Beta: Hoàng Lan
Tề vương Tư Mã Quýnh thật sự quá không xem bản thân mình là người ngoài.
Mở rộng phá dỡ sửa nhà còn chưa tính, nhà ai thăng quan phát tài cũng phải mua nhà tặng đất, chuyện thường tình. Thế nhưng không thể đục lỗ tường nhà người khác, ra vào như chỗ không người được!
Ngày xưa Tào Tháo, Tư Mã Chiêu, Tư Mã Viêm từng thêm cửu tích cũng chưa từng làm loại chuyện thất đức nhàm chán lại không có chút ý nghĩa nào này.
Tề vương đây là đầu óc bị lừa đá rồi sao?
Thật ra từ lúc Tề vương lên đài đến nay, xem như là Đại tư mã thiết thực rồi, không giống quyền thần Triệu vương Tư Mã Luân đời trước làm chuyện hoang đường “khố vải vá áo vóc” gì đó, đối với hoàng thất con rối cũng vô cùng tôn trọng, không hành động quá giới hạn.
Huống chi Tề vương nắm chắc trọng binh, có ông ta làm Đại tư mã tọa trấn triều đình, Đại Tấn có thể phòng ngừa sự rung chuyển lần nữa.
Thật ra bách tính bình thường vốn không để ý Hoàng đế là ai, Đại tư mã là ai, bọn họ chỉ cần có cuộc sống an ổn là được.
Sĩ tộc cũng như vậy, sĩ tộc đã sớm quen với tổ hợp Hoàng đế bù nhìn cộng thêm quyền thần, một người hiến dâng huyết thống quý tộc độc nhất vô nhị, một người phụ trách dùng đầu óc và quân đội để ổn định và quản lý quốc gia, cả hai phối hợp với nhau, chắp vá một chút thì cuộc sống cũng có thể trôi qua.
Nhưng mà quyền thần muốn soán vị, làm luôn công việc phụ trách bề ngoài của Hoàng đế ngốc, đây là điều sĩ tộc không muốn nhìn thấy.
Đồ ngốc có thể làm Hoàng đế nhiều năm như thế chính là bởi vì huyết thống của ông thuần túy nhất, có thể phục chúng nhất, linh vật không phải tùy tiện một người họ “Tư Mã” là có thể làm được.
Sĩ tộc biểu thị sự bất mãn mãnh liệt đối với hành vi đào góc tường hoàng cung của Tề vương, yêu cầu Tề vương đình công lập tức, sửa chữa cửa động.
Ngay cả Thượng Thư Lệnh Vương Nhung để mọi chuyện cho Tề vương làm chủ, bản thân rất ít khi nhúng tay cũng dâng tấu chương, xin Tề vương dừng lại hành động đào góc tường hoang đường.
Nhưng mà Tề vương không nghe, tiếp tục thi công, nhất định phải làm thông phủ Đại tư mã với vách tường hoàng cung, đạt tới hiệu quả hài hòa thống nhất, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Tề vương thật sự không có suy nghĩ soán vị, ông ta chỉ muốn thuận tiện nhìn thấy Dương Hiến Dung, có thể thường xuyên tìm cảm giác tồn tại trước mặt bà, để bà có ấn tượng tốt đối với mình.
Tề vương tin tưởng vững chắc, chỉ dựa vào dung mạo, tài hoa, quyền thế của ông ta, cùng với việc đối xử đủ tốt với Dương Hiến Dung thì mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này nhất định sẽ bị ông ta làm cảm động!
Mình mạnh hơn Hoàng đế ngốc gấp trăm lần, cái gọi là mỹ nhân xứng anh hùng, nàng ấy nhất định sẽ yêu mình.
Tình yêu khiến người ta mù quáng, Tề vương bị t.i.n.h trùng lên não hoàn toàn không để cho ai khuyên can, khư khư cố chấp, cuối cùng vào một năm sau, các loại công trình to lớn như phá dỡ, xây dựng, đào góc tường đều được hoàn thành toàn bộ. Phủ Đại tư mã sau khi xây dựng còn lớn hơn hoàng cung, tường Tây Uyển bị đẩy ngã, một con đường lớn có thể chứa được đồng thời tám chiếc xe bò đi qua đã nối liền hoàng cung và phủ Đại tư mã.
Tề vương bình thường xử lý quốc sự mệt mỏi thì sẽ ngồi lên xe dê tới Hoa Lâm Viên ở phía Tây Bắc hoàng cung để tản bộ, nghiễm nhiên xem hoàng cung trở thành hậu hoa viên nhà mình.
Một năm này, Thanh Hà mười ba tuổi.
Tề vương vì lấy lòng Dương Hiến Dung mà còn cố ý đề xuất việc tổ chức tiệc sinh nhật lớn cho Thanh Hà.
Cách lớp rèm, Dương Hiến Dung biểu thị sự phản đối: “Bây giờ quốc khố eo hẹp, khắp nơi đều phải dùng tiền, không cần phô trương lãng phí vì sinh thần của Thanh Hà.”
Tề vương không xem mình là người ngoài, trong lòng ông ta đã xem Thanh Hà là con riêng của vợ rồi, ông ta nói: “Tiểu công chúa của Tư Mã gia chúng ta, đương nhiên phải nuôi thiên kiều vạn sủng, không cần lấy bạc quốc khố, tất cả đều giao cho phủ Đại tư mã sắp xếp.”
Quả thật là trò cười! Đường đường là công chúa Đại Tấn mà cần Đại tư mã bỏ tiền riêng làm sinh nhật? Có mất mặt không chứ.
Dương Hiến Dung không tiện từ chối thẳng, nói ra: “Chưa đến mười ngày nữa là sinh thần Thanh Hà rồi, vội vàng quá, làm không đẹp. Huống chi sang năm nó mười bốn tuổi, phải làm lễ cập kê, đến lúc đó hẵng làm hoành tráng cho nó, năm nay thì thôi đi.”
Dương Hiến Dung kiên quyết không cho, còn vẽ ra chiếc bánh nướng nói năm sau làm lễ cập kê, lúc này Tề vương mới xem như thôi, trước khi rời đi, ông ta để lại một đống quà: “Đây là tấm lòng thành của ta, tặng cho Thanh Hà.”
Tề vương lề mà lề mề rời đi.
Phan Mỹ nhân mở rương ra, kiểm kê từng món quà sinh nhật với danh mục lễ vật, phát hiện ra các loại vải áo, đồ trang sức trong đó đều thích hợp cho phụ nữ sử dụng, không thích hợp với thiếu nữ tươi đẹp xinh xắn như Thanh Hà.
Thậm chí mấy rương váy áo đã chế tác hoàn tất cũng không phải theo kích cỡ của Thanh Hà, Thanh Hà mặc thì quá lớn, ngược lại khá là thích hợp với Dương Hiến Dung.
Phan Mỹ nhân là bạn trao khăn cùng lớn lên với Dương Hiến Dung, mắt thấy vô số đàn ông quỳ gối dưới gấu váy của bà, Tề vương vểnh mông về phía nào, bà ấy hiểu ngay được ông ta thả quả rắm gì, cả giận nói: “Tề vương quá đáng, Hoàng hậu, ta trả lễ vật lại đây.”
“Đừng.” Dương Hiến Dung nói: “Nếu đã là quà sinh thần tặng cho Thanh Hà, vậy thì đưa qua cho nó, giữ lại khen thưởng cho người ta là được.”
Phan Mỹ nhân không biết làm sao đành phải nghe theo, hỏi: “Hoàng hậu phải nhẫn nhịn tới khi nào? Tề vương càng ngày càng quá đáng.”
Từ khi mở thông vách tường, Tề vương gần như ngày ngày đi dạo hoàng cung.
Dương Hiến Dung nghiêng dựa vào lồng hun uống trà: “Gấp cái gì? Ngày tháng khó khăn hơn nữa chúng ta cũng sống qua được, trước tiên cứ vờn với Tề vương. Cục diện chính trị Đại Tấn ổn định quan trọng hơn, phải lấy đại cục làm trọng. Năm ngoái thành Lạc Dương chiến đấu trên đường phố, hoàng cung cũng làm trận thanh tẩy lớn, trọn vẹn hai mươi ngày mới dọn dẹp sạch sẽ thi thể, thật ra những người đó có sai lầm lớn gì đâu? Lập trường của mọi người khác nhau mà thôi, ta không muốn thấy trăm họ lầm than nữa, được ngày nào hay ngày ấy đi, huống hồ, hẳn là sĩ tộc triều thần còn gấp hơn chúng ta.”
“Tề vương là vì làm Đại tư mã nên mới mạo hiểm gió tuyết đuổi tới Kinh Thành Cần Vương, nếu như hắn không biết thu liễm, sĩ tộc, thậm chí là các phiên vương khác sẽ đuổi hắn xuống đài. Nam tử mà, sẽ nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng giang sơn mãi mãi xếp phía trước mỹ nhân, một ngày nào đó Tề vương sẽ tỉnh ngộ.”
Dương Hiến Dung đẹp từ nhỏ đến lớn, đã sớm nhìn quen ánh mắt theo đuổi của các nam tử, cũng vô sự tự thông, cẩn thận đọ sức.
Tục ngữ nói tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, nhưng mà bà có một người cha yếu đuối vô năng là Dương Huyền Chi, hoàn toàn không có sức bảo vệ bà, cuối cùng mặc cho ông ngoại Tôn Tú xem bà là quân cờ chính trị mà đẩy lên vị trí Hoàng hậu.
Người chồng ngốc kia của bà thì càng không thể bảo vệ bà, cho nên, Dương Hiến Dung đã sớm học được sự nhẫn nại, tỉnh táo, chậm rãi vật lộn. Đây là đạo sinh tồn và xử thế của bà.
Phan Mỹ nhân cũng không có cách nào khác, đành phải bóp mũi nhận quà.
Dương Hiến Dung còn dặn dò bà ấy: “Tuyệt đối đừng nói cho Hoàng thượng biết, chàng không hiểu gì cả.”
Phan Mỹ nhân đồng ý.
Dương Hiến Dung suy nghĩ một chút, lại nói: “Cũng đừng nói cho… chàng ấy biết.”
Phan Mỹ nhân biết rõ còn cố hỏi: “Chàng ấy là ai?”
Dương Hiến Dung dùng ánh mắt “muội hiểu mà”, nói: “Muội lại nghịch ngợm rồi.”
Đương nhiên Phan Mỹ nhân biết chàng ấy chính là Lưu Diệu, bà ấy nói: “Nghe nói nội bộ Hung Nô nổi lên tranh chấp, lại đang đánh trận. Mấy nhi tử của Hung Nô vương Lưu Uyên gộp lại cũng không đánh giỏi bằng nghĩa tử này của ông ấy, huynh ấy bận tối mày tối mặt, đã rất lâu rồi không tới thành Lạc Dương.”
Dương Hiến Dung nghe xong thì lo lắng tức thì, không khỏi hỏi: “Tình hình chiến đấu ở Hung Nô thế nào rồi?”
Phan Mỹ nhân nói: “Không biết, Hoàng hậu muốn ta đi hỏi thăm không?”
Dương Hiến Dung vội nói: “Không cần.”
Phan Mỹ nhân lui ra, xử lý một đống lễ vật mà Tề vương tặng, càng nhìn càng bực mình, cặp mắt kia của Tề vương thật sự là cất giấu lửa, muốn đốt lớp rèm ở giữa thành tro bụi.
Phan Mỹ nhân đã gặp qua rất nhiều nam tử lộ ra ánh mắt dục niệm với Dương Hiến Dung, thậm chí là bao gồm Lưu Diệu, nhưng mà những nam tử này không một ai là quyền thần nắm đại quyền trong tay, có thể dẹp nghị luận của mọi người, đào góc tường hoàng cung, xem hoàng cung như hậu hoa viên nhà mình như Tề vương.
Phan Mỹ nhân lo lắng Tề vương thấy sắc sẽ mờ mắt, bỏ qua không muốn giang sơn mà nhất định phải có mỹ nhân, đến lúc đó Dương Hiến Dung biết phải làm sao?
Phan Mỹ nhân vẫn luôn đặt an nguy của Dương Hiến Dung ở vị trí đầu, bà ấy chống lại mệnh lệnh của Dương Hiến Dung, lặng lẽ viết một bức thư rồi giao cho chưởng quầy ở cửa hàng hương liệu trong tứ di lý, muốn ông ấy chuyển cho Lưu Diệu.
Không có cách nào, Dương Hiến Dung không hề có sức tự vệ, Phan Mỹ nhân đành phải dùng cách dỗ chó li3m cắn chó li3m, để phòng vạn nhất.
Lại nói đến Tề vương đắc ý ngồi trên xe dê, xuyên qua con đường lớn giữa hoàng cung và phủ Đại tư mã, gióng trống khua chiêng quay về nhà mình.
Từ xa đã nhìn thấy phía trên dinh thự là một luồng khói đặc bốc lên, mây đen cuồn cuộn.
Nhà cháy rồi? Tề vương vội vàng xuống xe, sai người nghe ngóng tình hình.
Quản sự mang theo khuôn mặt bị hun khói lửa cháy chạy tới, thở hồng hộc: “Hỏa… hỏa hoạn rồi, nhà đang được cứu hỏa, huyên náo ồn ào, xin điện hạ dời bước đến chỗ ở cũ.”
Tòa nhà mới này đều đã phá dỡ toàn bộ kiến trúc trong thương lý, hao phí vô số nhân lực vật lực, vừa mới bàn giao sử dụng, dời đến chỗ mới, vậy mà cháy rồi?
Tề vương giận dữ: “Vô duyên vô cớ sao lại bốc cháy? Là trách nhiệm của ai? Ta muốn chém bay đầu kẻ đó!”
Quản gia nói: “Là… là công chúa Thanh Hà, nàng ta đến phủ Đại tư mã thưởng thức phong cảnh, săn thú trong vườn, săn được mấy con thỏ mập, nói muốn nướng ăn, ngại bên ngoài lạnh nên mới nướng trong phòng, kết quả là cháy rồi.”
Tề vương nghe xong, lửa giận chuyển thành lo lắng: “Công chúa Thanh Hà đâu?”
Quản gia nói: “Công chúa không sao, chỉ là nhà mới được quét dầu cây trẩu và sơn dễ cháy, treo màn, trải thảm, gió bấc vừa thổi là thành xu thế lửa đốt liên doanh, nhà mới —”
“Công chúa không có việc gì là được.” Tề vương yên tâm: “Hẳn là công chúa bị sợ hãi rồi, ta đi thăm con bé một chút.”
Nhà ai bị đào góc tường thì trong lòng cũng không dễ chịu, Thanh Hà cũng giống như vậy, con đường lớn ở Tây Uyển kia giống như một mũi tên, đâm thẳng vào trái tim của hoàng cung.
Nếu như Tề vương có mưu đồ làm loạn, từng giây từng phút cả nhà Thanh Hà sẽ bị tiêu diệt hành hạ hầu như không còn.
Thời gian qua đi một năm, Thanh Hà cũng không quên được tình cảnh mạo hiểm vào sinh nhật năm ngoái lúc nàng hạ độc giết ngụy đế soán vị, mạng sống như treo trên sợi tóc, nàng suýt nữa đã chết.
Mà giây giờ, Tề vương càng ngày càng giống Triệu vương — nhưng ông ta lại vô cùng cung kính đế hậu, đãi ngộ của hoàng thất còn tốt hơn trước kia một chút, trông cũng không có lòng soán vị, loại hành vi mâu thuẫn trước sau này khiến Thanh Hà rất khó hiểu.
Thế là Thanh Hà lấy cớ săn thú đuổi theo con mồi mà đến phủ Đại tư mã, lại lấy cớ nướng mồi mà đốt nhà mới, dò xét Tề vương.
Thanh Hà đợi trong căn phòng an toàn, Tề vương đến thăm nàng, hỏi: “Sao công chúa lại đến phủ Đại tư mã? Cũng không nói trước một tiếng, ta có thể ra lệnh cho người ta chuẩn bị chiêu đãi công chúa.”
Thanh Hà giả vờ như ngây thơ hồn nhiên, nói: “Không phải Tề vương cũng thường xuyên không chào hỏi mà đã đi vào hoàng cung sao? Thế nào, chỉ có thể để Tề vương đến hoàng cung mà không cho phép ta đến phủ Đại tư mã à? Nếu như vậy thì đập tường Tây Uyển, xây con đường rộng rãi như vậy làm gì? Ta thấy phải một lần nữa chuyển gạch, xây lại cái tường kia mới được.”
Thanh Hà nhanh mồm nhanh miệng, nhưng mà lúm đồng tiền như hoa, không giống như gây gổ mà là làm nũng, Tề vương nể mặt Dương Hiến Dung nên không tiện so đo với nàng, ông ta nói: “Công chúa nói đúng lắm, chúng ta đều là người Tư Mã gia, người một nhà thì cần gì câu nệ tục lễ, cần gì dựng thẳng từng bức tường cao mà làm xa cách tình nghĩa trong nhà chứ. Sau này công chúa đến phủ Đại tư mã chơi, muốn đến thì đến, tất cả mọi thứ ở phủ Đại tư mã, còn có người, đều mặc cho công chúa sử dụng sai khiến.”
Tề vương thật sự là không biết xấu hổ, nói việc đào góc tường đến mức đường hoàng.
Trong lòng Thanh Hà tức giận, miệng thì khen: “Tề vương không hạn chế kiểu cách, quả nhiên là hào sảng, sau này ta sẽ thường xuyên đến chơi, Tề vương cũng đừng ghét bỏ ta phiền phức.”
“Không phiền.” Tề vương nói: “Cửa phủ Đại tư mã mãi mãi vì công chúa mà rộng mở.”
Tề vương đều đã nói cửa lớn nhà ta luôn mở ra, rộng mở vòng tay chờ ngươi, Thanh Hà không khách sáo nữa: “Phủ Đại tư mã thật là rộng rãi, còn lớn hơn hoàng cung, ta có thể xây một tòa hành cung ở nhà ông không? Như vậy ta chơi mệt rồi thì sẽ đi nghỉ ngơi, con người ta lạ giường, đến nơi lạ không ngủ được.”
Tề vương muốn để Dương Hiến Dung biết, tương lai ông ta sẽ xem Thanh Hà như con mình sinh ra, thế là luôn miệng đồng ý: “Đương nhiên là được, ta lập tức kêu quản sự lấy bản vẽ phủ ra, xem công chúa thích ở đâu. Chỉ là có một việc, sau này công chúa đốt lửa phải cẩn thận, đừng đốt mất hành cung của mình — đốt nhà không quan trọng, đốt đi xây lại là được, ta chính là lo lắng an toàn của công chúa, Hoàng hậu chỉ có một nữ nhi ruột là công chúa, nếu như công chúa có chuyện gì thì Hoàng hậu sẽ thương tâm.”
Thanh Hà thấy Tề vương không tức giận, nàng đưa ra tất cả các điều kiện, Tề vương đều đồng ý mà không nhíu mày lấy một cái, quả thật là ngoài dự đoán, cái dạng như Tề vương không hề giống đại gian thần ngang ngược càn rỡ muốn mưu triều soán vị, thế nhưng ông ta lại làm ra loại chuyện bịt tai trộm chuông, “Lòng dạ Tư Mã Chiêu ai cũng biết” như đào góc tường này?
Hành động lần này khiến cho cả thiên hạ đều cho rằng Tề vương sớm muộn gì cũng sẽ làm phản, chẳng lẽ bản thân ông ta vốn không phải có ý này?
Thanh Hà cảm thấy, Tề vương rất giỏi giả bộ, tâm cơ kín đáo, rõ ràng ông ta chính là muốn mưu phản, lại có dáng vẻ giả vờ như không có hứng thú đối với hoàng vị, sau đó nhân lúc chúng ta không sẵn sàng sẽ phát động cung biến, bức phụ hoàng mình thoái vị.
Ừm, nhất định là như vậy. Tiếp theo đó phải làm sao để Tề vương sẩy chân trước khi ông ta ra tay đây?
Thanh Hà trái lo phải nghĩ… Cuối cùng quyết định đi tìm Vương Duyệt.