Beta: Hoàng Lan
Vương Duyệt nói: “Huyện Hầu, con vẫn chưa nhận được bổng lộc tháng cuối cùng ở Thượng thư đài.”
Vương Nhung nói: “Con sắp đâm thủng cả trời rồi, ta đang phải thu dọn tàn cục phía sau lưng con, mệt tới mức tóc cũng bạc hết, còn muốn bổng lộc, nằm mơ.”
Vương Nhung phất tay áo bỏ đi, cứ thế không chút áy náy chiếm đoạt luôn tiền lương tháng tiếp theo, coi như tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.
Vương Duyệt xắn tay áo xây tường, để dạy cho hắn một bài học, Vương Nhung muốn hắn phải ghi nhớ kỹ hậu quả, cố ý không cho bất cứ ai giúp đỡ hắn, nếu không sẽ phải đập đi xây lại.
Vương Duyệt trộn vữa xong, lại bắt đầu chuyển gạch, hai tay rớm máu cũng phải cắn răng chịu đựng.
Xây được một nửa, Thanh Hà đi tới, nhìn thấy gương mặt của Vương Duyệt bị vữa bắn lấm tấm, cộng thêm đôi tay bị rách da, quả thực là minh châu phủ bụi trần!
Thanh Hà đau lòng, đang định đi tới giúp đỡ, Vương Nhung ở bên kia bức tường bất chợt ho khan một tiếng: “Công chúa, bức tường này bị Vương Duyệt đập vỡ, nó phải do Vương Duyệt xây lại, không ai có thể giúp đỡ.”
Vương Duyệt dùng tay áo lau bụi đất trên mặt: “Còn một canh giờ nữa sẽ sửa xong, muội đi tìm Tuân Hoán chơi trước đi.”
Tuân Hoán cũng được thả tự do.
Thanh Hà: “Ta hẹn muội ấy buổi tối gặp nhau ở phố Đồng Lạc, hiện tại vẫn còn sớm.” Ta chỉ nhớ huynh, cố ý tới gặp huynh.
Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, buổi tối có lễ hội đèn lồng, toàn thành được dỡ bỏ lệnh cấm đi lại vào ban đêm, tiệc tùng thâu đêm, năm cũ coi như đã qua.
Vương Duyệt nói: “Bên ngoài lạnh lắm, muội vào uống ly trà đi, đừng ở chỗ này hứng gió lạnh.”
Thanh Hà đi vào, nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại xách một hộp thức ăn quay lại, bên trong có một bình trà bỏ thêm sữa bò mà Vương Duyệt thích uống, còn có vài món điểm tâm nhỏ.
Trên tay Vương Duyệt dính đầy bụi bặm, Thanh Hà phải bưng chén đút cho hắn.
Vương Nhung đã lớn tuổi, nhìn thấy cảnh tượng đút trà nơi công cộng thì không khỏi có chút cay mắt: “Khụ khụ, hiện giờ các con đều đã lớn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Thanh Hà phản bác: “Huyện Hầu và phu nhân được phép khanh khanh ta ta, còn con thì không được phép giúp huynh ấy uống trà hay sao?”
Vương Nhung nghẹn họng:“Ta và phu nhân của ta là phu thê, giữa công chúa và Vương Duyệt phải tuân thủ lễ tiết.”
Thanh Hà: “Tụi con có thể tuân thủ lễ tiết —— nhưng giữa bạn bè, chẳng lẽ không nên giúp đỡ lẫn nhau hay sao?”
Vương Nhung nghẹn họng lần thứ hai: “Con là công chúa cao quý, không nên tới những nơi dơ bẩn như thế này, càng không thể đút nước cho thần tử, đây là việc của nha hoàn.”
Thanh Hà: “Con nghe nói Huyện Hầu đã trả Vương Duyệt trở về, huynh ấy mất việc ở Thượng thư đài rồi, không còn là thần tử nữa. Từ hôm nay trở đi, huynh ấy không phải là cấp dưới của Thượng Thư Lệnh nữa, chỉ là bạn của con. Vì bạn bè, có thể cắm đao vào hai bên sườn, đút nước thì có gì, con còn có thể giúp huynh ấy xây tường đấy.”
Vương Nhung nghẹn họng lần thứ ba, thôi đi, lớn tuổi rồi không nên quản quá nhiều, nếu đang sống sờ sờ bị một cô nhóc con làm tức chết, đó mới là chuyện đáng chê cười.
Để bảo vệ thể xác và tinh thần của người già được khỏe mạnh, Vương Nhung từ bỏ việc trông coi, xám xịt trở về nhà.
Vương Duyệt uống trà, tiếp tục xây tường, nói: “Ba ngày sau, đường thúc Vương Đôn của ta muốn đưa ta và mẫu thân đến Kiến Nghiệp Giang Nam.”
Thanh Hà sửng sốt, chén trà trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất: “Ba ngày?” Thật sự quá đột ngột.
Vương Duyệt xếp một viên gạch xanh theo sợi dây rũ từ trên xuống, đặt trên lớp vữa đã trộn, dùng dao gỗ gõ phẳng: “Ta và mẫu thân đang nghĩ cách kéo dài thời gian.”
Thanh Hà vội hỏi: “Nghĩ ra chưa?”
Vương Duyệt: “Vẫn chưa.”
Thanh Hà: “Ta đi tìm công chúa Tương Thành, nhờ cô cô khuyên Vương Đôn đừng đưa hai người đi nữa.”
Vương Duyệt nói: “Đường thúc sẽ không nghe lời công chúa đâu, đường thúc của ta không phải Tôn Hội, bị thê tử quản chặt.” Nếu Vương Đôn nghe lời, thật lòng muốn sống chung cùng công chúa thì vợ chồng bọn họ sẽ không đến mức hiện tại ngay cả con cái cũng không có.
Trên thực tế, tính khí bướng bỉnh của Vương Đôn còn “nổi tiếng” ở thành Lạc Dương, không ai là không biết.
Năm đó khi tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong chấp chính, Thạch Sùng, người giàu có nhất Đại Tấn thường xuyên tổ chức yến tiệc tại vườn Kim Cốc, ao rượu thật, rừng thịt thật, phụ nữ xinh đẹp đeo chuỗi hạt xanh nhảy múa, trong bữa tiệc còn có trai đẹp nổi tiếng như Phan An.
Thạch Sùng có một tật xấu, chính là mời rượu. Mỗi lần tổ chức yến tiệc đều cho thị nữ trong nhà ở bên cạnh thuyết phục khách khứa uống rượu, nếu khách không chịu uống sẽ đẩy thị nữ mời rượu đi chém đầu, để không làm tổn thương những thị nữ xinh đẹp đó, các vị khách dù không muốn uống cũng phải uống.
Chỉ có Vương Đôn, không uống là không uống, Thạch Sùng giết liên tiếp ba thị nữ, ông vẫn ngồi yên trong bữa tiệc, ngay cả chén rượu cũng không chạm vào.
Sau đó, Vương Đạo - phụ thân của Vương Duyệt đã nghiêm khắc phê bình em họ Vương Đôn, nhưng Vương Đôn từ trước đến nay luôn nghe lời anh họ lại không cho rằng mình sai, ông ấy nói: “Hắn ta giết nô tỳ nhà mình, đâu liên quan gì tới đệ.”
Sau này Giả Nam Phong phế truất Thái tử Mẫn Hoài, quần thần không dám đưa tiễn, chỉ có Vương Đôn và một vài người khóc lóc tiễn đưa. Giả Nam Phong vô cùng giận, sai người nhốt đám người Vương Đôn vào đại lao, tuy nhiên, trải qua một số buổi hòa giải của Lang Gia Vương thị, ông ấy vẫn được thả ra và tiếp tục làm quan.
Gia thế lớn khiến ông ấy đủ tự tin, huống chi Vương Đôn còn là phò mã, vậy nên ông ấy vẫn luôn hành xử khác người, chưa bao giờ kiêng kỵ cái nhìn của người khác.
Chính vì tính cách bướng bỉnh nổi tiếng của Vương Đôn, thế nên Vương Đạo mới giao nhiệm vụ hộ tống mẹ con Tào Thục cho em họ. Bởi vì một khi Vương Đôn đã nhận định điều gì, dù là lời nói của công chúa hay thậm chí là Hoàng đế Hoàng hậu thì cũng không có tác dụng, chuyện Vương Đôn muốn làm, không ai có thể ngăn cản.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi nhận được tin tức, Tào Thục lại không trở mặt, sở dĩ ngoài mặt bà đồng ý với Vương Đôn là bởi vì căn bản không thể đả động được Vương Đôn, một khi người này đã quyết định thì tựa như tảng đá không chịu di chuyển.
Thanh Hà vốn đang tràn đầy vui mừng khi được gặp lại Vương Duyệt, hiện giờ đột nhiên bị thông báo chỉ còn ba ngày nữa, nàng sao có thể không vội?
Nàng không chớp mắt nhìn Vương Duyệt xây tường, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thời gian ba ngày?
Nên làm gì bây giờ?
Thật ra Vương Duyệt rất thoải mái: “Không cần sốt ruột, vẫn còn ba ngày nữa, cùng lắm thì ta và mẹ trốn đi, đường thúc cũng không có cách nào.”
Đây là một giải pháp!
Thanh Hà vội nói: “Hay là huynh và Tào phu nhân trốn trong phủ công chúa Hà Đông, dù thế nào Vương Đôn cũng không thể nghĩ ra hai người lại trốn ở nhà tỷ tỷ của ta.”
Vương Duyệt nói: “Trốn tránh mãi cũng không phải cách, Tôn Hội có thể trốn làm nhũ mẫu trong phủ công chúa Hà Đông, nhưng ta và mẫu thân thì không thể ở đó quá lâu, hơn nữa, chúng ta trốn đi rồi sẽ không giúp gì được cho muội, như vậy còn ý nghĩa gì nữa?”
Thanh Hà bị hỏi đến nghẹn họng, Vương Duyệt và Tào Thục có tính tình cao ngạo, không phải hạng người giấu đầu lòi đuôi.
Trong lúc suy nghĩ, Vương Duyệt đã sửa xong bức tường bị vỡ.
Ngay khi Thanh Hà đến, Tào Thục đã sang nhà Nhung kẹt xỉ ở cách vách mua lê giòn với giá cao ngất trời, bà cố ý mua nhiều hơn một chút, đợi đến buổi tối, Vương Duyệt và Thanh Hà sẽ mang cho Tuân Hoán.
Lúc này, Vương Duyệt đã trở về phòng tắm rửa, Thanh Hà áp tới bên người Tào Thục: “Nghe nói ba ngày sau Vương phò mã sẽ đưa hai người tới Giang Nam, phải làm sao bây giờ?”
Vương Đôn dầu muối không ăn, tạm thời Tào Thục cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, bà nói: “Đừng lo lắng, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, năm cũ vẫn chưa kết thúc đâu, ngày mai lại nói.”
Tào Thục là người có tính cách lạc quan, bà tin tưởng xe đến trước núi ắt có đường.
Thanh Hà bị Tào Thục lây nhiễm, đột nhiên bị cuốn hút bởi sự tự tin, cảm thấy ngày Tết ông Táo y liên hợp với hơn hai trăm người của Trường Sa vương cứu giá thành công, ngay cả chuyện bất khả thi đó đã hoàn thành, đối phó với Vương Đôn chắc hẳn cũng không thành vấn đề.
Vì thế Thanh Hà khôi phục tinh thần, lúc này, nhóm thị nữ đã lần lượt xách xô nước nóng tới phòng Vương Duyệt, Thanh Hà đang suy nghĩ miên man về xô nước nóng hầm hập kia.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Tào Thục cũng hiểu ý, lấy cớ xuống phòng bếp xem đồ ăn tối nay, để lại một mình Thanh Hà.
Thanh Hà uống trà xanh Giang Nam do Tào Thục mang đến, nhưng càng uống càng khát, cách đó vài cánh cửa, Vương Duyệt đang tắm rửa…
Tâm tư đen tối của Thanh Hà trỗi dậy, tròng mắt chuyển động, thấy xung quanh không có ai, nàng lén lút chạy tới phòng Vương Duyệt.
Ào ào!
Tiếng nước phát ra từ phòng tắm.
Cách một cánh cửa, rõ ràng Thanh Hà không nhìn thấy gì cả nhưng tai vẫn đỏ bừng.
Vành tai của Thanh Hà tựa như nhuốm màu hồng phấn, trái tim còn đập thình thịch, tựa như ôm một con thỏ nhỏ, trong đầu vang lên tiếng vo ve, như tiếng ong núi bay lượn ngày mùa hè.
Sợ bị người ta nhìn thấy, sau khi tiến vào phòng, Thanh Hà lại nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn xung quanh khắp nơi, không thấy ai, nàng lại lén lút tiến vào.
Cũng may Đại Tấn ngồi quỳ, trong nhà chỉ đeo vớ bằng vải bố, đi đường nhẹ nhàng không một tiếng động, nếu không đã lộ tẩy rồi.
Thanh Hà không dám tiến thêm một bước, rình coi Vương Duyệt tắm rửa.
Ở tuổi này của nàng, vừa xấu hổ lại to gan, cách một cánh cửa, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, trong đầu tràn ngập hình ảnh Vương Duyệt đang tắm rửa, mặc dù đôi mắt không nhìn thấy nhưng hình ảnh trong não lại cực kỳ lớn mật, dáng vẻ nào cũng có.
Chỉ như vậy thôi Thanh Hà cũng rất thỏa mãn rồi.
Bỗng dưng, bên trong phòng tắm truyền ra giọng nói của Vương Duyệt: “Ai ở bên ngoài?”
Những ảo tưởng bị cấm miêu tả trong đầu Thanh Hà lập tức bị gián đoạn, trở về với hiện thực.
Thanh Hà giả chết, thầm nghĩ chỉ cần mình có không lên tiếng, Vương Duyệt sẽ cho rằng hắn nghe lầm, động tĩnh trong phòng chỉ là tiếng gió.
Nhưng một lát sau, Vương Duyệt lại hỏi: “Là ai?”
Thanh Hà thấy không tránh khỏi, lại không thể tiết lộ chút tâm tư thầm kín của mình, vì thế nàng hạ thấp âm điệu, bắt chước giọng nói của thị nữ Vương gia: “Nô tỳ là Mặc Vân, tới quét dọn phòng.”
Vương Duyệt nói: “Nước hơi lạnh, lấy thêm một xô nước ấm vào đây.”
Thanh Hà: “Vâng ạ.”
Thanh Hà vội vàng chạy ra cửa gọi Mặc Vân thật đun nước, nhưng vừa đi đến cửa, lại nghe thấy Vương Duyệt nói: “Phòng bếp quá xa, mang ấm trà trên bếp nấu trà qua đây.”
Bếp nấu trà ở nơi Thanh Hà vừa nghỉ ngơi.
“Vâng, thưa Thế tử.” Thanh Hà đành phải bưng ấm trà, đẩy cửa phòng tắm, một mùi hương mận truyền đến.
Lúc này Vương Duyệt đang nằm trong bồn tắm, đưa lưng về phía nàng, trong bồn thả đầy hoa mận trắng cuối mùa, phủ kín thân thể hắn, hắn ngửa đầu, dùng khăn mặt che mắt, dường như đang nhắm mắt thả lỏng.
Huynh ấy không nhìn thấy mình, thật tốt quá!
Thanh Hà bưng ấm trà, học theo các bước nhỏ của nha hoàn, nhanh chóng tiến lại gần, đổ thêm nước nóng vào bồn tắm: “Nếu Thế tử cảm thấy đủ nóng rồi thì hãy kêu dừng lại.”
Róc rách!
Thanh Hà nâng ấm trà thêm nước nóng, dòng nước mỏng manh được rót vào bồn tắm, khiến từng cánh hoa mận trắng chìm nổi trong nước, tựa như trái tim thiếu nữ lên xuống phập phồng của nàng.
Thỉnh thoảng, cánh hoa mận trắng bị cuốn trôi theo dòng nước nóng được rót vào, một phần nhỏ đôi chân dài của Vương Duyệt sẽ lộ ra dưới nước.
Phi lễ chớ nhìn, Thanh Hà chuyển dời ánh mắt ngay tắp lự, nhưng lại không nhịn được đảo tròng mắt qua nhìn kỹ hơn.
Vì muốn ngắm nhìn Vương Duyệt thêm một lát, Thanh Hà cố ý rót cực chậm.
Vương Duyệt không hề kêu dừng, nên Thanh Hà vẫn tiếp tục rót.
Nhưng nước nóng trong ấm trà có hạn, dù Thanh Hà có rót chậm đến đâu thì cũng có lúc phải rót hết.
Thanh Hà tiếc nuối xách ấm trà rỗng cáo lui.
Thanh Hà vừa bước tới cửa, Vương Duyệt lại nói: “Trên ngón tay của ta có vết phồng rộp chảy máu, không thể kỳ cọ, ngươi chà lưng cho ta.”
Nói xong, Vương Duyệt đưa miếng vải bịt mắt qua, sau đó chồm về phía trước, bơi tới trước bồn tắm, dùng hai tay làm gối, ghé vào thành bồn tắm, để lộ nửa tấm lưng phía sau.
Tựa như một miếng ngọc bích Hòa Điền được chạm khắc tuyệt đẹp, rộng lớn, mượt mà, giữa sống lưng còn dính một cánh mận trắng ướt dầm dề.
Thanh Hà nhìn thấy, gần như chảy máu mũi ngay tại chỗ.
Nàng buông ấm trà xuống, tiếp nhận khăn vải, nửa ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, nhúng khăn vải vào nước ấm rồi chà lưng cho Vương Duyệt.
Lòng bàn tay nàng chạm vào lưng hắn, chưa bao giờ tới gần như thế, Thanh Hà chỉ cảm thấy từng chùm pháo hoa được đốt cháy trong đầu, cực kỳ xinh đẹp, cả người như biến thành tiên nữ, linh hồn bay ra khỏi thân thể.
Thanh Hà không hề biết, Vương Duyệt đang ghé vào thành bồn tắm cũng đang cười trộm: Tiểu công chúa của ta, tiếng bước chân lén lút, giọng điệu không chân thực, cộng thêm mùi hương chỉ cung đình mới có ở trên người muội đã sớm tiết lộ thân phận của muội rồi.
Chỉ là, Vương Duyệt không muốn vạch trần nàng, vui vẻ cùng nàng chơi đùa.
Nàng đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh cũng đang nhìn nàng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng tình yêu thì hợp lại cùng nhau.