Nhật Bản vốn nức tiếng với văn hóa suối nước nóng. Đến Nhật mà không ngâm suối nước nóng thì xem như phí công.
Đêm ngày hôm đó ngâm suối nước nóng xong, các đồng nghiệp mặc bộ yukata kiểu Nhật do khách sạn cung cấp, bốn người một nhóm ngồi vây quanh uống trà, chơi bài và ăn bánh mochi.
Áo choàng tắm kiểu Nhật thanh lịch và rộng rãi, nhưng hầu hết các đồng nghiệp nam trông khá thô tục khi mặc vào, đặc biệt là người mập mạp như Chu Hồng Chấn, khiến mọi người không thể không liên tưởng đến nhân vật chính trong một số bộ phim người lớn Nhật Bản.
Nhưng cũng có những người có thể mặc nó nhìn rất nhã nhặn... chẳng hạn như Cố Tiêu.
Nhìn xem mình rồi nhìn lại Cố Tiêu, mọi người đều hiểu tại sao cậu của Vệ Giới[2] từng cảm khái nói “Ở cạnh châu ngọc, tự ti mặc cảm”, bởi vì tám chữ này đang khắc họa tâm trạng vào giây phút này của họ!
Cố Tiêu dựa trên giường, xương quai xanh lộ ra khỏi áo, da ngực mịn màng bóng loáng sau khi ngâm dưới suối nước nóng, trắng khiết như ngọc. Một tay anh cầm bài, tay kia đỡ đầu, lười biếng nhìn lướt qua bàn bài hình vuông, sau đó hạ cái tay đang đỡ đầu xuống, rút ra ba lá bài, vừa đánh bài ra ngoài, vừa mở miệng nhàn nhạt nói: “Theo.”
Trương Tư Nghị theo dõi hành động này từ đầu đến cuối, đôi mắt không dời một chút, rõ ràng biểu cảm và giọng điệu của anh nghiêm túc như vậy, nhưng làm cậu suýt chảy máu mũi... Cố Tiêu như thế này, thực sự rất gợi cảm!
“Đến lượt em.” Chu Hồng Chấn đuỗi chân ra đụng vào Trương Tư Nghị.
“A, vâng!” Trương Tư Nghị lập tức thu hồi suy nghĩ, đôi tai chợt nóng bừng lên, hai cái đùi không tự chủ mà vắt chéo lên nhau, che giấu phản ứng nơi nào đó của cơ thể.
Nhưng chẳng bao lâu sau, sự chú ý của cậu liền trở lại trên người Cố Tiêu, ánh mắt quét toàn thân anh từ trên xuống dưới, sa vào sắc đẹp của bạn trai không thể kiềm chế được.
Đánh xong một ván, Trương Tư Nghị có chút không chịu nổi, quyết định đi toilet trước, thuận tiện hít thở không khí.
Khi ra khỏi phòng, cậu nghe thấy âm thanh vui cười trò chuyện không biết trời đất bằng tiếng Nhật đến từ khu vực nữ bên cạnh. Khu vực công cộng chỉ được ngăn cách bởi một bức màn cao cỡ nửa người, Trương Tư Nghị nghiêng đầu nhìn qua, thấy phía dưới rèm vải lộ ra bắp chân của mấy em gái Nhật Bản.
Đối với trai thẳng, hình ảnh này có sức quyến rũ mãnh liệt, nhưng nội tâm Trương Tư Nghị không hề dao động.
Quay người đi được hai bước, cậu mới phản ứng được - What the fuck! Hiện tại cậu đã không phản ứng nổi với phụ nữ rồi sao? Cậu đã bước lên con đường làm gay một đi không trở lại!?
Đến nhà vệ sinh, Trương Tư Nghị vừa vén áo lên để tiểu tiện, vừa cúi đầu ngắm kỹ áo choàng tắm trên người mình.
Thành thật mà nói, trang phục này của Nhật Bản thật sự rất gợi dục, không biết cậu trông như thế nào trong mắt người khác.
Đang nghĩ ngợi, Cố Tiêu cũng tới, Trương Tư Nghị nghiêng đầu nhìn thấy anh, adrenalin điên cuồng tăng vọt như bão tố... Bình, bình tĩnh cái rắm! Cố Tiêu là thuốc kích dục của cậu!
Vốn tưởng rằng Cố Tiêu cũng đến đi tiểu, không ngờ đối phương bước thẳng đến chỗ cậu.
“... Làm gì?” Trương Tư Nghị thuận miệng hỏi một câu.
Cố Tiêu không đáp, thay vào đó anh bước tới càng ngày càng gần, lúc này Trương Tư Nghị mới phát hiện có gì không đúng. Cậu luống cuống sửa sang vạt áo, quay lại nói: “Anh, anh đang làm gì vậy?”
Nhưng giây tiếp theo, cậu không kịp chuẩn bị mà bị Cố Tiêu bắt lấy tay, dùng sức ấn vào vách ngăn của phòng tắm. Lưng và khuỷu tay đập vào phía sau và phát ra một tiếng “Thùng”.
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu đụng đến má, cằm, cổ của Trương Tư Nghị, ngửi khắp xung quanh, giống như người đói bụng lâu ngày ngửi thấy một miếng bánh ga tô ngon miệng, với dục vọng không thể chối cãi trong mắt anh.
Trương Tư Nghị yếu ớt ngửa cổ lên, tiếp nhận nụ hôn của đối phương, hoặc giả cũng không phải là hôn, đôi môi của Cố Tiêu không chạm vào cậu, nhưng trong quá trình ngửi, chóp mũi anh thỉnh thoảng cọ vào cậu, hơi thở của anh lướt qua da thịt cậu...
Nhưng kiểu đụng chạm này còn khiêu khích hơn cả một nụ hôn thực sự, sức lực nắm lấy cổ tay Trương Tư Nghị của Cố Tiêu cũng cho thấy rõ anh kiên nhẫn như thế nào vào lúc này.
Toàn thân Trương Tư Nghị run rẩy, trong một khoảnh khắc, cậu thật sự chờ mong Cố Tiêu có thể liều lĩnh hôn cậu, cắn cậu, làm cậu.
... Chờ, chờ, chờ đã! Làm cậu?
Trời ơi! Cậu đến cùng đang suy nghĩ gì! (Q////Q)
Cố Tiêu hít một hơi thật sâu, cuối cùng vùi mặt vào giữa vai và cổ của Trương Tư Nghị, thì thầm kiềm chế: “Em có biết, bộ dạng hiện tại của em, mỗi giây đều cám dỗ anh ăn sạch em.”
Trương Tư Nghị: “......”
Trương Tư Nghị muốn thô lỗ nói rằng mẹ nó chứ, em cũng vậy - Trong toàn bộ quá trình đánh bài em đây đều cứng!
...
Chết tiệt, tại sao đây lại là chuyến du lịch của công ty, nếu chỉ là tuần trăng mật của hai người họ thì tuyệt biết bao, như vậy trong vài phút hiện tại họ có thể ôm cùng một chỗ, làm bất cứ điều gì họ muốn.
Cố Tiêu muốn tiến vào cậu, có lẽ cũng có thể... (>////<)
Tuy nhiên, vào ban đêm, họ vẫn ngủ trên loại chiếu tatami rộng rãi kia. Để tránh sự nghi ngờ, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị thậm chí không ngủ cạnh nhau. Cả hai đều kìm nén đến sắp phát hỏa, sáng hôm sau, trên trán Trương Tư Nghị còn nổi mấy hạt mụn, khiến cậu hậm hực dậm chân!
Rời Arashiyama, cả nhóm đi vòng qua Nara, cuối cùng đã đến điểm dừng cuối cùng của chuyến đi, Tokyo.
Lần này rốt cục họ không phải ngủ trong phòng chiếu tatami nữa, công ty đặt phòng cho họ tại một khách sạn kinh doanh tiêu chuẩn. Buổi chiều, sau khi đến khách sạn cất hành lý, đám đông tiếp tục đi ra ngoài thăm quan Bảo tàng Nghệ thuật Phương Tây.
Trên đường đi qua cầu Rainbow, họ thấy rất nhiều người lái những chiếc xe xịt sơn phun màu trên cầu, còn có những người bôi son đỏ sặc sỡ trên mặt, từ trong xe thò đầu ra lớn tiếng reo hò.
Đám người không rõ ý nghĩa, xem đây là cách thức đặc biệt để tham quan cầu Rainbow. Khi họ xuống cầu, thấy đoàn diễu hành mặc quần áo màu đỏ và cầm cờ cầu vồng trên tay, không thể không dừng lại để xem.
Đám đông cổ vũ, la hét, thậm chí những người cùng giới còn ôm hôn nhau ở nơi công cộng, cảnh tượng này khá ngoạn mục!
Có người kịp phản ứng: “Không phải cờ cầu vồng là biểu tượng của đồng tính luyến ái sao?”
“What the fuck, cho nên những người này đều là gay?”
“Có lẽ thế...”
Mọi người đều khá sốc. Hình như đây là lần đầu tiên Lục Kiều nhìn thấy rất nhiều gay chân thực và sống động như vậy, sợ hãi đến u mê, ngay cả Trương Tư Nghị cũng trợn mắt há mồm.
“Đậu đen rau muống, Tokyo cũng quá cởi mở!”
“Cầu Rainbow hóa ra là nơi tụ tập của gay?”
Đám người anh một câu, em một câu, vừa mới lạ vừa tò mò, nhưng sau một thời gian lại cảm thấy không đơn giản như vậy, bởi vì nhiều người đang giơ bảng hiệu viết ngày 26 tháng 6 năm 2015 - Rõ ràng là hôm nay là một ngày đặc biệt gì đó.
Sau khi cẩn thận nghe ngóng, mọi người mới biết được, hóa ra hôm nay là ngày Tòa án tối cao Hoa Kỳ ra phán quyết hôn nhân đồng giới là hợp pháp tại Mỹ.
“Chẳng trách nhiều người đồng tính xuất hành như vậy!”
“Đồng tính luyến ái hợp pháp ở Hoa Kỳ có liên quan gì với Nhật Bản không?”
“Không liên quan gì đến đất nước nhưng có quan hệ đến nhóm người đồng tính luyến ái. Đối với họ, đồng tính luyến ái hợp pháp ở Hoa Kỳ đại diện cho một thế giới văn minh cởi mở hơn, vì vậy đây là một ngày lễ kỷ niệm đáng để ăn mừng.”
Trương Tư Nghị im lặng liếc nhìn Cố Tiêu - người nói câu này, họ thấy niềm vui giống nhau trong mắt họ.
Đúng vậy, mặc dù nó không liên quan gì tới họ, nhưng nó chắc chắn mang lại cho họ hy vọng tốt đẹp về tương lai tươi sáng.
Tình yêu không phân biệt giới tính, thế giới này vẫn có chỗ dành cho họ.
Đi dạo xong trở về khách sạn, Trương Tư Nghị vẫn đang suy nghĩ về việc có nên thương lượng với Đào Phỉ đổi phòng hay không. Tối nay, cậu đặc biệt muốn ở cùng Cố Tiêu.
Có lẽ những gì cậu nhìn thấy và nghe thấy trên đường khiến cậu vô cùng cảm động, hoặc có thể cậu nhớ Cố Tiêu quá nhiều. Ra ngoài nhiều ngày như thế, thậm chí một cái nắm tay cơ bản nhất khi gặp mặt người yêu cũng phải cẩn thận, Trương Tư Nghị thật sự rất khao khát khó nhịn.
Kết quả là, trước khi cậu có thể tìm lý do mở lời với Đào Phỉ, Cố Tiêu đã xuất hiện ở cửa phòng cậu, nói: “Lục Kiều qua bên kia ngủ.”
[1] Kabedon đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào tường như một hành động phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào. Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong manga hay anime, khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng "don" (thùng), và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh.
[2] Vệ Giới (sinh năm 286 mất năm 312) là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ đại. Cậu của Vệ Giới là Phiêu kị (tên hiệu của tướng quân thời xưa) Vương Vũ Tử, anh tuấn, thoải mái có phong thái, nhìn thấy ngọc giới (một loại ngọc khuê lớn của vua chúa thời xưa) từng cảm thán nói: "Ở bên châu ngọc, cảm giác ta ô uế."