“Em muốn trả lời thế nào?” Trương Tư Nghị hỏi.
“Lười không muốn trả lời.” Cố Diêu bĩu môi, cất điện thoại di động đi.
Trương Tư Nghị: “...” Xem ra từ khía cạnh nào đó mà nói tính cách hai anh em nhà này cực kỳ giống nhau.
Về nhà, Cố Tiêu đã làm xong bữa tối, hỏi họ tình hình hôm nay thế nào, Cố Diêu nói rõ sự thật, kể cả kết quả giao tiếp với quản lý, phương pháp của Cố Tiêu khá có hiệu quả.
Cố Tiêu nói: “Anh đã bảo rồi, vấn đề này chỉ có thể giải quyết bắt đầu từ cấp trên, việc liên quan đến tình cảm riêng tư, em không tỏ thái độ rõ ràng với lãnh đạo của em, cô ấy cũng không tiện can thiệp, hơn nữa người theo đuổi em lại là khách hàng của công ty em. Nhưng nếu em đưa nó lên cấp độ công việc, em gặp khó khăn xin quản lý công ty giúp đỡ, cô ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ ngồi yên mặc kệ. Chỉ có từ cấp trên truyền đạt ý định, đồng nghiệp của em mới ý thức được em nghiêm túc từ chối, nếu không làm sao họ biết được em đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với người ta?”
Cố Diêu gật đầu như gà mổ thóc, rất tiếp thu giáo dục.
Ngày hôm sau đến lượt Cố Tiêu đưa đón, các đồng nghiệp của Cố Diêu gặp một anh chàng khác, thậm chí còn đẹp trai hơn cả người ngày hôm qua, một lần nữa gây ra cuộc thảo luận và buôn chuyện trong văn phòng.
Đêm đó, Cố Diêu ở trên bàn cơm hưng phấn nói: “Hôm nay anh già đưa em đến công ty, các đồng nghiệp vô cùng phấn khích, vây quanh em bàn tán về anh, hỏi anh là ai, làm việc gì, có bạn gái hay chưa...”
Trương Tư Nghị xới cơm, tò mò hỏi: “Vậy có người bàn tán về anh không?”
Cố Diêu vui cười nói: “Có chứ, em nói người đưa em đi làm hôm qua là anh thứ hai, người hôm nay đưa em đi là anh cả. Các bạn ấy nghe xong đều rất ghen tị, ha ha ha! Còn có người hỏi tại sao nhà chúng ta có thể sinh nhiều như vậy, một lần ba đứa...”
Trương Tư Nghị cũng cảm thấy kỳ lạ, hỏi Cố Tiêu: “Đúng rồi, nhà anh sao có thể sinh hai đứa con?”
Cố Tiêu ôm lấy khóe miệng, nói: “Không phải bảo con bé là hàng tặng kèm khi mua thức ăn sao.”
Cố Diêu tức giận gào to: “Này!”
Trương Tư Nghị: “Đừng trêu con bé, em nói thật, không phải khi đó kế hoạch hóa gia đình đều chỉ có thể sinh một đứa sao?”
Cố Tiêu liếc mắt nhìn cậu: “Anh nhớ anh từng nói với em một lần rồi mà, vì sinh con bé, trong nhà tìm quan hệ, còn nộp hai mươi nghìn nhân dân tệ tiền phạt.”
Trương Tư Nghị: “Em không ấn tượng lắm, nhưng chỉ bị phạt hai mươi nghìn tệ sao? Vậy vẫn còn tốt.”
Cố Tiêu cười nói: “Đồ ngốc nhỏ, lúc đó mới năm chín mươi mấy thôi. Vào thời điểm đó, tiền lương trung bình hàng tháng của công nhân trong thành phố chỉ là ba mươi mấy nhân dân tệ. Hộ gia đình có mười mấy nghìn tệ tương đương với triệu phú ngày nay.”
Trương Tư Nghị sợ hãi ngạc nhiên: “Wow, vậy hai mươi nghìn tệ tương đương bao tiền bây giờ?”
Cố Tiêu: “Bây giờ khoảng hơn hai triệu.”
Trương Tư Nghị khiếp sợ trừng mắt nhìn Cố Diêu, nói đùa: “What the hell! Hóa ra sinh thêm một đứa con tốn tiền như vậy. Anh trai em còn bảo em là đồ tặng kèm khi mua thức ăn, gia đình nào mua thức ăn mà tốn hai triệu tệ?”
Cố Diêu cúi đầu không lên tiếng, cô cũng từng nghe qua chuyện này, mặc dù người trong nhà rất ít nhắc đến, nhưng cô biết vì sinh ra mình mà tạo gánh nặng cho gia đình, nên trong lòng cảm thấy rất tội lỗi. Nghe Trương Tư Nghị trêu chọc, cô mới nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Trương Tư Nghị sờ cằm, lại nhìn về phía Cố Tiêu, nói: “Có thể nộp phạt đủ hai mươi nghìn tệ, xem ra nhà anh cũng rất có tiền!”
“Ban đầu, chắp vá lung tung vay mượn rất nhiều, để trả nợ, ba anh mới cùng tổng giám đốc của Không Biên Giới đến Hải Nam làm công trình. Cũng may mấy năm làm kiến trúc kiếm tiền rất nhanh, sớm trả được nợ.” Cố Tiêu nói, nhìn thoáng qua Cố Diêu một lần nữa, ôn tồn nói: “Cái biệt danh "Mua thức ăn được tặng kèm" của em được ba nhắc đến đầu tiên. Ba chỉ không muốn về sau em biết thì cảm thấy quá nhiều gánh nặng. Bây giờ nói cho anh hai của em nghe một chút, để em ấy biết cô gái nhà chúng ta quý giá như thế nào. Mặc dù gia đình họ Cố không quá mức giàu có, nhưng cũng không thiếu tiền. Cưng chiều em từ bé đến lớn, bây giờ thấy em không dễ dàng bị vật chất cám dỗ, anh cũng coi như vui mừng.”
Cố Diêu chớp mắt với đôi mắt sáng giống như thỏ con của mình, nhìn anh trai cô: “Hì hì...”
Cố Tiêu nói tiếp: “Về chuyện tình cảm, gặp được người thích hợp, cảm thấy thích, cũng là thời điểm buông tay tự do yêu đương. Từ nhỏ em cô bé này chịu ảnh hưởng quá lớn từ anh, chính là quá dính anh.”
Cố Diêu bĩu môi nói: “Ai dính anh chứ.”
Cố Tiêu: “Không dính anh thì tại sao vừa mới tốt nghiệp liền đến ở ké? Anh nhớ lúc trước em trúng tuyển tận ba công ty cơ mà? Thậm chí có hai công ty rất tốt, em lại chọn công ty gần nơi này nhất.”
Trương Tư Nghị trợn mắt há mồm, hóa ra Cố Diêu chuyển vào ở không phải là vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà, mà là vì muốn ở cùng anh trai cô!
Cố Diêu đỏ bừng mặt, nói: “Nên anh đây là ghét bỏ em quấy rầy cuộc sống của anh và anh hai sao?”
Cố Tiêu cười hừ một tiếng: “Nếu anh ghét bỏ em còn để em đến ở? Anh nói những lời này là muốn nhắc nhở em, đừng ỷ lại bọn anh quá mức.”
Cố Diêu cắn đầu đũa mà không nói lời nào, nhưng trong lòng lại oán thầm, khi không có anh hai thì gọi người ta là bé ngọt ngào, có anh hai rồi liền vội vã muốn gả người ta đi, anh già đáng ghét!
Tuy nhiên, thật ra lo lắng của Cố Tiêu có chút chính xác. Kể từ khi anh yêu đương về sau, Cố Diêu có một cảm giác mất mát mạnh mẽ.
Người anh ban đầu chỉ thuộc về một mình cô, cưng chiều hay độc miệng thì cũng chỉ dành riêng cho cô.
Nhưng bây giờ, anh trai cô dành cho Trương Tư Nghị chín mươi chín phần trăm tình yêu, cô chỉ có thể được hưởng một phần trăm còn lại.
Từng ghen tị và khó chịu ngấm ngầm, nhưng vì hạnh phúc của anh trai, cô đành phải thuyết phục bản thân chấp nhận thực tế. Hơn nữa, cô cũng dần nhận ra rằng một phần tình yêu mà cô đã mất từ chỗ anh trai được Trương Tư Nghị bù đắp vào. Dường như trong một đêm cô có hai người anh trai, cảm giác này không hề tệ chút nào.
Nhưng quá trình này giống như cô từng cảm khái trước đó - Ở chung với họ càng lâu, cô càng dễ đo lường mỗi người theo đuổi mình theo tiêu chuẩn của họ.
Trước kia anh trai của cô để cô giả vờ làm bạn gái của anh, cô còn ghét bỏ anh trai chậm trễ mình tìm đối tượng, thật ra đều chỉ là nói đùa. Quanh đi quẩn lại một vòng lớn, cô mới phát hiện không có một người đàn ông nào tốt hơn anh trai cô. Thậm chí ngay cả Trương Tư Nghị đều đã chiếm vị trí người đàn ông tốt thứ hai trong lòng cô.
Cố Diêu thở dài, cam chịu nói: “Ỷ lại thì sao chứ, hiện nay người không kết hôn cũng rất nhiều mà!”
Cố Diêu chuyển mắt, nhìn về phía Trương Tư Nghị, nói đùa: “Thực tế không được em sẽ giả vờ kết hôn với anh Tư Nghị, dù sao ba mẹ anh ấy thích em, nếu em kết hôn với anh ấy, liền có thể yểm trợ các anh cả đời.”
Trương Tư Nghị “A” một tiếng, cảm thấy đề nghị này rất tốt. Nếu Cố Diêu tình nguyện, cậu và Cố Tiêu có thể vượt qua cửa ải khó khăn của ba mẹ hai bên cùng một lúc, còn có chuyện gì tốt đẹp hơn nữa không?
Không ngờ, Cố Tiêu nghe xong, đập đũa lên bàn, nghiêm nghị nói: “Không được!”
Cố Diêu và Trương Tư Nghị đều giật nảy mình vì phản ứng của Cố Tiêu.
Cố Tiêu đen mặt, nói với Cố Diêu: “Anh cảnh cáo em không được có loại suy nghĩ này, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra.”
Cố Diêu dường như không ngờ anh trai sẽ nổi cơn tam bành lớn đến như vậy, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng ứa nước mắt, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, lộ ra sự xấu hổ lại hờn tủi. Không đến hai giây, cô đặt đũa xuống, đứng dậy chạy “Bình bịch” lên tầng.
Bàn cơm chìm vào tĩnh lặng, Trương Tư Nghị cũng không dám lên tiếng, lần đầu tiên cậu gặp phải tiết mục cãi nhau của hai anh em nhà này!
Vẻ mặt Cố Tiêu lạnh lẽo, không hề có ý muốn đi an ủi em gái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trương Tư Nghị không dám lắm miệng hòa giải người tranh chấp, cũng không dám bỏ mặc Cố Tiêu đi dỗ dành Cố Diêu, chỉ có thể lặng lẽ ăn cơm.
Đáng lẽ đêm nay đến lượt Cố Diêu rửa bát, nhưng Cố Diêu đi lên tầng, Trương Tư Nghị chỉ có thể chủ động nhận trách nhiệm.
Chờ cậu rửa bát đĩa xong, bước ra, thấy Cố Tiêu im lặng ngồi xổm dưới đất chải lông cho Trấn Trạch, cơn giận dữ trên mặt chưa lui. Ngay cả Trấn Trạch cũng sợ hãi cụp đầu xuống, như thể cảm nhận được người chủ đang tức giận, không dám thở mạnh.
“Cùng nhau đi dắt chó đi?” Trương Tư Nghị nhỏ giọng đề nghị.
Cố Tiêu dắt Trấn Trạch đến trước cửa đi giày, ra khỏi nhà, hai người lẳng lặng đi được một trăm mét, Trương Tư Nghị mới không nhịn được nói: “Sao anh ghen dữ thế?”
Cố Tiêu trầm giọng đáp: “Anh không ghen.”
Trương Tư Nghị hơi giật mình: “Không ghen sao anh lại phản ứng lớn như vậy?”
Cố Tiêu im lặng không trả lời.
Trương Tư Nghị như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, đành phải chuyển đề tài: “Anh cũng thật là, có một cô em gái đáng yêu như thế, chắc chắn không nỡ lòng gả con bé đi.”
Cố Tiêu cười khổ: “Em cho rằng anh nỡ sao? Giá trị quan phổ biến khắp thế giới bây giờ vẫn còn rất lộn xộn, em nhìn người đàn ông quấy rầy Diêu Diêu gần đây nhất mà xem, anh ta đến cùng xem con gái là cái gì, mới cho rằng tặng ít quà, làm những hành động vô lại đó thì có thể dễ dàng theo đuổi một người?”
Thấy Cố Tiêu cuối cùng cũng hơi buông lỏng, Trương Tư Nghị nắm chặt cơ hội, khuyên nhủ: “Vậy sao anh còn nói như thế, em thấy lúc đầu tâm trạng của con bé còn rất tốt, bị anh nói liền khó chịu, có lẽ câu nói với em lúc sau... cũng chỉ là đùa một chút thôi.”
Cố Tiêu rũ mi mắt, khe khẽ thở dài, lại im lặng nửa phút, anh mới mở miệng nói: “Anh cũng rất mâu thuẫn, anh hi vọng con bé có được tình cảm của riêng nó, lại sợ nó gặp người không tốt. Nhưng làm anh cả, anh có thể che chở con bé mãi mãi, để nó không bị lừa dối và khổ sở, nhưng anh không thể yêu nó như cách một người đàn ông yêu một người phụ nữ suốt đời...”
Anh liếc nhìn Trương Tư Nghị rồi lặng lẽ nắm tay người yêu trong đêm tối, nói: “Anh và em chắc đều biết, tình yêu đẹp đẽ đến nhường nào, bao gồm cả ba mẹ anh, họ cũng có được một mối tình nồng thắm, Diêu Diêu không nên có thái độ trốn tránh tình yêu. Xã hội này thật hỗn loạn, nhưng chúng ta vẫn nên có một trái tim nhân hậu, nếu có thể có được tình yêu đích thực, con bé tất nhiên sẽ hạnh phúc hơn hiện tại. Chẳng lẽ vì không muốn con bé chịu tổn thương, anh liền xóa bỏ khả năng tìm kiếm hạnh phúc của con bé sao? Để con bé có ý nghĩ hi sinh tình yêu của mình vì hạnh phúc của chúng ta, càng là không nên, sự tồn tại của chúng ta không phải là để con bé bỏ qua hạnh phúc của chính mình...”
Nghe đến đây, Trương Tư Nghị mới chợt hiểu ra, hóa ra Cố Tiêu tức giận vì điều này.
Đồng thời, cậu cảm thấy có lỗi vì sự “Ích kỷ” nhất thời của mình - Đúng thế, làm thế nào cậu có thể hy sinh hạnh phúc của Cố Diêu vì chính mình?
Cố Tiêu cau mày nói: “Dù trong lòng anh không muốn thế nào, anh vẫn phải hướng dẫn con bé đối mặt với thế giới này, cho dù đó là vấp phải trắc trở hay ngã lộn xuống, đều là tất cả trải nghiệm cuộc sống mà nó cần. Chúng ta chỉ có thể cung cấp chỗ tránh gió tạm thời cho con bé dựa vào lúc nó bị tổn thương, tuyệt đối không phải ỷ lại cả đời. Bên cạnh đó, chúng ta là đồng tính luyến ái, mặc dù anh luôn nghĩ rằng tình yêu không liên quan gì đến giới tính, nhưng thành thật mà nói, anh không cho rằng tình cảm của chúng ta là một hình mẫu tốt cho con bé. Gần đây, anh cũng thường lo lắng con bé yêu đương sẽ chịu ảnh hưởng của chúng ta.”
Trương Tư Nghị: “Nếu không nghe những lời anh nói bây giờ, ngay cả em cũng sẽ hiểu lầm. Em còn tưởng rằng anh ghét bỏ con bé, muốn gả nó ra ngoài sớm. Sau đó con bé nói muốn kết hôn với em, em cứ nghĩ anh đang ghen.”
Cố Tiêu nắm chặt tay Trương Tư Nghị, đương nhiên, anh cũng ghen, Trương Tư Nghị là của anh, chỉ có thể kết hôn với anh, cho dù muốn diễn trò với em gái ruột của anh thì anh tuyệt đối không có khả năng đồng ý.
Trương Tư Nghị lại nói: “Thái độ vừa rồi của anh vô cùng hung dữ, còn kém hơn lần trước từ chối em giúp Tô Nguyên nhiều, Diêu Diêu bây giờ chắc chắn rất đau lòng.”
Cố Tiêu buồn bực nói: “Có sao?”
Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật, chẳng lẽ bản thân Cố Tiêu không nhận thức được ư?
Cậu giật nhẹ cánh tay Cố Tiêu: “Chúng ta trở về đi? Anh nói lại với Diêu Diêu những lời anh vừa nói với em nữa.”
Cố Tiêu khẽ hừ một tiếng, xem ra không muốn hạ thấp mặt mũi trước mặt em gái trước tiên.
Trương Tư Nghị quấn lấy anh, nũng nịu nói: “Đi mà! Vừa rồi em gái anh còn tâng bốc em đấy, nếu anh không giải thích với con bé, về sau nó ghét em thì làm sao bây giờ? Bọn em sẽ có mâu thuẫn giữa chị dâu em chồng!”
Cố Tiêu bị chọc cười bởi câu “Chị dâu em chồng” của cậu, dùng ngón tay vẽ lên lòng bàn tay cậu, nói: “Trở về thôi.”