“Đúng vậy, đầu năm mới, bây giờ là thời kỳ tìm việc cao điểm.”
“Không phải thời điểm hiện nay tình hình ngành nghề không được tốt lắm sao? Sao còn tuyển thêm nhân viên mới? Công ty của bạn học chị đều đang giảm biên chế đấy!”
“Cuối năm ngoái Không Biên Giới cũng sa thải hai người còn gì...”
“Nhưng đó là thành viên tổ B, tại sao người mới đến là do Cố công tổ chúng ta phỏng vấn? Nếu trúng tuyển thì sao?”
“Đúng rồi, dự án gần đây không phải quá gấp, tớ cảm thấy không cần nhận thêm người!”
“Aiz, dù sao công ty phải đảm bảo tỷ lệ lưu thông nhân tài nhất định, có người bảo như vậy sẽ mang đến một ít áp lực cạnh tranh cho nhân viên hiện có, nếu không, môi trường ổn định sẽ dẫn đến mọi người mất đi động lực phấn đấu...”
...
Không sai, người mới chưa vào, Trương Tư Nghị đã cảm nhận được áp lực! Hơn nửa năm cậu làm ở Không Biên Giới còn chưa chứng kiến Cố Tiêu phỏng vấn ai khác, vốn tưởng rằng người của tổ nhỏ này vẫn luôn cố định, không ngờ cũng có một ngày cậu đối mặt với tình huống có người mới gia nhập tổ.
Mang tâm lý bài ngoại theo bản năng, trong lòng Trương Tư Nghị hoảng loạn nguyền rủa "thanh niên trẻ họ Đào" bị rớt phỏng vấn... Thất bại, thất bại... Đừng vào, đừng vào... (>_<)
Mọi người bàn luận một lúc, Tất Nhạc Nhạc ngồi đối diện đột nhiên nói: “Này, em cảm thấy hơi kì lạ, bình thường có tân binh mới, đều là phòng nhân sự hỏi sếp lúc nào có thời gian trước. Vừa rồi, em nghe không nhầm thì, có vẻ như người ta hẹn trước với Cố công rồi?”
Chu Hồng Chấn: “Ừ, anh cũng nghe thấy thế, có phải là người quen của sếp không?”
Nghe được câu nói đó, Trương Tư Nghị càng thêm cảnh giác, cậu là người vào công ty gần đây nhất, xem như là đuôi xe trong tổ, nếu người mới tới còn giỏi hơn cậu, vậy chẳng phải cậu không còn mặt mũi nào?
Tại thời điểm này, Trương Tư Nghị chợt nhớ đến một câu nói ba Cố từng nói với cậu vào dịp tết - Quyết định con có thể tiếp tục công việc này hay không không phải ở Cố Tiêu, mà là ở con.
Đúng vậy, nếu như năng lực của cậu vẫn kém cỏi nhất tổ, cho dù Cố Tiêu muốn giữ cậu lại, cậu cũng không có thực lực và mặt mũi để ở lại!
Nghĩ đến điều này, Trương Tư Nghị cảm thấy áp lực càng lớn thêm, cậu vừa đổ mồ hôi lạnh vừa vùi đầu vẽ vời, không dám tơ tưởng lung tung nữa.
Nhưng cậu mới vẽ chưa được mười phút, Cố Tiêu mang theo một thanh niên có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt tuấn tú từ phòng tiếp tân bước đến.
Sau tiếng thét "đẹp trai quá" của một đồng nghiệp nữ, mọi người xung quanh ngẩng đầu lên. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, người này chính là "thanh niên trẻ họ Đào" trong lời nói của chị Vương phòng nhân sự.
Cậu ta có một đôi mắt đào hoa, hốc mắt sâu, sống mũi cao, mái tóc dài ngang vai đầy cá tính. Mặc dù là giới tính nam nhưng mặt mũi và trang phục lại có một vẻ đẹp trung tính hài hòa. Tuy nhiên, sóng vai với Cố Tiêu đi tới, cách giơ tay nhấc chân của cậu ta lưu loát đẹp đẽ, không ẻo lả chút nào.
Giống với Trương Tư Nghị ngày đầu tiên vào công ty, cậu ta đang tìm hiểu môi trường làm việc của Không Biên Giới. Nhưng lúc đó Trương Tư Nghị được người của phòng nhân sự dẫn đi, mà chàng trai này lại được đích thân Cố Tiêu đi cùng, có thể rõ ràng nhận thấy cậu ra rất được coi trọng.
"Nguyền rủa" của Trương Tư Nghị thất bại, lại thấy cảnh đối đãi khác biệt như vậy, toàn thân cậu bắt đầu xù lông lên.
Hai người chậm rãi đến gần, Trương Tư Nghị nghe thấy Cố Tiêu nói với cậu ta: “Bên này là khu vực của tổ A, hiện nay có tổng cộng mười một người, thêm em nữa là mười hai...” Tiếp theo, anh nói với các nhân viên: “Đến đây, mọi người làm quen với nhau đi. Cậu này là Đào Phỉ, tốt nghiệp khoa chính quy đại học T, năm trước mới học xong thạc sĩ đại học A nước Anh trở về, từ hôm nay bắt đầu gia nhập tổ A.”
“Wow, thêm một du học sinh!”
“Giống với dì Tư, từ nước Anh đến...”
“Khoa chính quy đại học T, là đàn em của Cố Tiêu sao?”
“Thảo nào phỏng vấn nhanh như vậy, hóa ra là người quen.”
Mọi người che miệng thì thầm với nhau vài câu, thấy Đào Phỉ giơ tay chào mọi người rồi nói “Hi”, mặt mày cong cong, khóe miệng nâng lên, nở một nụ cười chúm chím đầy tự nhiên.
Mấy đồng nghiệp nữ thấy cậu ta đẹp trai, trang phục lại rất cá tính, đều nhìn chằm chằm vào cậu ta. Đào Phỉ cố ý liếc mắt đưa tình với các cô, khiến mấy cô nàng cười một trận, càng thêm hảo cảm với cậu ta.
Phần lớn mọi người tỏ thái độ thân thiết với chàng trai Đào Phỉ mới đến này, chỉ mình Trương Tư Nghị sởn tóc gáy, cảm thấy như có một mối đe dọa lớn.
Cố Tiêu đang định chỉ định chỗ ngồi cho Đào Phỉ, đối phương đột nhiên chủ động hỏi: “Đàn anh, phòng làm việc của anh ở đâu?”
Cố Tiêu chỉ về phía đối diện với lưng Trương Tư Nghị: “Ở kia.”
Đào Phỉ hỏi Cố Tiêu: “Em có thể ngồi chỗ nào gần anh chút không.”
Nghe thấy thế, cái đuôi của Trương Tư Nghị trong chớp mắt nổ thành chổi cọ ống nghiệm... What the fuck! Chỗ gần với Cố Tiêu không phải là vị trí của cậu sao? Anh ta muốn thế nào! Ngày đầu tiên đến đã muốn chiến đấu rồi sao!? (`Δ′)
Cố Tiêu cuối cùng cũng đối diện với ánh mắt của Trương Tư Nghị đang xù lông, nhiều ngày không gặp, không ngờ lần đầu tiên hai người nhìn nhau lại trong tình huống như vậy, Trương Tư Nghị sắp ngất.
Cũng may, Cố Tiêu công chính nói: “Chỗ gần văn phòng của anh đều đã có người ngồi, e rằng không thể sắp xếp được.”
Đào Phỉ trông có vẻ hơi thất vọng. Cố Tiêu nói tiếp: “Nhân viên khác không muốn ngồi dưới mắt anh, em quái thai này còn muốn ngồi gần văn phòng của anh một chút, a, anh nhắc nhở em trước, trong công ty anh không nể mặt em đâu...”
Lời này nói bông đùa trước mặt mọi người, giọng điệu như đang an ủi về chỗ ngồi của cậu ta, nhưng nội dung giống như Cố Tiêu thể hiện thái độ của anh với mọi người - Mặc dù anh và Đào Phỉ có quen biết, nhưng sẽ không xuất hiện bất kì đãi ngộ khác biệt nào.
Đào Phỉ không để bụng, ngược lại còn đùa cợt nói: “Ôi, thật đáng sợ.”
Cố Tiêu khẽ cười: “Biết sợ là tốt rồi, còn có người đặt cho anh một biệt danh, gọi là đại ma vương.” Lúc anh nói ba chữ cuối cùng, dường như quét mắt nhìn qua Trương Tư Nghị.
Đào Phỉ: “Phụt! Ai đặt vậy?”
Toàn bộ tổ viên tổ A: “...” Họ cũng muốn biết!
Trương Tư Nghị sửng sốt, bỗng rụt cổ, thầm nghĩ có phải cậu hay không? Trước đây cậu bị hành hạ đến mức không chịu nổi mà bí mật gọi Cố Tiêu là "đại ma vương", nhưng cậu chưa từng kể với ai chuyện này hết... Không hẳn, vào sinh nhật Cố Tiêu cậu tặng đèn xương rồng kim hổ cho anh, còn dấu trong đó một tờ giấy viết "đại ma vương", fuck, tờ giấy bí ẩn như thế có lẽ Cố Tiêu không phát hiện ra đâu? OAO
Cuối cùng, Cố Tiêu sắp xếp Đào Phỉ ngồi gần Kỷ Phi Vũ, dặn dò: “Trước tiên em làm quen với chỗ ngồi đi, chờ cảm thấy ổn rồi thì vào văn phòng của anh, gần đây anh vừa tiếp nhận một dự án, rất thích hợp để em làm.”
Đào Phỉ giả vờ khoa trương nói: “Wow, ngày đầu tiên đã phân công nhiệm vụ cho em? Áp lực thật lớn.”
Cố Tiêu nhướng mày: “Đừng lắm lời, anh tuyển em vào không phải để em làm bình hoa.”
Bất chấp điều này, dựa vào thái độ của Đào Phỉ đối với Cố Tiêu, mọi người có thể nhìn ra địa vị của người này trong tổ A. Mặc dù chênh lệch tuổi tác nhỏ, nhưng là tổ trưởng tổ A, để bảo đảm sự uy nghiêm, Cố Tiêu hiếm khi nói chuyện phiếm hay bông đùa cùng nhân viên, nhưng bởi vì năng lực vượt trội, mọi người đều rất kính cẩn lễ độ với anh. Đào Phỉ hết lần này đến lần khác ngoài miệng la oai oái rằng "thật đáng sợ", "áp lực thật lớn", nhưng thái độ lại cợt nhả, hoàn toàn không đối xử với Cố Tiêu giống như cấp trên của mình.
Trương Tư Nghị xa xa lắng nghe, trong lòng càng thêm trống rỗng.
Cố Tiêu trở về phòng làm việc, bận bịu khoảng một tiếng, anh ra đi lấy nước thì chợt nhớ gì đó, bước chân rẽ ngang, đi thẳng đến bên cạnh Trương Tư Nghị. Anh nhỏ giọng hỏi: “Bản vẽ của em đến đâu rồi?”
Trương Tư Nghị vừa âu sầu một lúc lâu, bất chợt nghe được giọng nói của Cố Tiêu, cậu giật mình, nhanh chóng để Cố Tiêu xem thành quả làm việc vài ngày qua của cậu.
Thấy Cố Tiêu trực tiếp lấy con chuột máy tính của cậu, Trương Tư Nghị muốn nhường chỗ ngồi cho anh. Không ngờ Cố Tiêu giơ tay đè vai cậu lại, nói, “Em ngồi đi.” Tiếp đó, anh dùng tay kia nâng màn hình lên, cúi lưng nhìn.
Nhưng sau đó, tay trái đang đè lên vai Trương Tư Nghị của Cố Tiêu không hề rời đi, lỏng lẻo khoát ở đó.
Trương Tư Nghị không trốn được, đẩy ra cũng không xong, căng thẳng đến mức trái tim đập bùm bụp.
Buồng vệ sinh, cầu thang... những thứ nhỏ nhặt này cậu đã vẽ trong vài tháng sau khi nhận chức, gần như không bới ra sai sót nào, Cố Tiêu vội vàng lướt qua, khoanh tròn mất chỗ thiếu sót nhỏ còn lại, sau đó anh chỉ ra vài vấn đề trên bản vẽ.
Lúc Cố Tiêu đang nói, Trương Tư Nghị nhanh trí, lấy giấy bút ra ghi chép, muốn thông qua hành động này nhắc nhở Cố Tiêu quên thu bàn tay lại.
Không ngờ tay Cố Tiêu giống như dính trên vai cậu, không hề buông ra, khiến cả người Trương Tư Nghị mất tự nhiên.
Ngay khi Cố Tiêu đang chỉ bảo cậu, Đào Phỉ đi đến.
“Cái gì đây? Ôi, anh phải tự mình xem cái loại đồ họa này sao?” Đào Phỉ đứng sau lưng Trương Tư Nghị, lạnh nhạt nói, “Làm giám đốc cũng thật mệt mỏi.”
Trương Tư Nghị: “...”
Lúc này Cố Tiêu mới thu hồi tay, đứng thẳng người dậy, anh hỏi: “Em từng vẽ bản vẽ thi công?”
Đào Phỉ ôm cánh tay nói: “Anh quên kỳ thực tập năm thứ năm đại học của chúng ta rồi à? Em ở chi nhánh số hai của viện H vẽ bản vẽ thi công ba tháng, lúc đó vẽ đến độ muốn ói ra, không hề có người hướng dẫn, còn phải tự mình đi hỏi đàn anh khóa trước bản vẽ mẫu để xem... Aiz, sinh viên tốt nghiệp đại học bây giờ sướng thật đấy.”
Cố Tiêu cười cười, không đáp lại đánh giá của Đào Phỉ, chỉ vào bản vẽ thi công của Trương Tư Nghị, nói: “Em có nền tảng từng vẽ bản vẽ thi công là tốt, vừa rồi phỏng vấn không hỏi em, anh vốn còn lo lắng em học đại học A trở về khi làm thiết kế sẽ quá phóng đại, không phù hợp với nhu cầu thị trường trong nước.”
Đào Phỉ hừ cười: “Anh cũng quá nghiêm chỉnh rồi, đều là người quen còn phỏng vấn gì chứ.”
“Đó là quy trình phải làm.” Cố Tiêu nói, đột nhiên anh vươn tay bóp nhẹ gáy Trương Tư Nghị, nhỏ giọng nói với cậu “Tiếp tục vẽ đi, cố lên”, sau đó, anh gọi Đào Phỉ vào phòng làm việc.
Trương Tư Nghị duỗi cổ, cảm thấy giống con ngỗng bị xách cổ, cả người cứng đờ không thể cử động.
Sự lo lắng vì Đào Phỉ xuất hiện dường như đã được xoa dịu bởi cử chỉ vô cùng thân mật này của Cố Tiêu. Tuy nhiên, nội tâm Trương Tư Nghị lại dâng lên một cảm xúc hỗn loạn kỳ lạ khác... Mẹ nó, tại sao lại nhéo gáy cậu? Thật buồn nôn! (Q////Q)
Đang định tập trung vào bản vẽ một lần nữa, Trương Tư Nghị bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười tràn ra từ văn phòng phía sau lưng cậu, không biết Đào Phỉ nói chuyện gì với Cố Tiêu mà cười vui vẻ như vậy.
... Không phải bàn chuyện công việc ư? Cho đến bây giờ Trương Tư Nghị chưa từng nghe được tiếng cười như thế từ phòng làm việc của Cố Tiêu truyền ra, người nào đi vào mà không mang vẻ mặt nghiêm túc?
Không xong, một chút ngọt ngào vừa rồi bị thay thế bởi sự chua xót, nhớ đến đánh giá vừa rồi của Đào Phỉ đối với mình, Trương Tư Nghị càng sinh ra một cảm giác hiếu thắng mạnh mẽ.
Cậu mở avatar của Đỗ Nhuế Hiên, lách cách gõ bàn phím -
“Đỗ Nhuế Hiên, chị có thể giúp em không, em muốn hoàn thành bản vẽ thi công trong vòng nửa tháng!” (╰ 皿 ╯) Hừ, vẽ được bản vẽ thi công thì có gì đặc biệt hơn người!