Cố Tiêu quơ quơ điện thoại về phía Trương Tư Nghị, nói: “Em có biết không, ngay từ đầu mục đích của anh ta không phải là trả tiền hay không trả tiền, mà là tìm các loại lý do để lôi kéo làm quen với em, trò chuyện thêm vài câu, quan hệ tốt liền hẹn em ra ngoài ăn cơm.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cậu ngẫm nghĩ, lại ngu ngơ hỏi Cố Tiêu: “Vậy chúng ta xác minh thế nào đây?”
Để dẫn dắt Bách Duệ tiết lộ mục đích của anh ta, chẳng phải cậu cần tiếp tục nói chuyện với đối phương sao? Nhưng vì Cố Tiêu đã chỉ ra mưu mô của Bách Duệ, Trương Tư Nghị tránh cũng không kịp, làm sao dám tiếp tục dây dưa với đối phương!
Cố Tiêu rũ mi mắt xuống, trầm ngâm một cái chớp mắt, trực tiếp dùng điện thoại di động của Trương Tư Nghị trả lời Bách Duệ: “Nếu anh thích thì cứ nhận ba mươi lăm tệ kia đi, mời ăn cơm thì thôi, tôi không có thời gian.”
Trương Tư Nghị tiến tới, thấy Cố Tiêu gửi đi câu nói này, không hiểu sao cảm thấy có chút mừng thầm.
Có Cố Tiêu tiếp nhận vấn đề này, cậu phát hiện khí thế nói chuyện của “Mình” thay đổi, hì, đột nhiên cảm thấy hơi phấn khích là sao? (⊙v⊙)
Cố Tiêu gửi tin nhắn xong khẽ hừ một tiếng với điện thoại di động, dường như thì thầm với chính mình: “Ba mươi lăm tệ mà có thể mua phí lên sân khấu của em? Nằm mơ giữa ban ngày à, người của tôi có thể tùy tiện để anh hẹn ra ngoài sao.”
Trước sự chiếm hữu vô tình bộc lộ ra của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị không ngăn được nụ cười ngây ngô trên mặt, đồng thời cậu cảm thấy, Cố Tiêu có chút ngây thơ và đáng yêu chỉ vì chút chuyện nhỏ như thế?
Cậu tiến đến ôm cổ Cố Tiêu nhẹ nhàng lắc lư: “Yên tâm đi, giả sử anh ta hẹn em thật em cũng không đi.”
Cố Tiêu nhéo má cậu, cười nói: “Đồ ngốc nhà em, gần như bị người lừa gạt, anh làm sao yên tâm?”
Trương Tư Nghị cũng tự xưng mình là một người đàn ông độc lập, làm sao trong miệng Cố Tiêu cậu lại giống như một đứa trẻ bị thiểu năng? Cậu không phục trừng mắt nhìn đối phương, nói: “Anh không tin tưởng em vậy sao?”
Cố Tiêu cười không nói, Trương Tư Nghị tức giận đụng ngã Cố Tiêu, cưỡi trên người anh, dựng thẳng lông mày từng chút ép hỏi: “Anh không tin tưởng em? Sao anh có thể không tin tưởng em?”
Cố Tiêu bị cậu ép tới bật cười xì xì không ngừng, nhịn không được mà nâng eo lên đụng mạnh một phát, gần như thúc nảy người Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị kêu “A” một tiếng, luống cuống tay chân chống đỡ cơ thể, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Cố Tiêu nắm chặt eo cậu đề phòng cậu chạy trốn, vừa trầm lắng nhìn cậu vừa đáp: “Anh tin tưởng em, nhưng anh cũng sẽ ghen tuông, giống như em ghen tuông khi thấy những cô gái khác bắt chuyện với anh vậy... Em là của anh, xem như bị người đàn ông khác đùa giỡn một câu, anh đều không chịu được.”
Trương Tư Nghị: “...” (O////O)
Hơn nữa, Bách Duệ trêu qua chọc lại Trương Tư Nghị rất lâu, Cố Tiêu vừa đọc được lịch sử cuộc trò chuyện, anh sầu muộn đến mức thật sự muốn túm người kia ra khỏi đầu bên kia của điện thoại di động, tàn nhẫn đấm thẳng vào sống mũi anh ta.
Đương nhiên, anh sẽ không làm thế.
Thật ra đối phó với loại người này, biện pháp tốt nhất là làm như không thấy, khai thác triệt để thái độ lạnh lùng, người vẫn muốn chọc ghẹo cũng sẽ biết khó mà lui.
Nhưng chuyện này còn liên quan đến bạn học của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu biết, đồ ngốc nhỏ nhiệt tình này chắc chắn sẽ không ngồi yên. Đã như vậy, anh liền thay thế Trương Tư Nghị nhận biết “Nam thần hoàn hảo” trong truyền thuyết này.
Cố Tiêu nắm chặt tay cậu, căn dặn cậu: “Về sau vô luận anh ta gửi cho em cái gì, em không được trả lời, để anh đi.”
Trương Tư Nghị cười phá lên, nói đùa: “Anh bảo em giải quyết người bắt chuyện với anh, em...” Có lẽ là xấu hổ khi thừa nhận Bách Duệ có ý đồ với cậu, cậu dừng lại, quanh co nói tiếp, “Em thì anh thay em xử lý, hai ta thật đúng là làm đường dây nóng của nhau nhỉ?”
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị không rõ, tại sao Cố Tiêu - người đồng tính thuần túy - lại được các cô gái mềm mại vừa ý, còn người coi trọng mình hết lần này tới lần khác đều là đàn ông? (=_=)
Cố Tiêu cười hỏi lại: “Cái này không tốt à?”
Trương Tư Nghị hài lòng gật đầu: “Rất tốt rất tốt... Thế nhưng vừa rồi anh đã từ chối anh ta thay em, anh ta còn có thể nói gì nữa? Em cảm thấy anh ta sẽ không dây dưa nữa đâu.”
Cố Tiêu ôm cả người Trương Tư Nghị, đè cậu xuống hôn một chút, nói: “Em chờ xem, anh ta có hứng thú với em, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Anh đoán anh ta sẽ không tiếp tục làm phiền em tối nay, nếu không mục đích bại lộ quá rõ ràng, dễ dàng khiến em nghi ngờ.”
Quả nhiên, sau khi Cố Tiêu gửi tin nhắn kia, Bách Duệ không có phản ứng.
Trương Tư Nghị nửa tin nửa ngờ Cố Tiêu, cũng thoáng nghiêng về cách nghĩ bản thân Bách Duệ là một tên dị hợm thích chiếm của hời từ người khác, có lẽ chỉ là muốn chiếm được món lời ba mươi lăm tệ kia thôi...
Khoảng một tuần trôi qua, trưa hôm nay, Trương Tư Nghị ăn cơm xong trở về bàn làm việc, xem tập tác phẩm và sơ yếu lý lịch của Tô Nguyên gửi cho cậu.
Tô Nguyên phải mất đúng một tuần để hoàn thành tập tác phẩm mới, nửa đêm hôm qua cô mới gửi tin nhắn báo gửi cho cậu xem. Buổi sáng Trương Tư Nghị bận bịu làm việc nên không có thời gian để xem xét, đến giờ nghỉ trưa mới rảnh rỗi.
Sau khi tải xuống, Trương Tư Nghị mở bộ tác phẩm của Tô Nguyên với kỳ vọng lớn, kết quả lướt qua một lượt, cậu cau mày, vì tập tác phẩm này kém xa mức tiêu chuẩn dự tính của cậu.
Theo lý thuyết, họ đã tốt nghiệp được một năm rưỡi, nên có nhiều dự án tham gia trong thời gian làm việc xuất hiện bên trong tập tác phẩm. Hơn nữa, theo trình tự format, tác phẩm hiển thị đầu tiên thường đại diện cho trình độ cao nhất của một nhà thiết kế, vì vậy trong những trường hợp bình thường, các nhà thiết kế sẽ đặt tác phẩm họ hài lòng nhất vào đầu danh mục.
Tuy nhiên, những gì Tô Nguyên đưa vào đầu bộ tác phẩm của cô vẫn là thiết kế tốt nghiệp của cô trong thời đại học, điều đó có nghĩa là Tô Nguyên cho rằng trong một năm rưỡi làm việc này, cô không thực hiện được một dự án nào có thể vượt qua thiết kế tốt nghiệp của cô.
Cũng bởi vì Tô Nguyên đặt tất cả thiết kế ngay ở phần mở đầu, khi Trương Tư Nghị lật hai trang tiếp theo, cậu suýt tưởng là đối phương gửi sai tài liệu, nhưng chờ sau khi cậu xem xong, liền biết không phải.
Mấy dự án Tô Nguyên tham dự hoàn toàn không có gì đáng nói, bởi vì không có dự án nào được cô tạo ra hoặc hoàn thành độc lập. Từ khi đi làm đến nay, hầu hết các công việc cô thực hiện vẫn dừng lại ở giai đoạn “Làm việc vặt” như tìm kiếm thông tin cơ bản nhất, phân tích bản vẽ, xây dựng mô hình, dịch thuật...
Không phải là tác giả chính, không có ý tưởng thiết kế riêng của mình trong đó, tự nhiên không thể được đặt lên hàng đầu.
Từ trình độ hiện tại nhìn vào thiết kế tốt nghiệp của mình, ngay cả những tác phẩm đạt điểm cao ban đầu, trong mắt Trương Tư Nghị cũng là thô ráp, ngây thơ và có trăm nghìn thiếu sót.
Trương Tư Nghị xem qua hai lần, đối mặt với “KẾT THÚC” trên trang cuối cùng, cảm khái rất nhiều.
Khi mới vào làm việc Không Biên Giới, cậu phàn nàn với các bạn cùng lớp rằng mô hình đào tạo của Cố Tiêu không phù hợp với nền giáo dục nước ngoài của họ. Lúc cậu đang làm thiết kế cầu thang, nhà vệ sinh, bãi đậu xe, bản vẽ chi tiết, bản vẽ xây dựng và muôn ngàn những việc vặt khác thì sinh viên kiến trúc nước ngoài hiếm khi tiếp xúc với các vấn đề kỹ thuật mà gặp phải trắc trở. Cậu không chỉ một lần hoài nghi liệu cậu có phù hợp để phát triển trong một công ty như vậy không.
Tuy nhiên, khi cậu khắc phục những khó khăn này, sau đó nhìn lại trải nghiệm của chính mình, cậu có thể thấy rõ rằng sự trống rỗng và do dự của năm ấy chỉ là một cái cớ để cậu lùi bước - Không có phù hợp hay không phù hợp, chỉ là có dám đối mặt hay không.
Đi đường tắt là bản năng của con người. Không ai lại chủ động chọn một con đường đầy chông gai. Nếu ban đầu cậu giống Tô Nguyên, đến một văn phòng nước ngoài chỉ có thể phát huy chuyên môn am hiểu của mình, cậu vĩnh viễn không thể đạt được sự phát triển toàn diện hơn.
Trương Tư Nghị thở dài và phải thừa nhận, Cố Tiêu nói đúng rồi.
Cậu tin Tô Nguyên sẽ không qua loa đối với tập tác phẩm của mình. Cô đã cố gắng hết sức để thể hiện sức mạnh hiện tại của cô, nhưng thật không may, có lẽ theo quan điểm của Cố Tiêu, cô và một sinh viên mới tốt nghiệp không có gì khác biệt.
Trương Tư Nghị chuyển tiếp bộ sưu tập tác phẩm của Tô Nguyên cho Cố Tiêu, cũng gửi một biểu cảm quỳ xuống, nói: “Nhờ anh.”
Ngay khi bấm gửi, điện thoại trên cơ thể cậu rung lên hai lần, Trương Tư Nghị lấy nó ra để xem. Cậu thấy ảnh avatar của Bách Duệ - người mấy ngày không liên lạc - bất thình lình nhảy lên đầu tin nhắn WeChat.
Trương Tư Nghị giật mình - The fuck, quả nhiên lại bị Cố Tiêu đoán đúng, đến rồi!
Bách Duệ gửi đi một câu: “Công ty thiết kế kiến trúc Không Biên Giới... Cậu đang làm việc ở đó à?”
“...” Trương Tư Nghị nhớ tới, hôm họ tụ họp cậu và Tô Nguyên có nhắc đến “Không Biên Giới”, có lẽ Bách Duệ ghi nhớ từ lúc đó.
Cậu vừa định trả lời, nhớ đến lời căn dặn lúc trước của Cố Tiêu, lại thu tay về... Nhịn xuống! Đừng để ý đến anh ta!
Nhưng trong vòng hai giây, Bách Duệ gửi lên một bức ảnh, bức ảnh này gần như khiến Trương Tư Nghị sợ hãi ngã khỏi ghế. Bởi vì tấm hình người kia gửi tới là bên trong tòa nhà chỗ CBD của Không Biên Giới - Bức tường thông tin treo bảng hiệu của Văn phòng thiết kế Không Biên Giới bên cạnh thang máy!
... What the fuck con mẹ nó! Tại sao Bách Duệ lại trực tiếp đến cửa? (#°Д°)
Bách Duệ: “Hôm nay là ngày làm việc, chắc cậu có đi làm nhỉ? [Mỉm cười]”
Trương Tư Nghị nhìn xung quanh tìm Cố Tiêu, nhưng giữa trưa Cố Tiêu ra ngoài ăn cơm cùng Đồng công và vẫn chưa trở về!
Cậu nhanh chóng chụp ảnh màn hình thông tin do Bách Duệ gửi tới và gửi cho Cố Tiêu, hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Cố Tiêu vẫn chưa nhắn lại, Bách Duệ lại gửi tiếp tin nhắn: “Vừa khéo tôi đi ngang qua, mang cho cậu ít đồ, cậu tự mình xuống lấy hay tôi phải đi lên?”
Trương Tư Nghị: “...” (Q 皿 Q)
Trương Tư Nghị lại chụp ảnh màn hình gửi cho Cố Tiêu, vội vã nói: “Làm sao bây giờ! Anh ta đến rồi! [Mèo con khóc lớn]”
... Đáng chết, tại sao Cố Tiêu vẫn không phản ứng?
Trương Tư Nghị không dám xuống dưới, đây là người đồng tính ngoại trừ Cố Tiêu mà. Trừ Cố Tiêu ra, khi đối mặt với những người khác, cậu vẫn có tâm lý “Trai thẳng” đúng đắn.
Đợi hai phút đồng hồ, Trương Tư Nghị không thấy Cố Tiêu hồi đáp, không nhịn được mà gọi điện thoại cho đối phương thì nghe thấy tiếng điện thoại truyền ra từ phía trong phòng thủy tinh... Mẹ nó! Cố Tiêu ra ngoài vậy mà không mang điện thoại!
Thời gian chầm chầm trôi qua mấy phút, mồ hôi lạnh trên trán Trương Tư Nghị chảy xuống.
Nghĩ đến Bách Duệ có khả năng tìm đến tận cửa, cậu luống cuống tay chân trước tiên ấn mở hộp thoại với cô bé lễ tân trên máy vi tính, vội vàng đánh tin nhắn: “Lát nữa dù ai có đến tìm mình thì cứ nói mình không có ở đây! Công ty chúng ta không có nhân viên nào là Trương Tư Nghị hết!”
Cô gái lễ tân: “...”
Cô bé ở quầy lễ tân: “Hì hì, dì Tư bạn chọc vào xã hội đen à? (*^__^*)”
Trương Tư Nghị thật sự muốn rơi nước mắt, anh chàng kia và “Xã hội đen” chắc cũng tương tự nhau. Từ khi Cố Tiêu suy đoán Bách Duệ có thể là gay về sau, trong lòng cậu hình tượng anh ta đã trở thành “Yêu ma quỷ quái”, cậu chỉ sợ tránh không kịp!
Trương Tư Nghị: “Mình nói thật! Xin nhờ bạn đó!!”