh Hà đi ngao du bốn bể, mở học đường ở dân gian, thỉnh lão sư dạy trẻ nhỏ miễn phí. Bọn chúng biết viết chữ, tính toán sổ sách, nhận được thứ tốt từ việc học, từ đó cố gắng hết sức bồi dưỡng thế hệ sau đọc sách. Việc này không thể một sớm một chiều. Nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng, thì sẽ luôn có một ngày đó."
Vương Đạo thở dài: "Hết thế hệ này đến thế hệ khác, xem ta sống không đến được ngày đó. Nếu người ở tầng lớp dưới muốn đi lên, vậy thì cần phải tiêu diệt sĩ tộc. Không phải ta cố ý đả kích con, nhưng hôm nay, cho dù là sĩ tộc hay hoàng tộc, đều hy vọng duy trì nguyên trạng. Con phá vỡ không phải sĩ tộc, mà là tài phú và chức quan của bọn họ. Dân gian có câu tục ngữ, đoạt tiền tài của người khác, chẳng khác nào giết phụ mẫu. Bọn họ sẽ không đồng ý để thứ tộc và bách tính tầng thấp nhất lên làm quan. Con dạy bách tính đọc sách biết chữ, bách tính không có tiền đồ. Nếu không có tiền đồ, ai nguyện ý làm?"
Vương Duyệt nói: "Nếu con giúp đỡ một người có cùng chung chí hướng với con, đánh tan quy tắc thượng phẩm không chứa học trò nghèo, hạ phẩm không chứa kẻ sĩ thì sao?"
Vương Đạo vẫn lắc đầu: "Khi con nâng đỡ người đó lên địa vị cao, lúc nắm trong tay quyền lực chính trị có thể đánh đám sĩ tộc, hắn cũng sẽ trở thành một người giống hệt sĩ tộc hoàng tộc, thành ác long tàn sát, và cuối cùng trở thành một ác long khác. Từ lúc bắt đầu loạn của Bát vương, đến loạn Vương Đôn, ngoại thất Dữu Lượng chuyên quyền, chẳng lẽ con vẫn chưa thông suốt sao?"
Vương Duyệt không bị đả kích, ngược lại còn hứng khởi hơn: "Con sẽ khiến cho hắn không biến thành ác long. Trước khi đề bạt thứ tộc, con sẽ bồi dưỡng một người khác, từ người này đến người kia. Con sẽ cố gắng, phá vỡ xiềng xích sĩ tộc. Chỉ có như vậy, mới có thể đổi lấy hòa bình lâu dài."
Vương Duyệt thề sẽ trở thành một kẻ đào mồ mã sĩ tộc.
Vương Đạo buông tay: "Tùy con. Dù sao lúc đó ta cũng đã sớm hóa thành xương trắng, không nhìn thấy gì nữa. Ta sẽ không ngăn cản con tiêu diệt sĩ tộc. Đến ngày đó, con hãy nể tình Vương gia nuôi dưỡng con nhiều năm, thả cho Vương gia một con ngựa, không cần chức quan tước vị, chỉ cần giữ lại tính mạng người trong tộc."
Cha sảng khoái như vậy, Vương Duyệt lại cả kinh: "Người xác định con có thể làm được chuyện này?"
Vương Đạo mỉm cười vỗ vai con trai: "Nhi tử của ta là nhi tử ưu tú nhất thiên hạ, từ trước đến nay chưa bao giờ thất bại. Ta tin tưởng con còn hơn tin vào bản thân mình nữa."
Có một người cha như thế, còn một người mẹ như Tào Thục, Vương Duyệt nghĩ hắn may mắn biết nhường nào.
Ngõ Ô Y cha hiền con thảo, đàm đạo chuyện nhân sinh và lý tưởng, nhưng bên ngoài thành Kiến Khang lại là một mảnh tinh phong huyết vũ. Dữu Lượng dẫn binh đi đánh phản quân Tô Tuấn, liên tiếp bị đánh bại. Không chỉ như vậy, trưởng tử mà Dữu Lượng yêu thương nhất - Đại tướng quân Dữu Bân của Trung lĩnh quân chết trận sa trường!
Tin dữ ập đến, Quốc cữu Dữu Lượng suy sụp, giống như già đi mười tuổi. Trưởng tử Dữu Bân đối với hắn ta mà nói, quan trọng giống như Vương Duyệt đối với Vương Đạo vậy.
Dưới cơn bi thương, Dữu Lượng lật bàn: "Tại sao viện binh còn chưa tới? Người của Hòan Di đâu?"
Hắn ta không dám triệu hồi các đại tướng quân khác, vì sợ bị cướp quyền, Hoàn Di là hy vọng duy nhất của Dữu Lượng.
Thám tử đến báo: "Không tốt rồi! Hoàn Di bị phản quân gi3t ch3t, đầu bị treo trên cờ hiệu!"
Dữu Lượng chạy lên tường thành, nhìn thấy Hoàn Di mà hắn ta mong đợi bấy lâu nay đang bị treo trên cờ nhìn hắn, đôi mắt màu xanh đang mở to, chết không nhắm mắt.
- -----oOo------