Mấy gia đinh đi ra khỏi ngõ Ô Y, thậm chí là công tử thứ hai Vương Điềm cũng đi ra ngoài, có lẽ hắn ta vừa mới uống ngũ thạch tán, trên người đều là mùi thuốc, tóc tai rối bù, mang guốc mộc, mặc áo lông cáo, nhưng lại mở toang áo lông cáo, bên trong chỉ mặc một cái áo mỏng. Ngũ thạch tán có tính nóng, lúc phát tán thì cơ thể nóng bừng, cơ thịt mẫn cảm, ngay cả tóc cũng không chải thành búi tóc, nếu không thì da đầu sẽ như bị xé rách vì đau, cũng không thể mặc áo quần quá dày, nếu không áo quần cọ xát vào da thịt cũng sẽ gây đau đớn.
Vương Điềm mặc quần áo ít như vậy, nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi. Hắn ngồi ở trên xe bò huýt sáo, chìm đắm trong sự khoái hoạt của ngũ thạch tán.
Vương Điềm càn rỡ như vậy, mật thám của Dữu gia cẩn thận nhìn, vẫn là lén lút theo dõi.
Vương Điềm đi đến Nha Tập, nơi đám công tử sĩ tộc tụ tập, chơi cờ với những người ta, thậm chí còn cảm thán đức hạnh này mà vẫn có thể đánh thắng cờ người ta.
Lại có một bé trai như tiên đồng đi ra, đó là Vương Hy Chi mệnh danh nói lắp. Vương Hy Chi là cô nhi, sống nhờ ở ngõ Ô Y, được xem như là một nửa người ngoài, lại còn là đứa trẻ nhỏ. Nhất định Vương Đạo sẽ không giao chuyện quan trọng này cho hắn ta.
Không có người nào đi theo Vương Hy Chi.
Đường phố tháng chạp náo nhiệt, Vương Hy Chi nhảy chân sáo đi đến tiệm bánh Vương Ký mua bánh. Lúc trả tiền, kín đáo đưa cho chưởng quỹ một mảnh giấy.
Vương Hy Chi và Vương Điềm nối đuôi nhau trở về. Vương Hy Chi hoàn thành nhiệm vụ, Vương Điềm vừa trở về, là vội vàng ôm huân lung sưởi ấm: "Ai da, lạnh chết ta rồi!"
Vương Điềm không dùng chất độc ngũ thạch tán. Tất cả đều là đóng kịch để cho Vương Hy Chi ra ngoài thuận lợi.
Vương Hy Chi có chút lo lắng cho Tào Thục: "Nhị đường ca, phu nhân sẽ không bị Dữu thái hậu bức cung chứ?"
Vương Điềm nói: "Người có thể ép bức bà ấy còn chưa ra đời đâu."
Tào Thục ở trong cung Chước Hoa ăn ngon, ngủ yên, yên tĩnh chờ kết quả.
An Huy, Tuyên Thành.
Cửa hàng bánh Vương Ký bất ngờ dán thông báo giảm giá 50% trước cửa hàng, một hàng dài người xếp hàng.
Đối diện với tiệm bánh là học đường, dạy vỡ lòng cho trẻ con, hơn nữa lại không cần tiền, chỉ cần trẻ chịu học thì thầy sẽ dạy. Nhưng nếu vi phạm nội quy thì sẽ bị đuổi học.
Mùi thơm của những chiếc bánh vừa mới ra lò bay đến, tiếng đọc sách nhỏ lại. Những đứa trẻ này xuất thân từ phố chợ, từng đứa nhỏ đều không khống chế được tâm tình, lỡ đễnh ngồi không yên.
Trên mặt thầy dạy học có mấy vết sẹo đen đỏ, coi như là đã bị hủy dung, nghe nói là bị hủy do chiến tranh lúc xuôi về phía nam trong loạn Vĩnh Gia, rất nhiều người đã mất đi tính mạng trong cuộc chiến này, hủy dung coi như là chuyện bình thường.
Thầy giáo liếc nhìn hàng dài người xếp hàng phía đối diện: "Hôm nay tan học sớm, các con đi đi."
Những đứa trẻ thi lễ rồi lũ lượt đi ra ngoài, chỉ còn lại một bé trai sáu tuổi ngồi ở đó, đó là Lang Gia Vương Tư Mã Nhạc, người mà Dữu thái hậu đang cực khổ tìm kiếm.
Lang Gia Vương nằm trên bệ cửa sổ nhìn tiệm bánh phía đối diện ch4y nước miếng.
Thầy giáo lấy ra năm đồng tiền: "Con cũng đi - Ăn xong thì trở về luyện chữ."
“Cảm ơn tiên sinh.” Lang Gia Vương cầm tiền rồi chạy ra ngoài.
Không còn người nào, thầy giáo dạy học cầm ấm nước trên bếp bùn đỏ đang bốc khói trắng lên, đổ nước nóng lên khăn tay, sau đó nhúng khăn tay vào nước nóng lau lên mặt. Một lúc sau, khăn tay chùi sạch vết sẹo ghê rợn trên gương mặt!
Hóa ra là trai đẹp, chính là Vương Duyệt.
Sau khi làm xong tất cả, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Thanh Hà đẩy cửa bước vào, trên tay cầm mảnh giấy: "Dữu thái hậu giam lỏng Tào phu nhân ở Đài Thành, muốn chúng ta đưa Lang Gia Vương trở về."
“Cái gì?” Vương Nguyệt vốn luôn bình tĩnh cũng không nhịn được biến sắc, cầm tờ giấy đọc kỹ, đọc đi đọc lại ba lần, sau đó ném tờ giấy vào lò bếp nhỏ đốt cháy: “Không thể đưa Lang Gia Vương đến Đài Thành. Người Dữu gia bắt được hoàng tử, thì sau này bọn họ sẽ muốn làm gì thì làm."
Thanh Hà lo lắng cho Tào Thục, hỏi: "Tào phu nhân thì sao? Bây giờ Trung lĩnh quân và Trung hộ quân của thành Kiến Khang đều nằm trong tay người Dữu gia. Năm nghìn bộ khúc của Lang Gia Vương thị, trải qua loạn Vương Đôn thì chỉ còn chưa đến một nghìn người, căn bản không có cách nào xông vào Đài Thành cứu Tào phu nhân. Chu Phủ và Hoán nương đang đóng quân tại Tương Dương, nước ở xa không giải được cơn khát gần."
Vương Duyệt nói: "Đừng lo lắng, tất cả những chuyện này đều là có chút cổ quái. Thư nói việc này do một mình Dữu thái hậu làm, Dữu Lượng không ủng hộ, không muốn đối địch với Lang Gia Vương thị. Có Dữu Lượng hãm chân Dữu thái hậu, tính mệnh của mẫu thân sẽ được bảo toàn."
Thanh Hà nhớ lại hai lần Vương Đôn khởi binh cần vương, Dữu thái hậu điềm đạm đáng yêu, mời nàng đến Đài Thành đối phó với Vương Ưng: "Hoàng quyền thực sự là một thứ đáng sợ, khiến cho con người hoàn toàn thay đổi. Không nghĩ đến Dữu thị làm thái hậu hơn hai năm, lấy oán báo ân, giam lỏng Tào phu nhân. Nàng ta rõ ràng biết ta và Tào phu nhân tình như mẹ con!"
Nàng và bà ấy vốn là mẹ con, ruột thịt.
Vương Duyệt vỗ vỗ mu bàn tay Thanh Hà trấn an: "Dữu thái hậu không phải uy hiếp nàng, mà là đang uy hiếp ta. Trước tiên ta về Đài Thành đàm phán chu toàn với Dữu thái hậu, nàng mang Lang Gia Vương đi tìm Si Giám, chỗ này không thể ở lâu. Nếu ta có thể đàm phán được với Dữu thái hậu, vậy thì tốt, nếu không thể..."
Vương Duyệt trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Hai năm này người Dữu gia trắng trợn tiêu diệt phe đối địch. Bảy vị cố mệnh đại thần, ngoại trừ Dữu Lượng thì chỉ còn lại Thượng thư lệnh Biện Hồ không quyền không thế, oán hận triều đình đã sâu. Dưới tay Si Giám có một trăm nghìn quân, còn có Chu Phủ, Hoán nương đang ở Tương Dương. Thật sự ta không thể đưa ra lời khuyên trước cho mọi người, vì vậy cứ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, là chống đối bằng vũ trang."
Thanh Hà lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Lại chiến tranh. Loạn Vương Đôn chỉ mới trôi qua bốn năm."
Vương Duyệt an ủi: "Trong tay các nàng có Lang Gia Vương. Sau này có thể lấy danh nghĩa Dữu Lượng mưu phản để thảo phạt. Hai năm nay Dữu Lượng chỉ hao tổn tâm tư ở thành Kiến Khang, chưa kịp nhúng tay ra bên ngoài. Bên ngoài thành Kiến Khang, vẫn là thiên hạ của Tư Mã gia. Có con cờ sống Lang Gia Vương, còn có công chúa Thanh Hà, lại thêm mấy người Si Giám, Chu Phủ, Hoán nương, nhất định sẽ được nhiều người ủng hộ."
Quả thật không đếm xuể bao nhiêu lần đánh tới đánh lui. Mọi thứ đều quen thuộc. Thanh Hà quan tâm nhất đến sự an nguy của người nhà: "Chàng và mọi người phải kịp thời trốn khỏi thành Kiến Khang. Đến lúc đó ta sẽ phái người đến tiếp ứng mọi người."
Sự an toàn của Tào Thục là quan trọng hơn cả, vì vậy hai người lập tức chia ra hành động, một nam một bắc. Vương Duyệt đi về phía nam đến thành Kiến Khang, còn Thanh Hà thì đưa Lang Gia Vương đi về phía bắc đến Duyễn Châu tìm Si Giám nương tựa.
Ngày hôm sau, mẹ của Vương phu tử hủy dung của trường tư thục miễn phí "Vấn Đạo Trai" ở thành Vu Hồ bị bệnh, hắn phải dắt vợ con về thăm người thân. Có điều bình thường thư trai có mướn năm thầy giáo thay phiên nhau dạy, cho nên thầy Vương đi, thì lại mời một thầy khác bổ sung vào.
Mặc dù Vương Duyệt không phải do Tào Thục sinh ra, nhưng ở trong lòng hắn, ân nuôi dưỡng còn lớn hơn sinh thành. Tầm quan trọng của Tào Thục còn cao hơn mẹ ruột Dương Hiến Dung. Hắn đi đường thủy, ngày đêm thần tốc, hai ngày là đã đến được thành Kiến Khang.
Trước tiên là đến biệt viện Lâu Hồ gặp cha Vương Đạo. Trên môi hắn dán râu giả nhìn giống như ria mép, thoạt nhìn như rất khác với anh họ của Trinh thế tử Vương Duyệt. Sau đó hai cha con cùng nhau đến Đài Thành.
Khi tiến vào Đài Thành, một cơn gió bắc thổi tới, thổi đến những bông tuyết nhỏ như hạt muối. Vương Đạo và Vương Duyệt đều khoác áo lông cáo trắng như tuyết.
Một đội thị vệ Trung lĩnh quân ngăn cản Vương Đạo đi vào, nói với Vương Duyệt: "Thái hậu chỉ gặp một mình Tào phò mã, mời đi bên này."
Hai cha con nhìn nhau, Vương Đạo nói: "Ta muốn gặp phu nhân của ta, nếu không Tào phò mã sẽ không đi cùng các ngươi."
Vương Duyệt nắm lấy tay cha: "Trước tiên ta phải thấy Tào phu nhân thật tốt đã, mới gặp thái hậu."
Quân quan đi thưa lời, một lúc sau có thái giám đến dẫn đường, đưa hai cha con đến cung Chước Hoa.
Tào Thục vừa mới ăn xong bữa trưa, đang đi tản bộ xung quanh. Nhìn thấy chồng và con trai, bà chạy trên lớp tuyết trắng, giống như một cơn gió, guốc mộc giẫm trên tuyết phát ra từng tiếng sột soạt: “Hai người đến rồi!"
Vương Đạo cẩn thận đánh giá vợ: "Mấy ngày này nhất định là phu nhân mập lên không ít rồi."
Tào Thục vỗ nhẹ lên tay chồng: "Đương nhiên rồi. Không có người giải sầu, ngay cả người chơi cờ cũng không có. Mỗi ngày ta đều ăn ăn ngủ ngủ, tất nhiên là béo lên."
Vương Đạo liếc nhìn cung nhân hầu hạ xung quanh: "Không phải các ngươi nói xem phu nhân là thượng khách sao? Đây là cách mà các ngươi đối xử với thượng khách hả?"
Một cung nữ lớn tuổi nói: "Chúng ta đã chơi cờ với Tào phu nhân, nhưng Tào phu nhân thua, nói chúng ta hầu hạ không tốt, thắng thì nói chúng ta quá ngốc, thực sự không biết phải hầu hạ Tào phu nhân như thế nào mới phải." Không có người nào khó hầu hạ hơn Tào phu nhân cả.
Tào Thục lạnh lùng trừng mắt: “Ta thắng hay thua cũng đều cũng không vui, vậy thì chính là không "biết" chơi cờ rồi.” Chơi cờ với Vương Đạo, dù thắng hay thua, ít nhất cũng tìm thấy được niềm vui.
Vương Duyệt nói trong lòng: Một người như mẹ ở nơi nào cũng sẽ đều sống vui vẻ.
Thái giám thúc giục: "Bây giờ Tào phò mã đã yên tâm, xin mời đi theo chúng ta đến gặp Thái hậu."
Vương Đạo đi đánh cờ cùng với Tào Thục, không lo lắng chuyện Vương Duyệt đến đây tay không, không nhìn thấy Thanh Hà và Lang Gia Vương. Ông tin rằng nhất định con trai đã có tự có sắp đặt.
Dữu thái hậu đợi Vương Duyệt ở Đông cung.
Vừa bước chân vào cửa Đông Cung đã nghe thấy tiếng gà gáy. Mặc dù không nhìn thấy gà nuôi dưỡng trong Đông Cung, nhưng có thể nhìn thấy mấy dấu chân gà giống như hoa mai ịn lên nền tuyết trắng, xem ra là có mấy con gà vừa mới đi dạo qua đây.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đàn gà con mà năm đó Minh Đế vì Vương Duyệt mà nuôi ở Đông cung nay đã nuôi đến đời thứ tư.
Nghĩ đến đây, Vương Duyệt thoáng chốc trầm mặc thay cho Minh Đế: Mặc cho ngươi trước khi chết tính toán tỉ mỉ ra sao, không ngờ đến bây giờ lại tan thành mây khói. Sắp xếp bảy vị cố mệnh đại thần kiềm chế lẫn nhau, đưa Lang Gia Vương ra ngoài để phòng ngừa vạn nhất. Nhưng vẫn bị thực tế tàn khốc làm rối loạn sắp xếp, thất bại trong gang tấc.
Dữu thái hậu trang phục lộng lẫy, ngồi trên tháp, trong phòng đốt lò sưởi, từng chậu hoa thủy tiên nở rộ trong chậu vàng chậu ngọc, nhìn mát lòng mát dạ.
Vương Duyệt hành lễ. Từ lúc hắn bước vào, Dữu thái hậu đã nhìn hắn chăm chú. Một lúc sau mới hỏi: "Gặp mẫu thân của ngươi chưa?"
Vương Duyệt nói: "Gặp rồi. Mẫu thân hết thảy đều bình an, đa tạ Thái hậu đã chiếu cố những ngày qua."
Dữu thái hậu giả vờ nghe không hiểu, đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần: "Lang Gia Vương và công chúa Thanh Hà đâu?"
Vương Duyệt nói: "Hai người bọn họ cũng đều mạnh khỏe."
Dữu thái hậu lại hỏi: "Ngươi và công chúa Thanh Hà thành thân được năm năm. Hai người đều hai mươi lăm tuổi, xem như là bằng tuổi với ai gia. Ai gia sinh được hai nam ba nữ, tổng cộng là năm hài tử. Công chúa Thanh Hà vẫn chưa sinh được cho ngươi một đứa nào nhỉ?"
Vương Duệ nói: "Hôm nay ta đến đây là để nói chuyện của mẫu thân ta với Thái hậu."
Dữu thái hậu cười nói: "Ta chính là đang nói chuyện Tào phu nhân với ngươi. Thật ra ngươi không mang Lang Gia Vương về Đài Thành cũng không sao cả. Ta vẫn dựa theo lời hứa thả phụ mẫu ngươi về ngõ Ô Y. Ta chỉ có một điều kiện-"
Dữu thái hậu chỉ vào Vương Duyệt: "Ngươi, ở lại."
- -----oOo------