Đương nhiên, tiền bạc rất quan trọng, nhưng Trương Tư Nghị vẫn chưa rơi vào đường cùng, đến mức vì sinh tồn mà từ bỏ ước muốn. Thu nhập của cậu thật sự không đáng kể so với Hạ Trình Thiên và Trầm Hạo, thế nhưng so sánh với Tô Nguyên, Khương Hải và Lục Kiều đang gánh vác gia đình đã xem như là không tệ.
Vì vậy, đáp án rất rõ ràng, Trương Tư Nghị sẽ không chấp nhận lời mời của Hạ Trình Thiên, trong ngắn hạn cậu sẽ không rời khỏi Không Biên Giới.
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị sợ từ chối Hạ Trình Thiên thẳng thừng là không nể mặt anh, liền không từ chối ngay mà cậu chỉ nói để cậu suy nghĩ thêm.
Sau khi kết thúc tiệc cưới, Hạ Trình Thiên cho Trương Tư Nghị số điện thoại của anh, nhiệt tình mời mọc cậu trở lại Hải Thành thì ghé qua nhà anh chơi, sau đó anh mới rời đi.
Trầm Hạo đưa Trương Tư Nghị về nhà rồi vội vã đến công trường giám sát, Trương Tư Nghị thấy mùng sáu tết mà Trầm Hạo vẫn bận rộn quay cuồng với công việc nên không hẹn cậu ta đi chơi nữa.
Vào nhà, mẹ Trương đang ngồi ở phòng khách xem TV, Trương Tư Nghị ỉu xìu đi đến, tê liệt ngồi bên cạnh hỏi bà: “Ba đâu ạ?”
Mẹ Trương chỉ vào phòng đọc sách tầng trên, cười xấu xa nói: “Có lẽ đang ở trên tầng lướt mạng, gần đây ông ấy mê đọc tin tức online, mỗi ngày phải xem ít nhất một, hai tiếng đồng hồ.”
Hứa phu nhân là một người phụ nữ “tân tiến theo thời đại”. Từ lần đầu tiên bà bắt đầu tiếp xúc với máy tính dưới sự hướng dẫn của con trai cách đây năm năm, một cánh cửa bước vào thế giới mới dường như được mở ra trước mắt bà, từ một người phụ nữ truyền thống, bà trở thành quý bà tâm tư “sâu không lường được”.
Trong những năm đầu, gia đình người khác đều lo lắng con cái nghiện internet bỏ bê việc học, nhà họ Trương lại lo mẹ Trương chìm sâu vào mạng internet không thể tự kiềm chế.
Có giai đoạn điên cuồng, buổi tối mỗi ngày Hứa phu nhân lướt web đến hai, ba giờ sáng mới ngủ. Ba Trương nhẫn nhịn một thời gian, cuối cùng bùng phát, mẹ Trương thức đêm trực ban ở bệnh viện còn chưa tính, về nhà còn ôm máy tính cả đêm. Lúc đó đồng chí Trương già mới chỉ là một người đàn ông bốn mươi bình thường, tinh lực tràn đầy, sao có thể chịu được phòng không gối chiếc mỗi ngày? Nếu không phải gia đình họ Trương có người giúp việc, Trương Tư Nghị cũng phải chết đói vì có một người mẹ như thế.
Về sau, ba Trương dạy một khóa giáo dục tư tưởng cho Hứa phu nhân, trong khi đó Hứa phu nhân còn mưu tính kéo lão Trương cùng nhau xuống nước, bảo ông lập tài khoản QQ đôi, hai người hợp tác chơi bài đấu địa chủ... Mệt cho đồng chí Trương già tư duy bảo thủ, lập trường kiên định, mới chậm rãi kéo người trở về.
Tuy nhiên, kể từ đó, bất kỳ sản phẩm thông minh nào cũng không thể làm khó mẹ Trương. Bà tự mình mày mò, tìm tòi học hỏi mọi thứ như web phone, microblog, Wechat. Trái lại, ba cậu giống như bị rắn cắn, một khoảng thời gian dài ông xem máy vi tính là tai họa, tránh xa mọi tiếp xúc.
Bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, người người nhà nhà đều sử dụng điện thoại thông minh, nếu ba cậu không thay đổi thì sẽ nhanh chóng bị thời đại đào thải, dưới sự dụ dỗ lừa gạt vừa đấm vừa xoa của mẹ Trương, ông mới thả lỏng tinh thần mà tiếp xúc với internet.
Có thể dạy bảo người đàn ông cổ hủ này trở nên thích xem tin tức mạng như hôm nay, mẹ Trương giống như thực hiện thành công âm mưu xảo trá, vẻ mặt rất hả hê đắc chí.
Trương Tư Nghị cười nói: “Sao mẹ không dạy ba dùng Weibo? Có thể xem tiêu đề, tìm kiếm tin nóng, rất nhiều tin tức thú vị.”
Mẹ Trương lấy một quả quýt từ đĩa đựng hoa quả, vừa bóc vỏ vừa nói: “Mình mẹ chơi weibo thôi, trên đó nhiều tin tức linh tinh lắm, mỗi ngày đều có người cãi nhau, trước tiên để ba con đọc mấy bản tin trên Netease, Sohu là được.” Mẹ Trương tách nửa quả quýt đưa cho con trai, hỏi: “Hôn lễ thế nào?”
Trương Tư Nghị thở dài, nhớ đến những kích thích phải chịu trong ngày hôm nay, kể hết cho mẹ cậu chuyện về Hạ Trình Thiên và Trầm Hạo.
“Mẹ, mẹ có thấy con quá vô dụng không!” Mặc dù trái tim đã có sự lựa chọn rõ ràng, nhưng vẫn có đả kích, dù sao Trương Tư Nghị cũng chỉ là một con người, cậu sẽ cảm thấy tiếc nuối khi từ chối sự cám dỗ của tiền tài.
Mẹ Trương ngập ngừng một chút rồi nói: “Tư Tư, mẹ kể cho con nghe một câu chuyện.”
Trương Tư Nghị: “Chuyện gì ạ?”
Mẹ Trương kiên nhẫn nói: “Cách đây hơn một thập kỷ, ba con mới lên làm cục trưởng. Lúc đó, có rất nhiều công trình cần ba con ký tên mới có thể bắt đầu xây dựng. Một số người muốn được phê duyệt nhanh hơn, hoặc nói đúng hơn là bản vẽ có vấn đề, không phê duyệt được. Ba con đã đưa danh thiếp cho người ta, vì thế mỗi ngày đều có người đến tận cửa tặng quà, cho tiền, thậm chí có một ông chủ của công ty bất động sản còn trực tiếp tặng nhà cho chúng ta, nhưng ba con chưa ba giờ nhận... Con có biết, một người có ý chí lớn đến nhường nào mới có thể chống lại được nhiều cám dỗ như vậy?”
Trương Tư Nghị rất ngạc nhiên, đến bây giờ cậu chưa được nghe mẹ kể về điều này.
Mẹ Trương: “Bởi vì quá ngay thẳng, ba con từng bị người xấu hãm hại, hạ chức, ở một vị trí không có quyền lực gì ngẩn ngơ trong nhiều năm. Năm đó nếu không có ông nội con ở bên trên, có lẽ ba con làm mất lòng càng nhiều người... Lúc ấy mẹ cũng hiểu được, với tính cách này của ba con có khả năng cả đời chỉ thế thôi, rất khó để đi lên ở xã hội Trung Quốc. Tuy nhiên, ông ấy khá bình tĩnh, thay vào đó ông ấy nói cho mẹ biết, sống cả đời, phải sống sao cho thật yên tâm, thật khí phách.”
Trương Tư Nghị bị chấn động, không ngờ người ba già vừa bảo thủ vừa đáng ghét của cậu lại có thể nói ra lời nói phong cách đến thế.
Mẹ Trương cười cười, cúi đầu lột vỏ quýt, ôn tồn nói: “Mẹ bị câu nói đó của ông ấy làm cho cảm động, quyết tâm một lòng theo ông ấy, ngay cả khi ông ấy không thể bước tiếp con đường kia nữa, không thể làm bất cứ điều gì, một mình mẹ cũng sẽ chống đỡ gia đình này đến cùng.”
Trương Tư Nghị: “...” Hic hic hic, thật lãng mạn! TAT
Mẹ Trương bóc sạch vỏ nửa quả quýt còn lại đưa cho Trương Tư Nghị, nhìn cậu và nói: “Tư Tư à, thật ra con một mình lang bạt ở Hải Thành, mẹ rất đau xót, nhưng mẹ có thể hiểu được ý định của ba con. Ông ấy mong con tự lập, mong con có sự kiên trì của chính mình, mong con giống một người đàn ông chân chính gánh vác cuộc sống... Nhưng con phải nhớ kỹ, ba mẹ chưa từng chờ mong con đại phú đại quý, chỉ cần mỗi ngày con khỏe mạnh hạnh phúc, chỉ cần mỗi một đồng tiền con làm ra đều mang tính thực tiễn, yên dạ yên lòng, thế là đủ rồi.”
Trương Tư Nghị nghe xong suýt bật khóc: “Mẹ...”
Mẹ Trương sờ đầu cậu, dịu dàng nói: “Nếu cuộc sống thật sự quá khó khăn thì hãy nói cho ba mẹ, miễn là con không lùi bước không trốn tránh, không lười biếng, không có gì không thể mở miệng với ba mẹ, ba mẹ mãi mãi là chỗ dựa của con.”
Trương Tư Nghị nghiêng người làm nũng với mẹ cậu, nói: “Không phải con không kiên trì được, chính là, chính là, năm nay phát tiền lì xì cho em trai em gái nhiều quá, đến mức con sắp hết tiền rồi...”
Ashi! Nói ra thoải mái hơn nhiều! (T_T)
Mẹ Trương sững sờ, trong chớp mắt dở khóc dở cười, dúi ngón tay vào đầu cậu, nói: “Vậy sao con còn ra tay hào phóng như thế? Phồng má giả làm người mập hả!”
Trương Tư Nghị bất bình phàn nàn kể khổ với mẹ cậu, cậu không muốn mừng tuổi mấy người em họ nhiều tiền lì xì đến vậy.
Mẹ Trương hỏi: “Vậy bây giờ con còn bao nhiêu tiền?”
Trương Tư Nghị: “Ban đầu trừ đi tiền mừng cưới hôm nay thì chỉ còn lại hai trăm đồng, nhưng hôm qua con đi chúc tết gia đình Cố Tiêu, anh ấy cho con một bao lì xì hai nghìn nhân dân tệ, hì hì.”
Mẹ Trương giật mình nói: “Sao con có thể nhận tiền lì xì của cậu ấy?”
Trương Tư Nghị ép hai đầu ngón trỏ lại với nhau, bộ dạng rất không có khí phách: “Con vốn cũng không muốn nhận, nhưng không phải con hết tiền rồi sao.”
Mẹ Trương không còn gì để nói, đứng dậy lấy chút tiền trong túi, tạm thời đưa cho cậu một chiếc phong bì đỏ, khe khẽ nói: “Đừng để ba con biết.”
“Dạ!” Trương Tư Nghị nhận tiền lì xì, khóe miệng cong đến mang tai.
Ở trên tầng nghe lén trong suốt một thời gian dài, ba Trương thở dài, ông lắc đầu, rón rén đi về phòng đọc sách, trên mặt lộ ra chút vui mừng khó hiểu.
Quay về phòng ngủ, Trương Tư Nghị đếm tiền lì xì mẹ cậu cho - Wow, lại là hai nghìn nhân dân tệ! Tiền mừng cưới ngày hôm nay đã trở lại ~ (≧ ▽ ≦) / ~
Cậu nhanh chóng mở ứng dụng quản lý chi tiêu, thêm số tiền này vào. Nhìn con số tăng lên, Trương Tư Nghị cười khúc khích một trận.
Một ngày không liên lạc với Cố Tiêu, Trương Tư Nghị hơi nhớ anh rồi. Cậu mở Wechat, đắn đo trong phút chốc rồi gửi một tin nhắn cho anh: “Cố công, hôm nay em đi cưới một người bạn, gặp bạn học cấp ba của anh.”
Gần như một giây sau Cố Tiêu đáp lại: “Ừ?”
Trương Tư Nghị hết hồn, nghi ngờ có phải Cố Tiêu vừa khéo đang nhìn điện thoại di động hay không: “Anh ấy tên là Hạ Trình Thiên, anh còn nhớ không?”
Lúc này Cố Tiêu trả lời khá chậm, có lẽ hơn mười giây sau mới nói: “Đó là ai? Không nhớ.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó anh đùa em à!? Khóa Khổng Minh anh đưa cho em mười năm trước anh vẫn còn nhớ rõ, vậy mà không nhớ nổi Hạ Trình Thiên xếp hạng ngay sau anh ba năm học cấp ba?
Cố Tiêu hỏi lại một câu: “Cậu ta trông thế nào?”
Xem ra là thật sự không nhớ...
Trương Tư Nghị miêu tả một chút, lại kể cho Cố Tiêu nghe chuyện Hạ Trình Thiên muôn đời xếp thứ hai, kích thích trí nhớ anh.
Cố Tiêu: “A, là cậu ta.”
Trương Tư Nghị: “Nhớ rồi?”
Cố Tiêu: “Ừ, một người bạn học mắc bệnh hoang tưởng vì xem quá nhiều phim truyền hình kháng Nhật, mỗi ngày đều muốn làm lãnh đạo, bên người còn mang theo vài tên hâm mộ ngớ ngẩn.”
Trương Tư Nghị: “...”
Lời tổng kết này... Tại sao đột nhiên cậu muốn thắp vài ngọn nến cho anh Trình Thiên?
Cố Tiêu hỏi: “Sao em lại gặp cậu ta?”
Trương Tư Nghị: “Anh ấy là con trai hàng xóm nhà em khi em còn bé, cùng nhau đi ăn cưới bạn cùng chơi hồi nhỏ.”
Cố Tiêu: “A, vậy không phải em là một trong những em trai hâm mộ cậu ta chứ?”
Trương Tư Nghị có thể cảm nhận được giọng nói khinh miệt của Cố Tiêu trên màn hình, vô thức nói dối: “Không phải em!”
Cố Tiêu: “Hai người nhắc đến anh à? Nói gì về anh?”
Rõ ràng đó chỉ là một tin nhắn văn bản đơn giản, Trương Tư Nghị lại có cảm giác bị nghiêm hình tra tấn, trán toát mồ hôi lạnh.
Giữa lúc cậu do dự nên nói thế nào thì điện thoại đột ngột xuất hiện cuộc gọi đến của Cố Tiêu.
“...” (O 皿 O)
Trương Tư Nghị luống cuống ấn nút nhận nghe, cầm điện thoại di động, ấp úng nói: “Anh, sao anh gọi điện thoại làm gì?”
Giọng nói trầm thấp của Cố Tiêu từ đầu bên kia truyền đến: “Anh đoán hai người nói rất nhiều chuyện, thông cảm em đánh chữ vất vả, gọi điện thoại nói chuyện thì hơn.”
Trương Tư Nghị: “...” (O////O)
Giọng của Cố Tiêu kèm theo chút tiếng cười: “Không phải nói xấu anh chứ?”
Cả người Trương Tư Nghị run rẩy: “Không đâu, không đâu, anh ấy chỉ bảo thành tích của anh rất tốt, trong mọi cuộc thi anh ấy chưa từng vượt qua anh, luôn xếp thứ hai, cho nên anh ấy hơi...”
Cố Tiêu: “Không phục?”
Trương Tư Nghị: “Dạ, gần như vậy.”
Cố Tiêu cười cười, thờ ơ nói: “Không chỉ mình cậu ta thi không vượt qua được anh, thứ hai hay thứ ba cũng chẳng có gì khác biệt, thế nào mà người này vẫn nhớ đến bây giờ.”
Trương Tư Nghị: “...” Làm sao đây, nếu cậu là anh Trình Thiên, cậu cũng sẽ cảm thấy tức giận! (= 皿 =)
Cố Tiêu: “Còn gì nữa không? Cố tình nhắc đến người này với anh, chắc là còn có chuyện khác?”
Bị Cố Tiêu trực tiếp ép hỏi, áp lực đối với Trương Tư Nghị thậm chí tăng thêm, đặc biệt là giọng nói của đối phương còn hơi khàn và gợi cảm, từng chút chui vào lỗ tai Trương Tư Nghị, khiến da đầu cậu tê dại, khớp hàm buông lỏng, liền kể với Cố Tiêu chuyện Hạ Trình Thiên muốn cậu đến làm trợ lý cho anh ấy.