Trong thời gian nộp hồ sơ vào tháng mười hai, Trương Tư Nghị còn như Chàng Ba liều mạng[1], tại sao bây giờ cậu lại tỏ vẻ thờ ơ nhẹ nhàng như vậy?
Cố Tiêu cho rằng Trương Tư Nghị là một người khá để ý đến kết quả, hơn nữa chuyện xin học thạc sĩ rất quan trọng, đã làm rồi, cậu không mong đợi kết quả sao?
Kỳ thật, gần đây, Cố Tiêu nhận thấy Trương Tư Nghị không đúng. Anh vốn nghĩ rằng kết quả xin nhập học không tốt mới khiến tâm trạng Trương Tư Nghị sa sút, vì vậy anh mới nói câu bông đùa kia, cố gắng khai sáng khuyên bảo cậu an ủi cậu, nhưng Trương Tư Nghị lại tỏ vẻ không quan tâm. Thái độ khác biệt như vậy khiến Cố Tiêu cảm thấy đặc biệt kỳ lạ.
Trương Tư Nghị lo lắng bị Cố Tiêu bắt được manh mối, nhanh chóng tựa vào ngực đối phương, ngăn cản nét mặt của cậu, cũng đùa giỡn nói: “Trước đây anh từng nói sợ em chạy trốn cùng người khác mà? Nếu em không đi học, anh hẳn phải vui mới đúng?”
“Anh đưa ra ví dụ đó là để giải thích những lo lắng của đàn chị chứ không phải lo lắng của anh. Tất nhiên anh bằng lòng tin tưởng em...” Xoa tóc Trương Tư Nghị, thấy người yêu ngẩng đầu lên, Cố Tiêu thuận thế hôn trán cậu, “Anh đã nói, những vấn đề này để anh giải quyết, em chỉ cần làm những gì em muốn làm là được rồi. Bây giờ em đã quyết định đi học, em phải cố gắng luyện tập cố gắng tranh thủ, không nên dao động nhiều lần.”
Trương Tư Nghị siết chặt vòng tay ôm quanh eo Cố Tiêu, bờ môi co giật, chậm chạp “Dạ” một tiếng, trong lòng lại thì thầm: Hiện tại em muốn ở lại hơn!
Nếu Cố Tiêu biết cậu trúng tuyển, chắc chắn sẽ muốn cậu ra nước ngoài, cho nên cậu phải cẩn thận giấu giếm chuyện này.
May mắn, về sau công ty bắt đầu bận túi bụi, ra năm bộ phận thiết kế tiếp nhận rất nhiều dự án. Ba ngày Cố Tiêu liên tục chạy ra ngoài, đi công tác, báo cáo, các hạng mục công việc diễn ra liên tục.
Trương Tư Nghị cũng không nhàn rỗi, phân công nhiệm vụ xong, cậu trở thành trưởng nhóm dự án, lần đầu tiên mang theo đoàn đội bốn người làm phương án.
Cậu hưởng thụ cảm giác tiến chức nơi làm việc, chậm rãi lãng quên tiếc nuối vì không thể đi du học.
Bởi vì sau khi liên tiếp nhận được thư thông báo trúng tuyển của hai trường đại học B và C, một quãng thời gian rất dài trong hòm thư không có tin tức mới, Trương Tư Nghị cho rằng đại học A không có ý định tuyển cậu, nên dần dần hết hi vọng.
Thế cũng tốt, để sự tiếc nuối của cậu cạn kiệt, mà từ lần đó về sau, Cố Tiêu cũng không hỏi Trương Tư Nghị bất kỳ vấn đề nào liên quan đến việc du học nữa.
Bận rộn mãi cho đến tháng tư, mùa xuân trở lại, mọi vật đâm chồi.
Ở một tầng trong tòa nhà văn phòng, Trương Tư Nghị đang gọi điện thoại trao đổi một số chi tiết trong hồ sơ yêu cầu với Bên A. Đối phương gửi tài liệu đến hộp thư của cậu, Trương Tư Nghị tiện tay ấn mở, thấy không biết từ bao giờ hộp thư có thêm một thư mới.
Trương Tư Nghị ngơ ngẩn, bởi vì cậu thấy bên gửi thư, tên đại học A, theo sát tên người nhận là dòng tiêu đề, một từ đơn cực kỳ bắt mắt - Congratulations (Chúc mừng)...
Trái tim Trương Tư Nghị đột ngột ngừng đập, đầu óc nóng lên, lông tơ trên người dựng thẳng trong sự phấn khích, rất lâu sau, cậu mới nghe thấy tiếng thúc giục trong điện thoại - “A lô, a lô? Trương công? Cậu đang nghe sao?”
Trương Tư Nghị lấy lại tinh thần, dăm ba câu giải quyết cuộc trò chuyện với Bên A, ấn mở trang web, đọc đi đọc lại thông báo trong email kia nhiều lần.
What the fuck! Thật sự trúng tuyển! (= 口 =)
Làm sao đây! Làm sao đây! Cậu được trúng tuyển vào chương trình học Part 2 của đại học A!!! ~(≧▽≦)/~
A a a a a...
Nhưng kích động và vui mừng trong lòng như vậy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Trương Tư Nghị không biết có thể chia sẻ với ai.
Cậu nhìn xung quanh, mọi người đều đang tập trung vào công việc của mình, không có người để ý đến nét mặt của cậu, sự hưng phấn của cậu. Cố Tiêu cũng không có mặt, anh đang đi Thiên Tân công tác, phải hai ngày sau mới trở về.
Trương Tư Nghị tốn rất nhiều sức lực mới kìm nén không thét vang lên, nhưng cậu thật sự áp chế đến mức hoảng loạn. Mãi cho đến giờ nghỉ trưa, cậu mới vội vàng lao ra, chạy vào nhà vệ sinh, mở điện thoại di động gửi tin nhắn cho Phó Tín Huy.
Trương Tư Nghị: “Tên bạc tình a a a!”
Trương Tư Nghị: “Nhanh ra đây a a a!!”
Trương Tư Nghị: “Tớ trúng tuyển đại học A rồi!!!”
Phó Tín Huy không để cậu chờ quá lâu, rất nhanh gửi đến một chuỗi chấm than, nói tiếp: “What the fuck, trâu bò thế ư?”
Trương Tư Nghị: “Ha ha ha ha ha ha!!!”
Phó Tín Huy ở đầu dây bên kia cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ múa may quay cuồng của Trương Tư Nghị, vui vẻ nói theo: “Năm nay đi sao? Vậy cậu chuẩn bị thôi việc rồi?”
Trương Tư Nghị nhìn thấy câu nói kia, lập tức tỉnh khỏi giấc mơ, nỗi buồn trỗi dậy: “Không nghỉ việc, không có ý định đi học. [Khóc to]”
Phó Tín Huy kinh sợ nói: “Cái gì? Tại sao không đi?”
Trương Tư Nghị: “Không có tiền, hức hức...”
Đương nhiên cậu không thể nói rằng bởi vì không muốn rời khỏi Cố Tiêu nên không đi, như thế sẽ bị Phó Tín Huy chế giễu, nhưng không thể phủ nhận tiền là một trong những lý do khiến cậu chùn bước.
Từ khi Cố Tiêu bày tỏ anh sẽ chu cấp cho Trương Tư Nghị ra nước ngoài ăn học, Trương Tư Nghị đã cân nhắc rất nhiều, càng nghĩ, cậu càng cảm thấy không thích hợp nếu để Cố Tiêu chi ra một khoản tiền lớn đến thế.
Hơn nữa, trong lòng Trương Tư Nghị cũng rõ ràng, kỳ thật không phải là chắc chắn phải xuất ngoại mới có thể trở nên mạnh mẽ, chỉ là đi nước Anh học thạc sĩ chính xác có thể cải thiện bản thân trong một thời gian ngắn, có thể gọi nó là một loại đường tắt.
Nhưng mà, muốn đi đường tắt phải trả giá cho lối tắt, là một người đàn ông trưởng thành, Trương Tư Nghị phải có khả năng trả tiền cho quyết định của mình. Cậu không có, vì vậy cậu chỉ có thể làm những việc phù hợp với khả năng.
Thế nên, đối với cậu hiện tại, ở lại không phải là mềm yếu, không phải bốc đồng, mà là quyết định chín chắn sau khi cậu đã suy nghĩ cặn kẽ, đắn đo nhiều lần, nhịn đau vứt bỏ.
Phó Tín Huy vội la lên: “Không đi nổi cậu còn nộp đơn cái rắm á!”
Trương Tư Nghị chán nản nói: “Ít nhất ông đây có thể trả phí nộp đơn!”
Phó Tín Huy: “...”
Tuy nhiên, Phó Tín Huy luôn biết Trương Tư Nghị mạnh mẽ hơn cậu ta, sau khi có công việc đều dựa vào chính mình, cậu nói không có tiền đi du học có thể là không có ý định hỏi tiền của ba mẹ.
Im lặng một lát, cậu ta nói: “Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, bây giờ trong nhà anh đây không có tiền, không giúp được cậu, nếu không tớ liền đầu tư cho cậu.”
Trương Tư Nghị cảm động đến nước mắt đầm đìa, người anh em tốt, tách ra đã lâu, khoảng cách rất xa, thời điểm quan trọng chỉ một câu thôi liền có thể bộc lộ cảm xúc chân thành.
Trương Tư Nghị nói: “Đừng nói thế, lúc nhà cậu xảy ra chuyện tớ cũng chẳng giúp được cậu gì cả.”
Phó Tín Huy: “Không đi cũng tốt, tiếp tục giúp tớ nuôi chó, khà khà!”
Trương Tư Nghị: “Cút!”
Hai người trêu chọc nhau vài câu. Sau khi tìm người thổ lộ hết, Trương Tư Nghị cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng sự phấn khích vì trúng tuyển đại học A vẫn không biến mất ngay cả cho đến khi Cố Tiêu đi công tác về. Niềm vui sướng tràn ngập thỉnh thoảng hiện lên trên khuôn mặt, thậm chí lúc cởi giày Trương Tư Nghị cũng có thể trộm cười thành tiếng.
Cố Tiêu tự nhiên phát hiện được những cảm xúc này của Trương Tư Nghị. Anh vẫn luôn chờ cậu chủ động nói nguyên nhân cho anh, nhưng chờ nửa tháng, đối phương vẫn không nói gì.
Biết người yêu có điều gì đó giấu giếm bản thân, cảm nhận này khiến Cố Tiêu rất không dễ chịu.
Giấu giếm thì thôi, dù sao bản thân Cố Tiêu cũng lừa gạt Trương Tư Nghị không ít, trước mắt còn có một chuyện quan trọng chưa kể cho cậu biết. Nhưng vấn đề là kỹ năng diễn xuất của Trương Tư Nghị con mẹ nó quá sứt sẹo! Ngoài miệng không nói, nhưng toàn thân trên dưới dường như đều đang dán một mảnh ghi chú nhắc nhở “em có bí mật nhanh đến đào ra”, Cố Tiêu làm sao chịu nổi điều này?
Hai ngày trôi qua, giữa lúc nghỉ trưa, Cố Tiêu bước ra khỏi văn phòng, thấy máy tính của Trương Tư Nghị không tắt, còn cậu đã đi ăn cơm với đồng nghiệp. Lòng anh khẽ động, đi đến trước máy vi tính của Trương Tư Nghị, tiện tay ấn chuột mấy lần, quả nhiên, tên ngốc nhỏ này trực tiếp để trình duyệt tự động ghi nhớ mật khẩu đăng nhập hòm thư.
Cố Tiêu thừa nhận phương pháp này hơi bỉ ổi, nhưng ai bảo người trong lòng chơi trò bịp bợm trước mặt con cáo già như anh?
Mở hộp thư ra, nhanh chóng quét một lượt, khóe miệng Cố Tiêu nhếch lên - Không ngoài dự đoán, ba trường đại học đều gửi thư thông báo trúng tuyển cho Trương Tư Nghị!
Nhưng Cố Tiêu cũng buồn bực, đã nhận được thông báo hết rồi, tại sao Trương Tư Nghị không nói cho anh biết? Chẳng lẽ chàng trai nhỏ này cũng định giữ lại tin vui này đến ngày mười tám tháng tư mới nói?
Đúng vậy, đó là ngày kỷ niệm tròn một năm họ chính thức hẹn hò, Cố Tiêu lên kế hoạch bí mật dự định nói cho Trương Tư Nghị vào lúc đó.
Anh cười cười, không hiểu sao trong lòng có chút chờ mong, tắt trang web đi, không vội vàng lật tẩy Trương Tư Nghị, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Tiêu không biết, kỳ thật Trương Tư Nghị căn bản không định nói cho anh biết chuyện trúng tuyển. Cậu chàng này đang cố gắng đè nén niềm vui sau khi nhận được thông báo, thậm chí giả vờ tỏ vẻ uể oải vì “Thi rớt”.
Cuối tuần này, Cố Tiêu lại phải đi công tác, mà Cố Diêu kể từ khi hẹn hò với Hạ Trình Thiên, ngày nghỉ mỗi tuần đều không ở nhà, đi chơi khắp nơi với anh bạn trai đại gia của cô. Trong nhà chỉ có mình Trương Tư Nghị, đối diện với phòng khách trống rỗng và một con chó giống như bị thất tình, cậu rầu rĩ than thở.
Rốt cuộc, cậu không phải là người giỏi nói dối, suốt một tháng này, Trương Tư Nghị giày vò bản thân đến mức sắp bị tâm thần phân liệt.
Đang giở một cuốn sách chuyên ngành để giết thời gian, chợt nghe có tiếng gọi bên ngoài, Trương Tư Nghị đứng dậy mở cửa xem xét, thấy người ở bưu điện đến gửi thư.
Người đưa thư hỏi: “Cố Tiêu ở đây sao?”
Trương Tư Nghị sững người, cậu liếc nhìn phong bì bằng da bò trong tay người đưa thư và gật đầu: “Dạ, sống ở đây, tôi là bạn cùng phòng của anh ấy.”
Người đưa thư hỏi: “Anh ấy có ở đây không?”
Trương Tư Nghị: “Không, anh ấy đang đi công tác, tôi có thể ký nhận thay anh ấy.”
Người đưa thư yêu cầu Trương Tư Nghị xuất trình chứng minh thư nhân dân, sau đó mới cho phép cậu ký nhận. Sau khi cầm túi da bò trở về phòng, Trương Tư Nghị đang định gửi Wechat nói cho Cố Tiêu biết chuyện này thì nhìn thấy địa chỉ gửi đi trên phong bì thư... Hả? Nước Anh? Đại học A?
Trương Tư Nghị choáng váng, bộ não cậu hỗn loạn... Đợi đã, bức thư này được gửi cho chính cậu sao? Tại sao lại viết tên người nhận là Cố Tiêu? Chẳng lẽ lúc nộp hồ sơ xin học cậu viết nhầm tên Cố Tiêu lên địa chỉ gửi thư?
Không đúng, các trường học ở nước ngoài sẽ gửi thư chấp thuận chính thức sau khi người nộp đơn gửi trả lời xác nhận lựa chọn của họ. Chỉ cần chọn một trong những trường học đó, các trường khác sẽ tự động thu hồi trúng tuyển và phân bổ hạn ngạch cho các sinh viên khác.
Cho đến nay, Trương Tư Nghị không hề phúc đáp bất kỳ trường học nào, điều đó có nghĩa là cậu không thể nhận được thư chấp thuận.
... Có vấn đề gì xảy ra với phòng thư này? Không có khả năng là đại học A gửi cho Cố Tiêu chứ?
Trương Tư Nghị thật sự hoang mang nghi ngờ, cắn răng một cái, tìm cái kéo cẩn thận mở phong bì thư, từ túi da bò lấy ra một cái túi giấy được niêm phong.
Logo trắng đen độc đáo của đại học A in trên giấy bìa bóng loáng, ngón tay Trương Tư Nghị nhẹ nhàng lướt qua, máu toàn thân sôi trào... Giờ phút này, cậu đã tin chắc rằng bức thư này gửi cho cậu, có lẽ giữa chừng xảy ra lỗi gì đó, mới có thể viết người nhận là Cố Tiêu.
Nghĩ thế, Trương Tư Nghị liền không kịp chờ đợi bóc lớp vỏ thứ hai ra, từ bên trong rút ra một đống tài liệu nhập học mà trang đầu tiên là thư thông báo trúng tuyển.
Xiao Gu
No. 28, X Street, Yuanshan Park, Hai City, China
Membership number. XXXXX
12 March 2016
...
Tuy nhiên, dòng đầu tiên ở góc trên bên trái của thông báo đã ghi rõ ràng bính âm Xiao Gu của “Cố Tiêu”. Đôi mắt Trương Tư Nghị trừng to như chuông đồng, bây giờ cậu mới phản ứng được, đây thật sự là thư thông báo trúng tuyển của Cố Tiêu!
Cậu nhanh chóng liếc xuống nội dung cụ thể của thư nhập học, nắm bắt được thông tin quan trọng, chính là chuyên ngành tuyển sinh, khóa học “Kiến trúc và quy hoạch đô thị tương lai” kéo dài mười sáu tháng - Khác với chuyên ngành cậu đã đăng ký!
What the fuck grào grào grào!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Con mẹ nó!!
┻━┻︵╰(‵□′╰)
A mẹ nó mẹ nó a a a!!!
┻━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻
Cố Tiêu đến cùng đã giấu giếm cậu làm gì!!!
Trương Tư Nghị sụp đổ lấy điện thoại di động ra, gửi một chuỗi biểu cảm chính cậu cũng không hiểu cho Cố Tiêu, bởi vì cậu không thể diễn tả tâm trạng của mình vào lúc này bằng lời nói. Dĩ nhiên, cậu cũng không muốn gọi điện thoại cho Cố Tiêu, không muốn nghe giọng nói của mình, bởi vì cậu sợ rằng cậu sẽ tạo ra những tiếng gầm rú vô nghĩa của những con thú trên điện thoại...
Nhưng Cố Tiêu lại gọi cho cậu, trước tiên anh nhắn một dấu hỏi trong WeChat rồi ngay lập tức gọi điện thoại.
Sau khi Trương Tư Nghị kết nối: “Aoao Aoao Aoao...”
Cố Tiêu: “...”
Cố Tiêu: “Em sao thế?”
Trương Tư Nghị gần như hét khàn giọng vào điện thoại: “Tại sao anh lại gạt em xin nhập học ở đại học A a a a tại sao không nói với em a a a a a a...”
Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, anh còn tưởng chuyện gì to tát lắm, nhưng rõ ràng anh cũng có chút chán nản vì bị người yêu anh phát hiện trước: “Anh muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em.”
Trương Tư Nghị: “Niềm vui bất ngờ cái rắm á ông đây sắp bị anh làm cho tức chết a Aoao! Aoao!”
Cố Tiêu: “...”
Trương Tư Nghị: “Anh có biết em trúng tuyển đại học A em vẫn chưa nói cho anh a a a...”
Cố Tiêu cười cười: “Anh biết.”
Trương Tư Nghị tức giận suýt nữa nôn ra máu, giọng cũng lớn hơn: “Làm sao anh biết? Tại sao anh lại biết?”
Cố Tiêu: “...”
Trương Tư Nghị giống như bị Mã Cảnh Đào[2] nhập xác, vội vàng quát: “Vậy anh có biết tại sao em không nói cho anh không? Bởi vì em không muốn đi! Em không muốn rời khỏi anh! Không muốn yêu xa với anh! Không muốn để anh ở lại một mình trong nước! Em không muốn về sau mỗi khi nhớ anh thì không thể gặp anh! Không muốn ngủ một mình! Không muốn anh biết em vì anh mới không đi mà áy náy! Anh có biết không!”
Trương Tư Nghị gào thét nghẹn ngào, hốc mắt đỏ ửng, cổ họng không chịu đựng nổi tiếng hét điên cuồng, lập tức bị câm.
Cố Tiêu ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, chậm rãi đáp ba chữ: “Anh biết rồi.”
Trương Tư Nghị khóc, người ta nói đàn ông không dễ rơi lệ, nhưng nước mắt tuôn trào không thể kiềm chế, ào ào, vui sướng, “Anh... Anh nhanh trở về! Em muốn gặp anh!” Trương Tư Nghị luống cuống tay chân lau nước mắt, phấn chấn sắp phát điên.
“Được, anh đi đổi vé, trở về ngay đây.” Cậu nghe thấy Cố Tiêu vui cười nói.
Sáu tiếng sau, Cố Tiêu xuất hiện trước mặt Trương Tư Nghị, toàn thân mang theo gió bụi và hương vị mà Trương Tư Nghị nhớ nhung.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trước cửa nhà, kích động ôm lấy nhau giống như trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Mười ngón tay của họ luồn vào trong tóc đối phương, ấn đầu nhau, vuốt ve vành tai và gương mặt người yêu, hôn nhau mãnh liệt.
Hôn thế nào cũng không đủ, dường như nó là một loại chất độc mãn tính và trí mạng, còn thuốc giải độc là người trong vòng tay mình. Mỗi một lần ôm, mỗi một lần hôn, mỗi một lần da thịt thân mật, đều có thể làm cho tinh thần của họ trở nên vui vẻ và nhẹ nhõm tột độ.
Trương Tư Nghị không biết sự xung động của mình khiến Cố Tiêu làm ra chuyện không lý trí cỡ nào, cậu áy náy ôm anh nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, trì hoãn công việc của anh.”
Ánh mắt Cố Tiêu rực sáng nhìn vào cậu, anh ôm đầu cậu, chống trán với cậu: “Mặc kệ nó, dù sao chúng ta sắp đi rồi.”
Trương Tư Nghị yên lặng: “Anh thật sự định đi cùng em?”
Cố Tiêu liếc qua chiếc phong thư vẫn đặt trước cửa, nói: “Thư thông báo trúng tuyển đã gửi tới, em nói xem?”
Trương Tư Nghị đờ ra hai giây, bỗng nhiên kịp phản ứng: “Chết tiệt, em chưa trả lời thư của đại học A, để họ gửi tài liệu cho em nữa!”
[1] Chàng Ba liều mạng (Tam Lang liều mạng), thành ngữ tiếng Trung, ví von người đánh trận dũng cảm không sợ chết hoặc làm việc dốc hết sức mình. Chàng Ba (Tam Lang) là tên hiệu của Thạch Tú - một trong một trăm linh tám anh hùng Lương Sơn Bạc, nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử.
[2] Mã Cảnh Đào (sinh ngày 14 tháng 2 năm 1962): Nam diễn viên Đài Loan.