Hai người đàn ông liên tiếp chết đi, Tống Huy mang danh yêu cơ họa quốc. Thái Ninh Đế không yên lòng nhất chính là nàng ta. Nguyễn Hàm đứng đầu sĩ tộc và là bậc thầy âm nhạc, lại không kỳ thị xuất thân của Tống Huy. Cả đời này của Tống Huy có chỗ dựa, Thái Ninh Đế giải quyết được tâm sự trong lòng, tinh thần lập tức tốt lên.
Thái Ninh Đế bắt đầu ủy thác: "Thái tử còn nhỏ, chỉ mới năm tuổi, không thể xa rời mẫu hậu. Dữu hoàng hậu xuất thân danh môn, hiền lương thục đức. Sau khi trẫm chết, Dữu hoàng hậu làm Thái hậu nhiếp chính cho đến lúc thái tử mười bốn tuổi làm lễ đội mũ quan trưởng thành."
Dữu hoàng hậu nhiếp chính đúng như dự đoán của bảy vị đại thần. Bởi vì thái không hiểu gì cả, không đọc hiểu tấu chương, làm sao xử lý chuyện quốc gia đại sự đây? Mà Dữu hoàng hậu sinh cho Thái Ninh Đế hai nam ba nữ, trung cung không có thiếp thất, Dữu hoàng hậu nhất định sẽ một lòng một giúp đỡ thái tử, bảo vệ hoàng vị.
"Dữu Lượng quản lý Trung hộ quân, bảo vệ thành Kiến Khang, kiêm nhiệm Trung thư lệnh, quản lý tỉnh Trung Thư."
"Lục Diệp quản lý Trung lĩnh quân, bảo vệ Đài Thành."
"Năm vị đại thần còn lại, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, đồng tâm hiệp lực phụ tá thái tử."
Ngay cả lão hồ ly Vương Đạo cũng âm thầm khen sự sắp xếp của Thái Ninh Đế là quá tuyệt. Dữu Lượng là họ ngoại, là cậu của thái tử. Dữu hoàng hậu nhiếp chính, đương nhiên trong lòng phải hướng về anh trai Dữu Lượng. Vì bảo vệ hoàng vị, Dữu Lượng quản lý Trung hộ quân, bảo vệ đô thành.
Tuy nhiên quản lý Trung lĩnh quân bảo vệ hoàng cung Đài Thành lại giao cho Lục Diệp, người không có một chút quan hệ gì với Dữu Lượng, để tránh thế lực ngoại thất quá lớn, tạo thành uy hiếp đối với hoàng quyền.
Sắp xếp xong hậu sự, Thái Ninh Đế thở dài: "Con người rồi cũng chết, trẫm cũng không tránh khỏi. Chỉ là gần đây luôn nhớ đến cảnh năm đó trẫm và Trinh thế tử Vương Duyệt đến Trung Nguyên đón Mẫn Hoài Nhị Đế về, xương trắng phơi ngoài đồng, tiếng gà vắng dặm trường. Trẫm từng lập lời thề sau khi đăng cơ, nhất định sẽ giành lại Trung Nguyên, thống nhất Nam Bắc. Đáng tiếc trẫm thọ mệnh đã hết, đại nạn buông xuống, không có cách nào hoàn thành mục tiêu. Nhưng Thái tử vẫn còn nhỏ, tương lai kế vị, hoàng hậu và bảy vị đại thần cùng nhau giúp đỡ giang sơn xã tắc Đại Tấn."
Bảy người đồng loạt quỳ xuống, cúi lạy đại lễ.
Thái Ninh Đế lại nói: "Sau khi trẫm chết, tang lễ tổ chức đơn giản, áo trắng nhập quan, không cần kim lũ ngọc y (*) tuẫn táng cùng, không cần phô trương."
(*) Kim lũ ngọc y: Nghĩa là đồ liệm của vua chúa và quý tộc thời xưa. Dịch sát nghĩa là dây vàng áo ngọc.
Sau khi giao phó xong hậu sự, quan viên Trung thư lệnh viết lại lời giao phó của Thái Ninh Đế, viết xong chiếu thư, ấn ngọc tỷ. Sau này sẽ là di chiếu của Hoàng đế.
Mọi người lui ra ngoài, Thái Ninh Đế mệt mỏi muốn ngủ. Cũng không biết qua bao lâu, hắn ta nghe thấy Dữu hoàng hậu nói: "Hoàng thượng, Vương Duyệt và công chúa Thanh Hà đến rồi."
Thái Ninh Đế vùng vẫy muốn dậy, nói: "Nàng đưa Nhạc nhi đến đây."
Tư Mã Nhạc là nhị hoàng tử, năm nay mới bốn tuổi, phong làm Lang Nha Vương.
Dữu hoàng hậu không hiểu, nói: "Nhị Lang đang ngủ."
Thái Ninh Đế nói: "Bế hắn tới đây."
Dữu hoàng hậu chỉ đành nghe theo.
Lúc Thanh Hà và Vương Duyệt đến điện Tử Quang, nhìn thấy Thái Ninh Đế đã khoác áo ngồi dậy, trên giường rồng có một bé trai đang ngủ, gương mặt đỏ bừng.
Thái Ninh Đế gầy yếu không chịu được, xương bả vai nhô ra lên khỏi quần áo. Hắn ta muốn đến tiếp đón nhưng bị Vương Duyệt đỡ lấy ngồi xuống. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của hai người, Thái Ninh Đế mỉm cười nói: " Không có âm mưu quỷ kế gì đâu. Trong cung đều là người của ta. Hoàng hậu hiền huệ, cũng không liên quan gì đến Tống Huy. Mặc dù trẫm sủng nàng nhưng không buông thả bản thân giống như lời đồn trẫm đều mỗi đêm sênh ca với nàng ấy. Mỗi ngày trẫm đều bận rộn chuyện quốc gia đại sự, mệt mỏi quá độ, chỉ có Tống Huy thổi sáo, nhảy múa giúp trẫm giải tỏa mệt mỏi. Trẫm lo lắng sau khi chết, nàng ở trong hậu cung sẽ bị vắng vẻ bị ức hiếp cho nên ban nàng cho Nguyễn Phù. Bọn họ đều thích âm nhạc, cùng chung chí hướng. Đóa hoa tươi này, người biết thưởng thức nàng mới là lang nhân, sẽ không xem nàng như là đồ chơi."
Thái Ninh Đế chỉ về phía Đông Cung: "Thái tử giao cho Dữu hoàng hậu và bảy vị cố mệnh đại thần. Có hoàng hậu trấn thủ, bảy vị đại thần hỗ trợ, kiềm chế lẫn nhau. Chờ Thái tử đủ mười bốn tuổi tự mình chấp chính, bảy vị đại thần cũng đã đến tuổi nên buông xuống rồi."
Ngay cả tuổi tác Thái Ninh Đế cũng đã tính toán. Cho dù sau này bảy vị đại thần này có tâm tư không thích hợp thì cũng vô dụng. Bởi vì ông trời cũng sẽ đưa bọn họ đi.
Thái Ninh Đế nhẹ nhàng vuốt gương mặt nhỏ nhắn của con trai thứ hai: "Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, Trẫm có thể rời đi được rồi. Điều duy nhất trẫm lo lắng chính là Lang Gia Vương. Lang Gia Vương là phong hiệu nhánh chính của chúng ta, vốn là phong cho thế tử, không ngờ phụ hoàng trở thành Hoàng đế, Thế tử trở thành Thái tử, phong hiệu Lang Gia Vương sẽ đưa cho nó. Sau này Hoàng hậu sẽ trở thành Thái hậu nhiếp chính, một lòng tập trung vào Thái tử, Trẫm lo lắng Lang Gia Vương bị xem nhẹ, bị người khác dẫn vào con đường lạc lối."
"Trẫm chỉ nghĩ đến hai phu thê hiền đức các ngươi. Các ngươi du ngoạn bốn bể, xin đưa Lang Gia Vương đi. Phò mã đã từng là thái tử hữu của Trẫm, dạy Trẫm không ít thứ. Trẫm tin rằng dưới sự ảnh hưởng của phò mã công chúa, tương lai nhất định sẽ là một hiền Vương."
Thanh Hà Vương Duyệt nghe xong, cực kỳ hoảng sợ.
Dù sao Thanh Hà cũng là người được mài dũa trong cung nhiều năm, ngửi thấy mùi có gì đó không ổn: "Hoàng thượng, người nói thật cho thần biết, có phải trong cung có chuyện gì không? Nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện giao trứng vào hai cái rổ được."
Hai con trai, một người là hoàng đế, một người giao cho chúng ta đi du ngoạn, rời xa Đài Thành.
Vương Duyệt tương đối tỉnh táo, nhìn xung quanh, nhúng ngón tay vào nước, viết trên bàn: "Có nội gián?"
Haha! Thái Ninh Đế cười lớn: "Công chúa sao lại nói lời này, làm sao có khả năng được! Trẫm không phải đế vương bù nhìn của các triều đại Đại Tấn trước, trẫm là người đã đánh bại Vương Đôn, nắm quyền lực trong tay, ai dám không phục? Trẫm chỉ là nhìn lại lịch sử gần đây, mỗi một vị hoàng đế trước khi lâm chung đều phải tự sắp xếp chu toàn mọi việc. Bởi vì khi tân đế kế vị, đặc biệt là ấu đế, sẽ không có mấy chuyện gió yên biển lặng đâu."
"Trẫm nghĩ, dù sao phu thê hai người ngao du đã lâu, không quan tâm đến chuyện triều chính. Hai người vất vả lắm mới rời đi, sao trẫm có thể không biết xấu hổ kéo hai người về lại vòng nước xoáy này được? Dứt khoát giao phó Lang Gia Vương cho hai người. Lỡ như có một ngày xảy ra phong ba ngoài dự liệu, sau này có sự thay đổi lớn, thì ít nhất trẫm vẫn có thể bảo vệ được ngọn lửa Lang Gia Vương. Đây mới là sự sắp xếp chu toàn nhất của trẫm."
Thực sự là sĩ biệt tam nhật, yếu quát tương khán*. Vị hoàng đế non trẻ học tiếng gà gáy trong "tang lễ" của Vương đã biết thông minh hơn, tâm tư kín đáo, tính toán tỉ mỉ, di chiếu trong sáng ngoài tối đều sắp xếp không chút kẻ hở.
*Sĩ biệt tam nhật, yếu quát tương khán: xuất xứ từ Tam Quốc Diễn Chí, ý nói “Ba ngày không gặp, phải thay đổi cách nhìn.” Chỉ sự tiến bộ của một người sau một thời gian không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác.
Thì ra gọi bọn họ trở về là để gửi gắm giúp đỡ nuôi dưỡng con trẻ.
Đối diện với thỉnh cầu của Thái Ninh Đế, Thanh Hà không có cách nào từ chối. Dù sao cũng liên quan đến sự an nguy của Tư Mã gia, nói: "Nói về bối phận, ta là cô cô của Lang Gia Vương. Cô cô chăm sóc chất nhi là chuyện đương nhiên."
Vương Duyệt nói: "Chúng ta đồng ý với hoàng thượng. Chờ Thái tử mười bốn tuổi tự mình chấp chính, sẽ đưa Lang Gia Vương trở về Đài Thành."
Thái Ninh Đế lắc đầu: "Lúc đó Lang Gia Vương mười ba tuổi, xem như đã trưởng thành, có thể là chủ bản thân. Hai người cho hắn lựa chọn, quay về Đài Thành hay là tiếp tục ở ẩn với hai người. Cả đời này của Trẫm bị vây trong tường thành, không có tự do. Thật ra Trẫm rất hâm mộ đôi phu thê hiền khang lệ hai người, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đây."
Thái Ninh Đế dùng chăn bọc Lang Gia Vương lại, rồi đặt trong một cái rương có một cái lỗ lớn. Đứa trẻ bốn tuổi ngủ cho dù sấm có đánh cũng không tỉnh, bị giày vò như vậy vẫn không mở mắt.
Thái Ninh Đế sắp xếp xong mọi việc rồi nói: "Đài Thành không nên ở lâu. Hai người nên đưa hắn đi ngay. Cái rương này nói đúng ra là lễ vật mà Trẫm ban cho hai người, các ngươi đi nhanh lên, đừng dừng lại ở thành Kiến Khang, chờ mọi chuyện trở nên ổn định trời yên biển lặng thì hẵng về, đây là điều duy nhất mà Trẫm cần sự giúp đỡ của đôi phu thê hiền đức hai người."
Thanh Hà Vương Duệ mang theo cái rương ra khỏi thành, biến mất trong bóng đêm mịt mờ, ngay cả Vương Đạo, Tào Thục cũng không kịp đến gặp, giống như là chưa từng quay lại.
Hai người ngồi thuyền buồm trên sông Trường Giang, mở rương ra, Vương Duyệt bế Lang Gia Vương đặt lên giường ngủ. Thanh Hà nhìn đèn đuốc hai bên bờ sông nói: "Ta luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lời nói của Hoàng thượng lộ ra điều gì đó rất kỳ quái."
Năm tháng trước mặt yên bình, rõ ràng là sự yên bình trước bão tố. Chỉ là trước mắt đều ẩn hiện trong màn đêm, nhìn không rõ, nghĩ không ra.
Vương Duyệt nói: "Hoàng cung và triều đình có lúc nào thì yên ổn? Chứng bệnh đau đầu của nàng vừa mới thuyên giảm, đừng quan tâm nữa, chăm sóc tốt Lang Gia Vương. Những chuyện khác thì cứ yên lặng theo dõi."
Vương Duyệt khuyên Thanh Hà, nhưng thực ra trong lòng hắn cũng tràn đầy nghi ngờ, chỉ là hắn đã quen giả vờ bình tĩnh trước mặt Thanh Hà mà thôi.
Trải qua những năm này, từ Lạc Dương đến Kiến Khang, tranh quyền đoạt lợi, hỗn loạn tới tấp, vĩnh viễn vô tận. Nếu bạn không tìm ra gốc rễ của vấn đề lâm vào hỗn loạn, cho dù hiểu rõ chân tướng, lôi ra được bàn tay chi phối phía sau thì như thế nào?
Thoát khỏi con ác long này, thì đằng sau sẽ luôn có một con ác long khác chực chờ. Tiêu diệt không sạch, thì mãi mãi không loại bỏ được.
Mà sinh mệnh ngắn ngủi, thời gian trôi qua nhanh chóng. Đại hán cường tráng như Thái Ninh Đế nói chết là chết. Hôn sự của hắn và Thanh Hà kéo dài suốt sáu năm, bao nhiêu lần suýt chút nữa mất đi nàng mãi mãi. Bây giờ vất vả lắm mới thành hôn, thoát khỏi tranh chấp, tất nhiên phải trân quý người trước mặt, không nên vướng vào vòng xoáy tranh chấp lần nữa.
Ngay trong đêm Thanh Hà và Vương Duyệt rời khỏi thành, Thái Ninh Đế Tư Mã Thiệu qua đời vì bệnh ở tuổi hai mươi bảy.
Ngày hôm sau, ngày hai mươi sáu tháng tám, Thái tử Tư Mã Diễn mới năm tuổi nắm tay Dữu hoàng hậu, đăng cơ làm hoàng đế, niên hiệu Hàm Khang -- Bởi vì cha chết quá sớm, còn chết vì bệnh, cho nên hy vọng tiểu hoàng đế có thể mạnh khỏe trưởng thành, vì vậy niên hiệu mới có một chữ "Khang".
Vương Đạo và bảy vị cố mệnh đại thần chọn thụy hào cho Tiên đế. Tất cả đều nhất trí dùng từ "Minh". Mặc dù chỉ tại vị hai năm ngắn ngủi, nhưng lại là một minh quân hiếm có của Đại Tấn, sau này gọi là Tấn Minh Đế.
Phía sau long ỷ của tiểu hoàng đế đặt thêm phượng sạp, Thái hậu Dữu Thị ngồi ngay ngắn ở đó nhiếp chính, phía trước có một bức rèm che.
Khâm định nhiếp chính thái hậu khác với thái hậu thông thường. Hậu cung không được phép tham gia vào chính sự. Bình thường gọi là Thái hậu nương nương, nhưng Thái hậu nhiếp chính thì gọi là "Hoàng thái hậu bệ hạ", là biểu tượng của quân quyền.
Mỗi ngày thượng triều, tiểu hoàng đế năm tuổi đều nghe không hiểu thần tử đang nghị luận cái gì. Dù sao hắn ta cũng là nghe lời thái hậu. Thái hậu đưa tấu chương cho hắn ta, hắn ta sẽ đóng dấu. Trong tấu chương có rất nhiều hắn ta không biết, không biết nó có nghĩa là gì.
Không lâu sau, Lục Diệp, một trong bảy vị cố mệnh đại thần quản lý trung lĩnh quân, chịu trách nhiệm bảo vệ Đài Thành, nhìn bên ngoài thì như thăng chức nhưng thật ra bên trong là bị giáng xuống, trở thành đại phu Quang Lộc, Khai phủ nghi đồng tam ti, đứng hàng tam công. Nhưng binh quyền của trung lĩnh quân bị tước đoạt, đổi thành thân nhi tử Dữu Bân của Dữu Lượng, tương đương với ủy viên thường vụ tiến vào chính hiệp, uống trà dưỡng lão cũng được, nhưng không có thực quyền.
Trong dòng họ hoàng tộc, người đầu tiên đứng lên chống lại quyền lực bành trướng của ngoại thích, chính là phiên vương Tư Mã Tôn nắm trong tay trung lĩnh quân và trung hộ quân: "... Đến lúc đó, thiên hạ Đại Tấn này mang họ Tư Mã hay là họ Dữu?"
Lời phản đối vô hiệu, Tư Mã Tôn bị chém đầu.
Dữu Lượng nắm trong tay trung hộ quân, Dữu Bân nắm trong tay trung lĩnh quân, trong ngoài Đài Thành đều là người của Dữu gia.
Một ngày nọ tiểu hoàng đế hỏi Dữu Lượng: "Cửu cửu, sao gần đây không thấy Bạch đầu công?"
Bạch đầu công là Tư Mã Tôn, dựa theo bối phận, là ngang hàng ông nội của tiểu hoàng đế. Tuy chỉ mới bốn mươi tuổi nhưng trời sinh người trẻ tóc bạc, lúc còn trẻ mà tóc đã bạc phơ, vì vậy mới có biệt hiệu là Bạch đầu công.
Dữu Lượng nói: "Bạch đầu công mưu phản, ta đã giết hắn rồi."
Trưởng bối thường hay gặp mặt đột nhiên chết đi, tiểu hoàng đế không chịu nổi, khóc nói: "Cửu cửu nói bạch đầu công mưu phản nên giết ông ấy, sau này nếu có người nói cửu cửu mưu phản, ta nên làm gì?"
Dữu Lượng nghe vậy bị dọa sợ mặt mày trắng bệch, không biết phải nói gì.
Dữu thái hậu cầm thước đi đến: "Hoàng thượng làm sao có thể nói với cửu cửu của mình như vậy? Ông ấy là vì muốn tốt cho người. Hôm nay ta phải trừng phạt người, sau này không được nói mấy lời như vậy nữa! Xòe tay ra!"
Tiểu hoàng đế nơm nớp lo sợ xòe tay ra. Dữu thái hậu vung cây thước lên đánh mạnh xuống. Đánh liên tiếp mười cái, Dữu Lượng cầu tình mới dừng lại.
Sau khi chuyện này được lan truyền đi, Vương Đạo là người đầu tiên xin từ quan. Gì mà thượng thư lệnh, chức quan Tư Đồ gì đó đều từ hết. Không làm cố mệnh đại thần nữa.
- -----oOo------